• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng động tác cực nhanh đổi băng đạn, khẩu súng được kéo nhanh một phát, tiếng súng đột nhiên dừng lại rồi lại liên tục vang lên. Sau khi không nhanh không chậm tiến lên, hắn ta đổi tay cầm súng tự động, tay kia rút một khẩu súng ngắn ở hông, thân súng sượt qua eo một cái soạt, đạn được lên nòng rắc rắc.

Hắn ta chẳng thèm nhìn, tiện tay bắn hai phát súng “pằng pằng” vào đầu một cương thi bị thương ở đầu gối sắp ngã nhào đến trước mình, khiến đầu nó bị vỡ tung. Ngay sau đó, súng ngắn lại quay ngoắt ra sau “pằng pằng” vài phát, bắn nổ đầu cương thi từ phía sau đánh tới. Súng tự động và súng ngắn trong tay hắn ta được đổi băng đạn rất tự nhiên, cách sử dụng vũ khí súng ống không phải chỉ thuần thục bình thường. Những cương thi kia căn bản chưa đến gần được hắn ta đã lần lượt ngã xuống.

Đợi đến khi Đạo gia lách mình chém xuống một kiếm giết con cương thi cuối cùng trước mặt, khẩu súng tự động trong tay người đàn ông gầy nhỏ cũng “pằng pằng” hai tiếng bắn chết con cương thi lao tới cuối cùng. Đạo gia dùng mũi chân hất cán gậy dưới đất lên, nó xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống. Hắn thuận tay giơ kiếm tra lại vào vỏ, biến nó trở thành cây gậy chống bình thường một lần nữa, động tác hết sức gọn gàng. Xong đâu đấy, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối vì đánh nhau của mình.

Lúc này, trong địa cung tràn ngập một mùi hôi thối kỳ quái.

Người đàn ông gầy nhỏ bước vòng xung quanh Đạo gia một vòng, khi thấy mấy cương thi bị chém ngang lưng chưa chết hoặc chém mất hai chân vẫn còn giãy dụa, nòng súng tự động lại lóe lên tia lửa “tạch tạch”, hoặc súng ngắn vang lên hai tiếng “pằng pằng” bắn nổ đầu chúng.

Đợi sau khi tất cả cương thi trong địa cung đều không còn động tĩnh gì, người đàn ông gầy nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh chóng đổi băng đạn, súng ngắn lập tức quay trở lại bên hông, súng tự động cũng khoác trên vai. Hắn ta rút từ sau lưng ra một cái ống “xoẹt” một tiếng, ánh lửa sáng lên mang theo cả khói. Hắn ta tiện tay vứt ra trước mặt, xung quanh cũng vứt liên tục vài cây. Hình dáng đại khái của địa cung hiện rõ dưới ánh lửa, mái vòm cong cong, trên mặt đất đầy thi thể cương thi.

Người đàn ông gầy nhỏ đi tới bên cạnh Đạo gia chỉnh lại quần áo, hờ hững nói:

– Đạo gia, bên ngoài đều được giải quyết cả rồi, lối vào đã có các anh em trông coi, đất đá lấp đường cũng cho nổ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.

Đạo gia ừm một tiếng, đèn pin rọi qua những thi thể cương thi trên mặt đất để đánh giá, còn dùng gậy lật lật chúng lên xem. Người đàn ông gầy nhỏ nhìn những thi thể xung quanh, tính sơ một chút thấy ít nhất cũng tầm hơn trăm con, hơi kỳ quái nói:

– Lấy đâu ra nhiều cương thi vậy?

– Có trời mới biết, trước kia khi làm việc dù có gặp thì cũng lẻ tẻ một hai con… Ở đây thú vị thật, không uổng công!

Đạo gia cười haha, đèn pin lại chiếu bốn phía rồi ngừng lại trên một bức tượng Quan Âm đang ngồi xếp bằng cao gần mười mét, trông đại từ đại bi. Cả địa cung đều trống rỗng, chỉ có một bức tượng Quan Âm ngồi sừng sững đó, muốn không chú ý cũng khó.

Đèn pin dừng lại ở dưới cổ tượng Quan Âm, phát hiện trên cổ Quan Âm đeo một sợi dây chuyền. Toàn bộ bức tượng này được điêu khắc từ đá, sợi dây chuyền kia đeo lên rõ ràng không hề tương xứng. Vừa nhìn sơ, chỉ e rằng trong cả địa cung có kết cấu liền thành một khối này, đây chính là vật hoạt động duy nhất.

Đạo gia cẩn thận bước sang, đã chịu thiệt một lần rồi, hắn biết huyệt mộ này không hề tầm thường mà có gì đó quái lạ. Cây gậy liên tục gõ trên mặt đất giống như người mù dò đường, kì thực là nghe thử xem hồi âm trên mặt đất phải chăng có gì dị thường, đề phòng giẫm phải cơ quan.

Hắn đi đến dưới bức tượng Quan Âm ngồi, ngẩng đầu quan sát một chút, cây gậy trong tay lại gõ lên bức tượng để nghe thử, thậm chí còn hít vào một hơi. Đột nhiên hắn đề khí thả người nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống đùi bức tượng Quan Âm. Hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng bò lên vai bức tượng, ngồi xổm ở đó kéo sợi dây chuyền trên cổ Quan Âm nhìn thử, phát hiện đây là một sợi dây kim loại. Hắn lật mặt dây chuyền kia lên, thổi bụi, đưa đèn pin chiếu sang nhìn thì thấy là một chiếc gương đồng cổ to bằng bàn tay.

Kiểu dáng gương đồng này hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng khác với sợi dây chuyền kia, sợi dây chuyền đã cực kỳ gỉ sét, còn chiếc gương đồng cổ kính này thì không hề có vết gỉ sét nào.

Đây không phải chỗ để từ từ nghiên cứu, hắn định lấy gương đồng này xuống mang đi thì phát hiện sợi dây của nó lại gắn liền thành một thể với bức tượng. Hắn thấy sợi dây đã gỉ sét lắm rồi, đoán là cũng chẳng rắn chắc gì mấy, bèn bỏ đồ trong tay sang một bên, chụp lấy sợi dây đề khí phát lực “pựt” một tiếng trực tiếp kéo đứt sợi dây. Lúc này hắn phát hiện trong sợi dây lại có một sợi tơ màu vàng kim, giống như nối với thứ gì đó trong cổ của bức tượng.

Hắn ngầm cảm giác được chút gì đó không ổn, bên trong bức tượng Quan Âm cũng mơ hồ truyền đến tiếng động.

Hắn đưa tay với lấy chiếc gương đồng nhưng còn chưa kịp nhảy xuống khỏi bức tượng thì địa cung dưới mặt đất đã truyền đến âm thanh “rầm rầm” như tiếng chuyển động của lò xo. Âm thanh này còn mạnh hơn tiếng của cơ quan lúc trước, cả mặt đất đều chấn động, địa cung lắc lư kịch liệt.

Đạo gia không nhảy xuống nữa mà đưa tay vịn chắc lấy đầu pho tượng, nhanh chóng lia đèn pin xem xét tình hình xung quanh, lúc này đây mà hành động tùy tiện thì rất nguy hiểm.

Có tiếng đồ vật rào rào từ phía trên rớt xuống, ánh đèn vừa chiếu lên thì phát hiện mái vòm đang vỡ vụn.

– Hầu Tử, mái vòm sắp sập rồi, đi mau!

Đạo gia rống lên rồi thả mình phi xuống khỏi vai pho tượng. Thế nhưng đúng lúc này hắn lại bị một cục đá lớn nện cho ngã mạnh xuống phía dưới.

Đợi đến khi hắn quỳ rạp trên mặt đất, ộc máu ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trong những hòn đá lộn xộn rơi xuống, bóng dáng hán tử gầy nhỏ nhanh chóng lóe lên, lăn mình xông về phía thông đạo tiến vào, ngay sau đó, mọi thứ trước mắt tối xầm, hắn mất đi tri giác…

Trong đầu hỗn loạn, đầu đau sắp nứt ra, hắn chậm rãi mở hai mắt chỉ thấy không gian trước mặt khá u ám, chỉ có một vài bóng sáng đang lắc lư.

Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh, phát hiện ánh sáng kia phát ra từ một bó đuốc cắm nghiêng trên trụ. Dường như mình đang nằm trong một ngôi miếu đổ nát cũ kỹ, không biết là ở đâu, nhưng chắc là Hầu Tử nhảy vào cứu mình rồi.

Cảm giác trước đó bị nện nằm bò xuống vẫn còn, với sức nặng của hòn đá kia chắc không chết thì cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, có thể còn sống sót đã là may mắn lắm rồi. Với kinh nghiệm của hắn, nếu người đang ở trong tình huống trọng thương thì không nên vận động mạnh, cơ thể mặc dù không có cảm giác đau đớn gì nhưng cũng có thể là do tác dụng của việc tê liệt thần kinh.

Hắn cử động ngón tay trước, xác định mười ngón hoạt động tự nhiên, không có việc gì! Từ bàn tay chuyển lên cánh tay, hoạt động bình thường, cũng không sao! Lại nhấc hai chân lên, co gối duỗi đùi, vẫn không có việc gì!

Hắn vô cùng vui mừng, hai tay khẽ chống lên mặt đất, đang định thử tình trạng cơ thể thì đột nhiên nhìn thấy một lão đầu gương mặt già nua đang mỉm cười. Tóc ông ta được búi gọn và cố định bằng trâm cài, ăn mặc theo phong cách cổ trang, hiện giờ, đang hơi khom xuống che mất tầm nhìn phía trên của hắn.

– Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh rồi? Xem ra đúng là lão phu may mắn.

Lão đầu mỉm cười nói, lão đưa tay ra, tiện thể đỡ hắn dậy.

Đạo gia vẫn duy trì cảnh giác, muốn vận công đề phòng thì phát hiện nội lực không điều tiết ra được, có lẽ là do bị trọng thương. Có điều hắn ngồi dậy vặn vẹo thân dưới thì thấy không có trở ngại gì, chỉ có phía sau ót ê ẩm đau, giống như từng bị gì đó đánh mạnh vào.

Hắn nhìn không gian trong ngôi miếu đổ xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt lão đầu, hỏi:

– Lão ca, đây là…

Lời vừa ra khỏi miệng, phát hiện giọng nói của mình không đúng, có vẻ hơi non nớt. Hắn đoán chắc là do bị thương nên vội ho một tiếng, tiếp tục hỏi:

– Đây là nơi nào?

– Lão ca?

Lão đầu sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói:

– Người trẻ tuổi nhưng khẩu khí không nhỏ. Được thôi, lão ca thì lão ca, cá tính này ta thích. Ở đây cụ thể gọi là gì ta cũng không rõ, ta cũng chẳng có tinh lực mà đi điều tra, dù sao cũng là một vùng núi hẻo lánh ở quận Tử Vân nước Yến.

Quận Tử Vân nước Yến? Đạo gia mù mờ khựng lại, đây là đâu vậy?

Hắn không khỏi quan sát đối phương từ trên xuống dưới, phát hiện trên bộ y phục ở phần ngực bụng đối phương có một mảng máu lớn, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt hơi trắng bệch trông giống bị thương, nhưng thần thái trong mắt vẫn tỉnh táo. Hắn hỏi:

– Không biết tôn tính đại danh của lão ca là gì?

Lão đầu cười nói:

– Lão phu Đông Quách Hạo Nhiên đệ tử Thượng Thanh tông.

Đạo gia sững sờ. Hắn nghe rõ từng chữ một nhưng không hiểu có nghĩa là gì. Hắn nhìn kỹ người trước mắt, ông ta mặc y phục cổ trang, nói chuyện theo phong cách thời xưa, có phải người này diễn kịch nhập vai quá rồi không? Ông muốn đóng vai cổ nhân cũng phải đóng cho giống một chút có được không hả? Cổ nhân mà nói tiếng phổ thông lưu loát thế à? Hắn nghi ngờ có phải người này đang đùa với mình không. Hắn lập tức quay đầu sang bốn phía gọi:

– Hầu Tử! Hầu Tử…

Lão đầu cũng sửng sốt một chút, nói:

– Ta cũng mới vừa đến, không thấy có con khỉ nào cả. Trong khu rừng gần đây có khỉ sao?

Không nghe thấy Hầu Tử đáp lại, bản thân hắn sao lại xuất hiện ở đây cũng là một điều khó hiểu, nhưng người có thể đưa mình ra khỏi cổ mộ kia chắc chắn không đơn giản, Đạo gia trầm giọng nói:

– Lão ca, không biết là lăn lộn trên đạo nào?

Lão đầu cười nói:

– Thượng Thanh tông dĩ nhiên là chính đạo.

Đạo gia cười lạnh một tiếng.

– Lão ca, còn chơi ba trò không ý nghĩa này làm gì nữa, có gì nói trắng ra đi.

– Được!

Lão đầu gật đầu nói:

– Bản thân ta bị thương, không có nhiều thời gian lắm, có lẽ ngươi không hiểu gì cả nhưng chỉ cần nhớ rõ một điểm, Thượng Thanh tông cũng ở quận Tử Vân này, cách đây chừng hơn ba trăm dặm, dưới chân núi này không xa có một con sông, đi dọc theo đó đến một thác nước thì dừng lại, vùng đất lành chim đậu đó chính là Thượng Thanh tông, nhớ rõ chưa?

Dứt lời, lão đầu khoanh chân ngồi thẳng, một bàn tay xoay tròn trước ngực.

Trong nháy mắt Đạo gia cảm thấy kinh hãi. Hắn phát hiện mình đã bị một lực đạo vô hình cưỡng ép, khống chế cả người không thể động đậy mà chỉ nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ trên thế giới này còn có người có nội lực cao thâm như vậy. Quả thực là cao thâm đến mức hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Vốn hắn cho rằng tu vi của mình đã được coi là cao thủ hàng đầu trên giang hồ nhưng bây giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ là hạt gạo tranh phát sáng với hạt châu. Cổ ngữ có câu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cổ nhân đúng là không lừa mình!

Lão đầu chợt vỗ một chưởng vào ngực mình, hộc ra một ngụm máu tươi. Máu thành một hình cầu, trôi nổi giữa không trung, ngón tay của lão đầu cắm vào quả cầu máu đang trôi nổi trước người, quấy nhanh, trong huyết cầu bắn ra từng phù văn huyết sắc. Phù văn bay ra quẩn quanh người Đạo gia.

Một màn quỷ dị thần kỳ như vậy khiến Đạo gia nhìn mà kinh hãi không thôi, điều khiển nội lực tinh thâm đến mức độ này, ngay cả nằm mơ hắn cũng không ngờ tới. Phù văn bắn ra càng ngày càng nhiều, huyết cầu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không còn nữa. Nó hóa thành ba mươi sáu đường phù văn huyết sắc xoay tròn quanh người Đạo gia.

Hai tay lão đầu đột nhiên cùng khuấy, cả người Đạo gia đang trôi nổi cũng xoay tròn từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Lão đầu đánh ra từng chưởng, mỗi chưởng đánh lên phù văn huyết sắc xoay tròn kia, phù văn huyết sắc nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một đạo hồng quang đánh chính xác vào trong kinh lạc huyệt vị của Đạo gia.

Cảm giác thứ sống sờ sờ nào đó chui vào cơ thể khiến Đạo gia đau đến mức ứa mồ hôi lạnh.

Đợi cho ba mươi sáu đạo phù văn huyết sắc đều được đánh vào trong cơ thể Đạo gia, lão đầu lật lòng bàn tay thẳng đứng, Đạo gia cũng chầm chậm bay xuống, xếp bằng ngồi đối diện lão, ngây ra như phỗng nhìn lão.

Vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu lại nở nụ cười mỉm, thần thái trong đôi mắt sáng kia dần trở nên ảm đạm, ngữ khí yếu ớt nói:

– Ta đã dựa vào bí pháp của Thượng Thanh tông đem tu vi cả đời còn sót lại hóa thành ba mươi sáu đạo hộ thân phù, hộ pháp trừ tà cho ngươi. Ngươi cứ đi theo con đường ta đã nói hẳn là sẽ đủ để hộ tống ngươi đến Thượng Thanh tông. Thương thế của ta quá nặng, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, không cách nào trở về Thượng Thanh tông. Trong thời khắc hấp hối có thể gặp được tiểu huynh đệ là vận khí của ta, cũng là vận khí của Thượng Thanh tông. Tiểu huynh đệ có thể gặp được ta cũng là vận phí của tiểu huynh đệ. Xem như chúng ta có duyên phận sư đồ. Dù sao làm đệ tử của ta vẫn hơn là làm một hương dân loạn thế trong góc núi này, chắc chắn ngươi cũng không có lý do gì để từ chối. Ngươi hãy đến Thượng Thanh tông nói là đệ tử của ta, hộ thân phù ta đã đánh vào cơ thể ngươi chính là chứng cứ, chắc chắn bọn họ sẽ tin.

Đạo gia nháy mắt nhìn lão, đang tiêu hóa lời của lão.

Lão đầu lấy từ trong ngực ra một cái gương đồng, đưa cho hắn nói:

– Vì vật này, cái mạng của ta coi như mất ở trên đó. Chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Mục là sư huynh của ta. Vật này ngươi đem tới Thượng Thanh tông giao cho huynh ấy. Ngươi phải nhớ kỹ, vật này không thể để lộ cho người khác, chỉ có thể giao cho chính sư huynh ta, không thể để rơi vào tay những người khác, nhớ kỹ chưa?

Đạo gia vô thức khẽ gật đầu, đưa tay nhận gương đồng lật xem, trong lòng vô cùng kinh ngạc… Đây… đây chính là gương đồng cổ mà hắn đã lấy xuống từ trên pho tượng Quan Âm kia, không thể xác nhận là vì lúc ấy không nhìn kỹ nhưng gương đồng trong tay nhìn cực kỳ giống.

Hắn nhìn về phía lão đầu, thần thông vừa rồi của đối phương khiến hắn hơi tin vào chút gì đó, nhưng chiếc gương đồng này lại như muốn kéo hắn trở về thực tế. Hắn muốn hỏi thêm, ai ngờ vừa mới há mồm, hai mắt lão đầu đã nhắm, miệng nở nụ cười, ngã đầu vào người hắn.

– Lão ca! Lão ca…

Đạo gia vỗ lão kêu hai tiếng thấy không có phản ứng, đưa tay thử hơi thở, lại sờ lên mạch cổ của đối phương. Chết rồi!

Sau khi xác định vài lần đối phương đã thực sự chết rồi, Đạo gia ngây người trợn mắt cả nửa ngày, có đùa hay chơi hắn gì đó thì cũng không cần thiết phải chơi lớn vậy chứ, đây là chết thật đấy!

Hắn chậm rãi đặt thi thể lão đầu nằm ngay ngắn, nhìn gương đồng trên tay, lúc này hắn mới chú ý trên người mình cũng mặc cổ trang. Hai tay hình như cũng không giống tay mình, đỉnh đầu cũng cảm thấy chút không được tự nhiên, đưa tay sờ một cái, lại kéo mạnh. Đau! Là búi tóc thật!

Hắn không kìm được bò dậy nhìn xung quanh, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “quác” sắc bén, giống như tiếng quạ đen.

Đạo gia nhanh chóng đi ra cửa, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài là như thế nào. Hắn kéo chốt cửa, cánh cổng lớn vừa mở ra, bước lên bậc thang đi ra bên ngoài.

Dãy núi chập trùng dưới ánh trăng, những ngôi sao điểm đầy bầu trời đêm, trên một cây đại thụ bên ngoài lại “quác” một tiếng chói tay hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hình như thật sự là một con quạ, nhưng từ cặp mắt của con quạ đen đó có thể thấy rõ hồng quang lờ mờ dâng lên, giống như đang theo dõi gương đồng trong tay hắn. Hồng quang trong mắt quạ đen sáng lên, nó vỗ cánh một cái tạo thành một đám sương mù đen. Đám sương mù này nhanh chóng hóa thành hình người, xông thẳng đến, nó lại phất tay một cái biến thành con dao lớn sáng loáng chém sang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK