Mục lục
Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì trọng lượng quá nặng, chiếc xe khách không thể nào làm được thế kế để bay lơ lửng như với chiếc xe SUV của đám người xã hội đen mà Đình Tấn đã chiến đấu trước đó.



Đội của Đình Tấn và nhóm người gián điệp cứ ngồi trên xe chờ đợi trong buồn chán đến hơn một giờ đồng hồ sau, xe mới dừng lại trước một căn nhà nghỉ có ba tầng lầu, cũng khá rộng lớn.



Cả nhóm 15 người lần lượt xuống xe khuân vác hành lý của mình vào bên trong nhà.



Bước vào bên trong, Đình Tấn quan sát một vòng, bố trí nội thất bên trong cũng rất bình thường như một ngôi nhà ở cho khách du lịch theo đoàn không hề giống như là một trụ sở của một tổ chức đặc biệt hay gián điệp một chút nào.



Không gian ba tầng lầu, với hơn 15 phòng ở cũng khá rộng lớn đối với 15 người. Theo sự hướng dẫn của Rose, cả nhóm phân chia nhau ra từng phòng riêng biệt.



Bốn người con gái được sắp xếp lên tầng cao nhất, những người còn lại thì phân chia nhau ra từng phòng ở riêng biệt. Duy chỉ có hai anh em Hung và Cuong thì chỉ ở cùng một phòng và phân công nhau ra canh gác những camera an ninh được gắn ẩn giấu ở xung quanh ngôi nhà.



Một hồi lâu trôi qua, sau khi mọi người đã hoàn toàn thu dọn và sắp xếp xong đồ đạc của mình, Rose kêu gọi cả hai nhóm người Đình Tấn và Vansy cùng nhau đi xuống phòng bếp của ngôi nhà.



- “Có chuyện gì vậy Rose? Nếu là ăn trưa thì không cần thiết đâu, chúng ta đã ăn trên máy bay trước khi đến đây rồi.”



Nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã điểm đúng 10 giờ trưa, Trần Hạo nghĩ thầm trong bụng chắc có lẽ Rose đang muốn làm bữa trưa cho cả nhóm thế nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.



Bất quá, Rose thì không có ý định như vậy. Nàng tiến đến bên cạnh chiếc tủ bằng gỗ chứa những vật dụng phòng bếp rồi đưa tay vòng ra phía sau chiếc tủ, giống như đang muốn lấy một vật gì ở nơi ấy.



‘Cạch…’



Ngay sau đó, một âm thanh như một vật được tra vào khớp liền vang lên. Chiếc tủ gỗ cũng tự động chậm chạp di chuyển về bên trái. Rose cũng đồng thời lên tiếng giải thích.



- “Đây là phòng bí mật, có cài đặt thiết bị EMP, phát ra sóng điện làm tê liệt hoàn toàn tất cả những thiết bị điện tử. Chúng ta vào đây để họp bàn nhiệm vụ cho an toàn tránh có xảy ra sơ xuất bị nghe lén hoặc bị người khác theo dõi gì khác nữa thì rất phiền phức.”



Trong lúc Rose đang chậm rãi giải thích, chiếc tủ bằng gỗ cũng đã dịch chuyển sang một đoạn lớn, để lộ ra một cánh cửa bằng sắt, ẩn giấu ở phía sau nó.



Đợi cho cánh cửa sắt đã hoàn toàn để lộ ra bên ngoài, Rose chậm rãi cất bước đi đến cánh cửa, đặt một ngón tay của mình vào trong một chiếc lỗ trên cửa. Đây là một loại thiết bị tối tân, dùng để lấy máu và mở khóa cánh cửa sắt kia dựa trên mẫu AND của Rose.



‘Xì…’



Âm thanh không khí thoát ra khe hở do bị áp suất dồn nén phát ra từ cánh cửa sắt, làm cho nó nặng nề, chậm chạp mở ra.



Rose dẫn đầu cất bước, đi xuống cầu thang ở phía sau cánh cửa. Nhóm người của Đình Tấn cũng không chần chừ gì, nối tiếp nhau đi theo Rose.



Tiến vào bên trong là một tầng hầm ngầm với vách tường được dựng nên bởi những tấm thép kiên cố. Sau khi đi xuống hơn ba, bốn mét đường cầu thang, cuối cùng đoàn người Đình Tấn cũng đã đến được một căn phòng khá rộng, với những chiếc ghế được sắp xếp đều nhau thành từng hàng, phía trước là một cái bục cao có gắn một tấm bảng lớn trên tường.



Rose tiến lên bên trên bục cao, đứng trước tấm bảng rồi bắt đầu lớn tiếng nói.



- “Mọi người vào chỗ đi, để ta giải trình kế hoạch cho nhiệm vụ này.”



Chờ cho mọi người lục tục ngồi vào chỗ, Rose mới chậm rãi cất lời thuyết trình.



- “Lần này hành động sẽ chia ra làm ba bước, bao gồm truy tìm, đột nhập và rút lui.”



Nói một câu ngắn gọn, Rose chậm rãi dùng bút vẽ lên trên bảng lớn hình minh họa.



- “Bước thứ nhất truy tìm sẽ bắt đầu vào ngày mai. Theo như những gì chúng ta đang điều tra và truy tung theo dấu vết của tên gián điệp trong khoảng thời gian trước đó, thì rất có thể đối phương có dính dáng hoặc thậm chí là thuộc về một tổ chức có tên gọi ‘Black Angel’ (Thiên Thần Đen).”



Vừa nói, Rose vừa giơ tay lấy ra một vài tấm hình ảnh lớn rồi dùng kim đính lên trên bảng. Tay nàng chỉ vào tấm ảnh của một người đàn ông, râu ria xồm xoàm, tóc nhuộm đủ màu rồi nói.



- “Đây là T.O.A, chủ của một chuỗi những quán bar và khu giải trí lớn ‘Tình Bạn 3511’. Hắn là trùm buôn lậu thuốc phiện và vũ khí nóng lạnh, công nghệ cao. Đồng thời hắn cũng là cánh tay phải đắc lực, người đại diện của Jack Smith ở khu vực Thụy Điển.



Bởi vì nhiều nguyên nhân, từ lực lượng phòng thủ và thiếu sự chuẩn bị nên lần theo dõi trước đó, chúng ta đã bị mất dấu của tên gián điệp tại đây. Chính vì thế nên quán bar ‘Tình Bạn 3511’ này sẽ là mục tiêu vào đêm nay. Nhiệm vụ chủ yếu sẽ là truy tìm ra thông tin về cơ sở bí mật của tổ chức ‘Black Angel’ (Thiên Thần Đen).



Chúng ta sẽ phân ra làm hai nhóm, Vansy ngươi cùng với đội của mình là một nhóm. Nhiệm vụ của các ngươi là phòng thủ và yểm trợ, nếu như bị phát hiện thì sử dụng năng lực của các ngươi để giải vây cho chúng ta trốn thoát đi.



Còn Thiếu tá Đình Tấn có thể ngươi vẫn chưa quen thuộc với phương pháp và phong cách hành động của đội đặc nhiệm nên ta sẽ theo đội của ngươi làm thành một nhóm để đề phòng có gì bất trắc xảy ra thì vẫn có thể xử lý được. Chúng ta sẽ có nhiệm vụ là tìm cách lẻn vào bên trong khu vực cấm của quán bar để bắt cóc tên T.O.A về, bên cạnh đó nếu có cơ hội thì cũng tranh thủ tìm một số tài liệu về tổ chức ‘Black Angel’ (Thiên Thần Đen) này cùng với trụ sở bí mật của nó nữa.”



Rose nói ra một loạt những sắp xếp rồi ngừng lại một hồi để cho mọi người tiêu hóa hết. Dường như những thứ này đã được nàng chuẩn bị sẵn từ trước đó rất lâu rồi nên không hề có vướng mắc gì nhiều.



Bất quá, nàng vẫn bỏ sót một điều là thực lực của nhóm người Đình Tấn, phỏng chừng trước đó Báo Đen cũng không có nói qua với nàng về điều này.



Lựa chọn những người có thực lực mạnh mẽ để làm nhiệm vụ phòng thủ, yểm trợ thì quả thật không có sai. Cái sai của Rose chỉ là nàng chọn không phải là những người có thực lực mạnh nhất trong nhóm.



Chính vì thế mà khi nghe được Rose nói ra sắp xếp như vậy, Vansy không tự chủ quay đầu nhìn về phía Đình Tấn, với một ánh mắt khá quái lạ.



Tuy nhiên, Rose cũng không quan tâm nhiều lắm tới biểu hiện của mọi người. Sau khi nói xong thì nàng bắt đầu cặm cụi lục lọi trong một góc của tầng hầm này rồi lấy ra một chiếc hộp sắt cũng khá lớn. Bên trong có cất chứa rất nhiều thiết bị tối tân dành cho điệp viên.



Cầm trong tay một vật như một cái kẹp bấm lỗ trên giấy, Rose tiếp tục lên tiếng giải thích công dụng của nó.



- “Đây là một chiếc máy liên lạc siêu nhỏ, được chạy bằng điện cực trên cơ thể con người. Các ngươi chỉ cần dùng cái kẹp này bấm vào trên dái tai của mình là được, máy liên lạc sẽ tự động được gắn vào bên trong dái tai của các ngươi.”



Dứt câu, nàng vứt cái kẹp đó về phía Vansy đang ngồi ở hàng đầu.



Giống như đã biết rõ cách sử dụng vật này từ trước, Vansy lạnh lùng không nói một lời nào, đưa chiếc kẹp lên tai, kê vào dái tai của mình rồi bấm mạnh một cái.



‘Kịch’



Chỉ hơi nhíu mày một cái, Vansy cũng không kêu rên dù chỉ một tiếng sau đó liền đưa cho Đỗ Lễ đang ngồi bên cạnh mình.



Nuốt một ngụm nước, Đỗ Lễ cũng bắt chước theo hành động lúc nãy của Vansy. Nhưng mà phỏng chừng hắn có hơi sợ về món đồ vật này nên làm cũng không dứt khoát như Vansy cho lắm.



Tiêu tốn một chút thời gian, mọi người mới chuyền tay nhau gắn máy liên lạc vào trong dái tai của mình xong. Rose mới tiếp tục lấy ra một thứ đồ vật khác nữa rồi giải thích công dụng của nó.



- “Đây là bông tai, có gắn camera quan sát và cũng là thiết bị định vị công nghệ cao. Nó có thể lẫn tránh và ẩn giấu với phần lớn những thiết bị máy quét tiên tiến nhất ở thời điểm hiện tại.



Các ngươi đeo nó lên trên lỗ tai của mình, nếu có gặp phải bất trắc hay có phát hiện gì thì lập tức bấm lên mặt đá quý có gắng ở bên trên bông tai. Nó sẽ phát ra tín hiệu báo động về cho Anhien. Sau đó nàng sẽ thông qua thiết bị liên lạc để hướng dẫn chúng ta tiến đến nơi phát ra tín hiệu.



Khoảng cách giới hạn của nó là 5 km xung quanh nơi đặt máy thu sóng cho nên các ngươi phải cẩn thận tính toán đừng để nó rời khỏi tầm phát sóng.”



Lấy ra 10 cái bông tai, Rose phân phát cho từng người có mặt trong tầng hầm này. Riêng nàng thì đã mang sẵn một cái rồi nên có thể những người gián điệp khác ở đây cũng đã mang sẵn.



Đình Tấn cầm trong tay chiếc bông tai có đính một viên đá quý màu đen khá quen thuộc này. Trong thời điểm tận thế, hắn dĩ nhiên đã từng sử dụng qua loại thiết bị này, nhưng mà dĩ nhiên là chức năng của nó tiên tiến hơn vì nó còn có tích hợp chức năng như một chiếc máy liên lạc thông qua vệ tinh luôn rồi.



Đợi cho mọi người đeo bông tai xong, Rose lại lấy tiếp ra 10 khẩu súng laser mini, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay có thể bỏ gọn vào trong túi áo.



- “Đây là súng laser mini, tầm bắn 500 mét, sức sát thương 500 mW, độ xuyên thủng 10 cm và 10 phát bắn cho một băng đạn. Mỗi người một khẩu để phòng thân.



Do lần này nhờ có tổng thống đi qua nơi này trước nên chúng ta mới có thể chuẩn bị một số lượng đồ vật cấm có kỹ thuật cao như vậy. Chứ nếu không thì chắc có lẽ phải mua hàng dỏm từ tên T.O.A kia hoặc hành động mà không có thiết bị hỗ trợ rồi.”



Giải thích xong, Rose lại tiếp tục phân phát cho từng người.



Sau khi phân phát xong đồ vật, Rose quét nhìn một vòng những người có mặt trong căn phòng rồi cất giọng hỏi.



- “Có ai còn có thắc mắc gì không?”



Đúng lúc này, Đình Tấn lại giơ tay, rồi bình tĩnh đặt câu hỏi.



- “Buổi trưa này ta có thể ra ngoài không?”



Nghe được câu hỏi của Đình Tấn, Rose hơi nhíu nhíu đôi chân mày của mình, trầm giọng hỏi lại.



- “Ngươi muốn đi đâu?”



- “Ra ngoài mua ít đồ vật thôi.”



Đình Tấn thản nhiên trả lời nàng.



Đảo mắt một vòng, Rose dường như suy nghĩ lợi và hại. Trước đó nàng đã nhận được tin liên lạc của Báo Đen bảo trông chừng Đình Tấn, vì có thể hắn đang có ấp ủ dự định làm chuyện gì đó. Chính vì thế mà bây giờ nghe được câu hỏi của Đình Tấn thì nàng mới phân vân như vậy.



- “Được rồi, nhưng ngươi không được đi quá xa!”



Một hồi lâu sau đó, Rose đã phân tích xong khả năng nguy hiểm cũng không cao nên mới đồng gật đầu đồng ý cho Đình Tấn ra ngoài.



Đối với Đình Tấn thì cũng không có phản ứng gì quá nhiều. Mục đích của việc ra ngoài lần này của hắn cũng không phải là đi truy tìm tung tích của ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’, mà là thật sự đi mua sắm một ít đồ vật thôi.



Trước đó, Thành Chủ Albert đã giao cho hắn một tấm da có ghi lại phương pháp thu phục và sử dụng ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’. Trong đó có nhắc đến việc phải chuẩn bị một loại nước thuốc hỗ trợ cho việc thu phục và trấn áp viên đá.



Mà có một điều bất tiện là những thứ này đều bao gồm những đồ vật cấm, không được phép mang lên máy bay. Chính vì thế mà Đình Tấn không thể nhờ Lý Uyên chuẩn bị từ trước, chỉ có thể đợi đến Thụy Điển rồi mới bắt đầu đi thu mua rồi chế tạo mà thôi.



Đã được cấp phép, Đình Tấn chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu đã hiểu. Rose thấy vậy thì mới tiếp tục hỏi lại, xem có ai có thắc mắc hay có vấn đề gì nữa không.



Một hồi lâu sau, không thấy ai tiếp tục lên tiếng, Rose mới cất giọng gọi mọi người giải tán.



- “Tốt, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi. Đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Nếu như thành công tìm ra thông tin của trụ sở bí mật ‘Black Angel’ (Thiên Thần Đen), ta sẽ tiếp tục giải thích về những bước tiếp theo của kế hoạch.”



Nói đoạn, nàng bắt đầu quá trình thu dọn, dùng dung dịch đặc biệt tẩy đi toàn bộ dấu vết của những thông tin mà nàng ghi lại trên tấm bảng. Đây là một thói quen mà một gián điệp cần phải có, không được để lại bất cứ dấu vết nào có khả năng để lộ ra thông tin về nhiệm vụ của họ, dù là một thứ nhỏ nhất.



Đình Tấn và mọi người thì cũng không để ý chuyện này. Đã biết rõ nhiệm vụ của mình, bọn họ cũng không ở lại đây làm gì nữa, lục tục nối tiếp nhau đi trở lại cầu thang, ra khỏi tầng hầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK