Tô Kiều Kiều nhìn thoáng bộ quần áo kia, vẻ mặt khinh bỉ hừ một tiếng. Sau đó giật lấy bộ quần áo trong tay Diệp Tư, ném lên người cô ấy. “Rác rưởi, toàn đồ bỏ đi! Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết là tôi không thích màu vàng sao? Hôm nay không có tâm trạng! Không chụp nữa!”
Đây chính là tin tức trên trang nhất của SH tháng sau, họ đã mất rất nhiều công sức mới có thể mời Tô Kiều Kiều đến phỏng vấn. Nếu hỏng thì mấy nhân viên bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà mà thôi!
Diệp Tư lấy bộ quần áo xuống, không để ý mặt hơi rát nhanh chong đi theo sau Tô Kiều Kiều, cố sức xin lỗi. Nhưng Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì đi ra ngoài cửa. Diệp Tư bất đắc dĩ mới giơ tay cản đường.
“Ai cho phép cô chạm vào tôi!” Tô Kiều Kiều vừa thấy cánh tay Diệp Tư gần chạm vào mình mới vung tay lên tàn nhẫn tát Diệp Tư một cái, chán ghét nói: “Thật bẩn thỉu!”
Trong giới này, việc các minh tinh đánh trợ lý hay các nhân viên khác cũng chẳng có gì lạ. Đây là công việc nuôi sống cô, vất vả lắm mới kiếm được, trong lòng nguyền rủa không thôi nhưng ngoài miệng vẫn phải lấy lòng: “Chị Kiều Kiều, thành thật xin lỗi chị, chị đừng tức giận nữa, chị làm ơn. . . . . . ”
“Cô có thấy phiền hay không hả?” Tô Kiều Kiều không kiên nhẫn hét lên một câu, theo quán tinh lại giơ tay lên định cho Diệp Tư một cái tát nữa.
Đúng lúc này, Cố Lan San xuất hiện ở cửa phòng hóa trang.
“Cô định làm gì?” Cố Lan San ném cái ví nhỏ trong tay về phía Tô Kiều Kiều. Cho dù cách một khoảng nhưng chuẩn xác trúng cánh tay đang giơ lên của Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều hét lên một tiếng rồi giữ chặt tay, khuôn mặt tái nhợt.
Mọi người đứng trong phòng đều sợ ngây người.
Mọi người nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Lan San tùy tiện buộc mái tóc dài còn lọn tóc xõa bên tai. Cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu đỏ đơn giản cùng một đôi giày cao gót đồng màu tôn lên làn da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp!
Thậm chí, cô cũng không trang điểm, chỉ để mặt mộc mà đến nhưng cũng không hề kém so với thiên hậu, người đẹp trên màn ảnh Tô Kiều Kiều.
Cô ngẩng đầu, nhanh chóng bước vào phòng hóa trang, nhìn thấy hai mắt Tô Kiều Kiều phiếm lệ đang ôm tay, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cô cho rằng lăn lộn vài năm trong làng giải trí, diễn được mấy bộ phim điện ảnh đã tự coi mình là giỏi lắm sao? Mau xin lỗi Diệp Tư!”
Từ khi vào nghề đến giờ, Tô Kiều Kiều đều được mọi người nâng niu. Đừng nói là một ngón ngay, ngay cả gấu váy cũng không ai dám đụng. Trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Kiều Kiều cực kỳ tức giận: “Cô dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là người mà tổng biên tập mời vài lần mới được thế mà cô dám đối xử với tôi như vậy sao?”
“Cô cũng biết người mời cô tới là tổng biên tập, không phải tôi!” Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng. Rất nhiều quần áo đắt tiền rơi đầy đất lại nhìn sang Diệp Tư đứng bên cạnh Tô Kiều Kiều, trên mặt còn vết thương. Quay đầu nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều mở miệng: “Nói xin lỗi!”
Tô Kiều Kiều là ảnh hậu, đã được mọi người ca ngợi lên tận trời cũng khó tránh khỏi cô ta cảm thấy kiêu ngạo, làm gì có ai ép cô ta xin lỗi chứ? Huống chi, tổng biên tập của họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên cấp dưới dạy dỗ như vậy tất nhiên cảm thấy mất hết thể diện. Tính cách kiêu căng của cô ta lại bộc phát, cũng không nghĩ nhiều lại giơ tay lên định tát Cố Lan San.
Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã “Ai ui” một tiếng.
Chương 4: Cô không định kiếm tiền sao? (4)
Nhưng Tô Kiều Kiều vừa giơ tay lên đã “Ai ui” một tiếng vì Cố Lan San đã siết chặt cánh tay cô ta.
Tối hôm qua Cố Lan San bị Thịnh Thế hành hạ đã cảm thấy mệt muốn chết đi được. Vốn dĩ, cô đã không ngủ đủ giấc, giờ lại vì Tô Kiều Kiều quậy ở công ty đến mức gà bay chó sủa hại cô mất đứt một ngày nghỉ phép. Cô đang phát cáu giờ cô ta lại định đánh cô sao?
Cố Lan San cười lạnh một cái, vung tay lên, quăng cho Tô Kiều Kiều hai cái tát. Ra tay chuẩn xác mà ngoan độc khiến Tô Kiều Kiều không kịp phản ứng.
Đánh xong, Cố Lan San cũng đậy Tô Kiều Kiều ra, để mặc cô ta chật vật té ngã xuống đất.
Từ trên cao nhìn xuống, Cố Lan San – khuôn mặt xinh đẹp, váy dài phất phơ, khí thế sắc bén giống như nữ vương: “Cô đã không định xin lỗi thì hai bạt tai kia coi như tôi đòi lại thay Diệp Tư! Tôi mặc kệ trong làng giải trí này cô kiêu ngạo như thế nào nhưng đừng nên đụng đến ranh giới của bất cứ ai! Diệp Tư là nhân viên của tôi. Vì thế, tôi không cho phép bất cứ ai động đến nhân viên của tôi! Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!”
Cố Lan San nói xong mấy câu này cũng cảm thấy hả giận chút ít. Lúc ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đang sợ hại nhìn cô, cau mày quát: “Mọi người nhìn tôi cái gì hả? Còn không nhanh chóng nhặt quần áo lên? Mau sắp xếp gọn gàng chỗ này lại!”
Mọi người lập tức hoàn hồn, giống như nhận chỉ thị của cấp trên giao cho vội vàng làm theo.
Mà Cố Lan San chỉ xoay người đúng chuẩn, giẫm giày cao gót rời đi. Váy dài đung đưa theo bước chân cô.
——
Trên đường về nhà, Cố Lan San nhận được điện thoại của tổng biển tập SH.
Cố Lan San nhìn thấy tên báo người gọi đến là biết chuyện gì xảy ra. Cô vừa cho Tô Kiều Kiều hai bạt tay nên chắc chắn buổi phỏng vấn hôm nay đã bị hủy bỏ.
Cho dù không muốn, Cố Lan San vẫn phải nhận điện thoải. Đúng như cô dự đoán, vừa nghe máy là tiếng quát mắng của tổng biên tập.
Cố Lan San không phản bác tiếng nào, nghe tổng biên tập mắng hai mươi phút liền cuối cùng mới nghe được câu quan trọng nhất: “Cố Lan San, tin trên trang nhất tháng sau của chúng ta đã bị cô làm hỏng, cô mau chóng nghĩ một tin khác bù cho tôi! Trước ngày 15 tháng sau nếu không có được ý tưởng thì cô sẽ bị sa thải!”
Cúp điện thoại cũng đúng lúc Cố Lan San lái xe vào sân biệt thứ.
Nơi Thịnh Thế và Cố Lan San ở là khu biệt thự cao cấp của thành phố – Ngự Thự Lâm Phong, kề núi, gần sông, cảnh quan tuyệt đẹp, là chốn tiên cảnh mà toàn bộ mọi người mơ ước. Tất nhiên, tấc đất tấc vàng, giả cả ở đây cũng khiến người ta líu lưỡi.
Muốn biết một người phụ nữ có thành công hay không thì phải xem cô ấy gả cho người đàn ông đó có thể mua được bao nhiêu mét đất tại Ngự Thự Lâm Phong!
Ở đây có tiền cũng chưa chắc mua được nhưng Thịnh Thế lại có thể mua được hơn sáu chục ngàn mét, chính là biệt thự của họ đang ở.
Từ xa, người hầu trong biệt thự đã thấy xe của Cố Lan San thì vội vàng ra đón, đợi đến khi Cố Lan San dừng xe, một người mở cửa cho cô: “San tiểu thư, cô đã về!”
Cố Lan San xuống xe cũng có người lái xe đến bãi đậu cho cô.
Vào biệt thự, bà quản gia cũng mở cửa sãn và chuẩn bị dép cho Cố Lan San.