Quốc gia có quy định, chiếc xe xa hoa không được gắn biển số xe quân dụng, cho nên Cố Lan San biết, đây nhìn như một chiếc xe Audi bình thường, nhưng bên trong cực kỳ nhiều thứ đã hoàn toàn thay đổi rực rỡ hẳn lên, so sánh với những chiếc xe xa xỉ như Maserati hay Bugatti cũng không kém cỏi.
Thịnh Thế kéo cửa xe ghế cạnh tay lái ra, một phen đem Cố Lan San nhét vào, lực đạo của anh có chút mạnh, cực kỳ rõ ràng là có chút tức giận.
Cố Lan San cũng không rõ cuối cùng là anh tức giận cái gì, thậm chí cho tới bây giờ, cô vẫn không suy nghĩ ra được chuyện vừa rồi. Mới vừa ở nơi xa hoa kia, rõ ràng anh còn đối với mình xa cách, giống như mình cùng dạng với không khí, như thế nào chỉ chớp mắt, liền chạy tới cho người phụ nữ kia một bạt tai, sau đó lại thở hồng hộc mang chính mình rời khỏi.
Thịnh Thế lên xe, khởi động xe, sắc mặt vẫn có chút âm trầm, nhưng so với vừa rồi dường như có chút tốt hơn. Anh điều chỉnh tư thế ngồi, thuận tiện thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Cố Lan San. Nhìn thấy đáy mắt cô có chút nghi ngờ, nhất thời nhíu nhíu mày, trong đầu chợt đột nhiên hiện lên một màn kia, nhất thời, sắc mặt vừa tốt hơn liền bắt đầu trở nên có chút lạnh lẽo, âm thanh có chút lưu manh: ” Cố Lan San, chuyện tình tối hôm nay, cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi làm như vậy, cũng chỉ vì cô là vợ của Thịnh Thế tôi, tôi sẽ không thích cô, cô dù sao cũng là người của Thịnh Thế, nếu như cô bị người ta bắt nạt, nói ra mặt mũi của tôi cũng bị mất hết rồi! Cho nên, tôi làm như vậy, đều là vì mặt mũi của mình!”
Thật ra những thứ này, Thịnh Thế không nói, Cố Lan San cũng biết.
Cô từ trước đến nay tự mình biết mình, sẽ không tự mình đa tình cho rằng Thịnh Thế làm như vậy là có nguyên nhân, là do cô bị người ta tạt một ly nước trà, còn bị mắng một câu cô đáng ghét!
Đổi lại nếu là trước kia, có lẽ Cố Lan San đúng là cho rằng Thịnh Thế làm vậy là vì cô, nhưng từ sau một lần kia, cô rốt cuộc nhận thức được bổn phận của chính mình!
Thật ra Cố Lan San cũng không muốn trả lời Thịnh Thế, nhưng mà anh nói nhiều như vậy, cô nếu như không để ý tới, sợ rằng anh lại sinh khí, vì vậy liền gật gật đầu, giọng nói thản nhiên: “Tôi biết.”
Một đấm kia của Thịnh Thế như là đánh ở trên bông vải, căn bản không có làm cho cảm xúc của Cố Lan San dao động một chút nào.
Mắt anh hơi hơi buông xuống, biểu tình có chút cô đơn.
Thật ra anh nói những lời này đều là dư thừa, không phải sao?
Anh không thích Cố Lan San, anh không cần làm việc này bởi vì cô, cô căn bản là không cần, không phải sao?
Tay nắm tay lái của Thịnh Thế có chút dùng lực, khớp xương trở nên trắng bệch, anh nhìn chăm chú Cố Lan San trong kính chiếu hậu, im lặng một lúc, lại mở miệng, biết rõ còn cố hỏi: “Cô đêm nay tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Lan San chớp chớp mắt, rốt cục ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đen sẫm đặc biệt mê người: “Thịnh thế, đêm nay anh về nhà không?”
Quả nhiên như vậy… cô tìm anh là vì kiếm tiền!
Thật ra chính anh cũng biết rõ cô sẽ nói vậy còn cố hỏi!
Nhưng là đáy lòng anh, vẫn có một chút đè nén!
Cô chỉ để ý chút tiền bạc trong tay anh…..
Thịnh Thế đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, anh lại phải vì chút tiền bạc trong tay mới có thể giữ lấy Cố Lan San, để cho cô mỗi tháng vì kiếm tiền sẽ tới bên xoay tròn bên cạnh anh vài lần.
Như vậy, trong nháy mắt anh có ảo giác cho rằng cô vẫn ở bên cạnh anh.
Chương 22: Không nên trêu chọc Cố Lan San 3
Anh vốn cho rằng chính mình sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế, nhưng mà ai biết, thời gian từng chút qua đi, anh mới phát hiện, chỉ lúc nào cô thiếu tiền mới xuất hiện, anh dần dần mất đi cảm giác hạnh phúc lúc ban đầu. Anh chỉ cảm thấy được chính mình ngày càng đáng thương, nếu không phải trong tay anh có chút tiền bạc, anh đối với Cố Lan San mà nói, cũng không tính là cái gì đi!
Có một số việc anh không thể không thừa nhận, trong hôn nhân của anh và cô, cô vĩnh viễn so với anh thoải mái hơn.
Nội tâm Thịnh Thế bị cái loại ý nghĩ xấu xa này kích thích, anh liếc xéo Cố Lan San, cười âm trầm, nói ra lời nói đặc biệt tổn thương cô: ” Cố Lan San, cô giả bộ cái gì? Thực ra cô tìm tôi, không phải là muốn cùng tôi ngủ sao? Cô nói khéo léo như vậy để làm gì? Về nhà… Ha ha… Nói dễ nghe như vậy…”
Lúc Thịnh Thế cười “Ha ha”, giọng điệu đặc biệt trào phúng.
Cố Lan San cũng không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, cô cảm thấy cảm giác được bên trong mang theo chút cô đơn.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng, Thịnh Thế lại đột nhiên dùng lực rất lớn giẫm lên chân ga, xe rất nhanh liền vọt ra ngoài.
Thật ra anh không phải là người có tính tình không tốt, mặc dù trước đây anh là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng dù sao cũng có xuất thân vô cùng tốt, tố chất gia giáo là hạng nhất.
Phải biết rằng, những người càng có bối cảnh tốt, càng là xứng với danh quý tộc, tao nhã, lễ phép, cao quý, thanh lịch.
Chỉ lúc đối mặt với Cố Lan San, anh giống như là biến thành bộ dạng một người khác, những cái tố chất gia giáo gia giáo này tất cả đều không thấy nữa, tính tình lại rất nóng nảy.
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, cô thật ra cũng không biết mình rốt cuộc trêu chọc anh ở chỗ nào. Từ lúc cô lên xe, tổng cộng đã nói hai câu, một câu “Tôi biết”, một câu “Thịnh thế, anh đêm nay về nhà không?”, bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng mà tại sao anh cứ kỳ quái châm chọc chính mình!
Xe khởi động không bao lâu, đã bị Thịnh Thế một cái dừng ngay lại.
“Xuống xe!” Thịnh Thế giọng nói hung dữ nói ra hai chữ.
Cố Lan San nhìn về phía ngoài cửa sổ, là trước cửa quán rượu Shangri-La, Cố Lan San nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại Thịnh Thế: “Không trở về nhà sao?”
Thịnh Thế cảm giác hai chữ “Về nhà” này, cực kỳ châm chọc, giọng nói càng thêm âm trầm cay nghiệt: “Không phải chỉ là ngủ một giấc sao? Cũng không nhất định phải về nhà ngủ!”
Thịnh Thế nói lời này xong, liền đẩy mở cửa xe, xuống xe hướng thẳng về phía trong khách sạn tiến vào.
Cố Lan San mấp máy môi, cũng cởi dây an toàn, đi vào theo.
Thịnh Thế thường xuyên ở nơi này, phòng trên cùng quanh năm đều giữ lại cho anh dùng, sau khi đi vào, nhân viên tiếp đãi đều đã biết anh, nhìn thấy một cái, đều quy củ hướng anh hô một tiếng: ” Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thế cũng không để ý những người đó, chỉ một mực hướng về chỗ thang máy đi đến.
Cố Lan San đi theo Thịnh Thế vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian rất nhỏ, Thịnh Thế đứng ở chính giữa thang máy, Cố Lan San mới vừa vào lại đứng ở một góc một góc thang máy.
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn vào gương trong thang máy, đúng lúc nhìn thấy Cố Lan San quay mặt đẹp đẽ, anh ngơ ngẩn nhìn chăm chú một lúc.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Thế liền sải bước đi ra ngoài, Cố Lan San vội vàng theo sau.
Thịnh Thế quét thẻ, mở cửa, cũng không để ý Cố Lan San, sau khi đi vào, liền cởi áo khoác, trực tiếp vào phòng tắm phòng tắm.