Mục lục
Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đã sắp xếp xong bước đầu cho kế hoạch, Đình Tấn nhanh chóng gọi Terrell và lão Marc rời khỏi trò chơi bắt đầu soạn đồ dọn đi nơi khác.



15 phút sau…



Trong phòng Đình Tấn lại có một cảnh tượng kì dị. Ba người đàn ông vừa tắm rửa xong, cả thân thể đều để trần chỉ mặc một cái quần cụt, liên tục đi qua đi lại.



Hiện tại ba người Đình Tấn đều đang ở trong phòng gấp rút thu dọn quần áo đồ đạc cần thiết.



- “Chúng ta không cần phải mang hết đồ, chỉ mang theo những vật nào quan trọng thôi. Tranh thủ thời gian nhanh lên nhé.” Hắn cũng không quên nhắc nhở hai cha con Terrell.



Lão Marc có chút không hiểu, quay sang hỏi Đình Tấn.



- “Có chuyện gì mà phải dọn đi vậy Tấn?”



- “Không có gì đâu chú Marc. Ta sắp mua nhà mới, nhà này không ở nữa nên muốn dọn đi sớm thôi.” Đình Tấn mỉm cười, nói dối để trấn an lão.



Lão Marc gật gù như đã hiểu, không hỏi nữa mà tiếp tục thu dọn đồ đạc.



Thời gian nhỏ giọt trôi qua, trong lúc hai cha con Terrell đang bận rộn thì Đình Tấn lại đang cặm cụi mày mò một lúc lâu để gắn một thiết bị báo tin, thứ mà hắn vừa mua ở một siêu thị gần đó vào cánh cửa chính nhà mình.



Đình Tấn không biết rõ, liệu rằng lúc nào đối phương mới bắt đầu xuất phát đến nơi này, thế nên hắn chỉ có thể nghĩ ra cách này để biết và phòng bị.



Nếu đối phương đến nơi đây và biết được hắn đã rời đi thì ngay lập tức, hắn sẽ không chậm trễ mà triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.



Tuy rằng phương án này rất bị động, thế nhưng hiệu quả lại là không thể chối cãi. Cũng chính nhờ đó hắn mới có thể kịp lúc đến được xưởng nhà gỗ.



Còn về phần Ameerah, Đình Tấn cũng không lo lắng nhiều lắm. Dù sao trước đó, hắn đã liên lạc với Báo Đen để cung cấp thông tin và địa chỉ nhà của Ameerah, dặn dò đối phương cử người tới bảo vệ an toàn cho bọn họ rồi.



Người của [Hồng Môn Hội] chắc chắn không thể nào dám hành động lộ liễu trước mặt chính phủ như thế được.







Rất nhanh, trên tay ba người đều kéo theo một chiếc va li, bước lên xe taxi đi đến một khách sạn năm sao, tọa lạc gần sát trung tâm thành phố.



Căn phòng cho thuê ở đây rất đắt tiền, với hơn 7.000$ cho một ngày một đêm ở lại. Giá trị đến thế cũng bởi nơi đây cũng được chuẩn bị sẵn một cabin trò chơi, Đình Tấn cũng không ngại tốn tiền, dự định mướn thêm một phòng cho Terrell thế nhưng bị hắn cản lại.



Thực ra, Terrell là nghĩ rằng, Đình Tấn muốn đơn độc rời khỏi nơi này đi tìm David, bỏ lại hắn ở đây một mình, thế nên liền nhanh chân trước tiến ra ngoài chờ sẵn để cản lại.



Terrell nhìn chăm chú lấy Đình Tấn nói.



- “Đội trưởng, ngươi giống như một người anh cả của ta vậy. Từ lúc sau trận chiến ở lôi đài ngầm cho đến hiện tại, ngươi đều vô điều kiện giúp ta vượt qua tất cả khó khăn. Thậm chí còn chia sẻ bí mật to lớn ấy để giúp ta tăng lên thực lực, nhưng không cần bất cứ hồi báo nào.



Nếu như lần này rời đi, ngươi đột nhiên gặp nguy hiểm mà ta lại không có mặt ở đó giúp đỡ ngươi. Về sau ta chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã không đi theo, bỏ mặc ngươi mạo hiểm một mình. Cho nên lần này xin ngươi đừng cản ta, cứ để ta đi theo đi.”



Đình Tấn thấy Terrell chăm chú nhìn lấy mình như vậy, lại nhìn vào đôi mắt với vẻ quyết tâm không lùi bước kia, khóe miệng hắn không nhịn được kéo lên một vòng cung.



Bỗng, Terrell hơi bất ngờ khi thấy Đình Tấn đột nhiên đưa tay lên trước mặt mình, đồng thời đầu gật nhẹ một cái, như nói thay lời đồng ý.



Terrell cũng cười, cũng đưa tay lên siết chặt nắm tay Đình Tấn. Hai người kéo thân thể sát vào nhau, để nắm tay có thể chạm vào ngực mình, phảng phất muốn đối phương cảm giác được máu trong tim đang sôi trào.



Đã không có lo lắng gì nữa, hai người Đình Tấn và Terrell nhanh chóng rời khỏi khách sạn.



Mất không đến nửa giờ, cả hai đã tới được sân bay và đặt vé máy bay khẩn cấp để đi đến thành phố CLF, nơi mà David và Louis đang sinh sống.



Thuận tiện trên đường đi, hai người có ghé qua cửa hàng “Điện Máy Xanh”, mua sắm một chiếc mũ trò chơi để dành khi lên máy bay, bọn họ vẫn có thể tiến vào trò chơi mà không bỏ lỡ việc tu luyện.



Chuyến bay kéo dài hơn ba giờ…



Trong khoảng thời gian đó, cả hai người cũng tranh thủ vào trò chơi đi luyện cấp, làm xong nhiệm vụ Lính Đánh Thuê.



Tại thời điểm Đình Tấn dự định trở về thành giao trả nhiệm vụ [Quét sạch đàn sói Uniwolf], thì đó cũng là lúc máy bay đã đáp xuống đến nơi.



Đình Tấn dẫn dắt Terrell đi đến địa chỉ mà Louis cung cấp. Không phải mất quá nhiều thời gian, hai người đã tìm được căn hộ nhỏ của Louis.



Thời gian là vàng bạc, Đình Tấn không chậm trễ chút nào lập tức tiến vào cabin trò chơi của Louis, rồi đăng nhập vào trò chơi tu luyện. Có thêm một phần thực lực thì kế hoạch sắp tới sẽ an toàn hơn một chút.



Trải qua một hồi lâu tu luyện, Đình Tấn bất thình lình nghe được một âm báo réo lên…



‘Bíp bíp bíp… bíp bíp bíp…’



Âm thanh cảnh báo vang lên bên tai làm cho Đình Tấn tỉnh giấc khỏi trạng thái tu luyện. Hắn ngay tức khắc gọi cho Terrell để cùng rời khỏi trò chơi, làm thêm một bước chuẩn bị trước khi chuyển sang bước hành động tiếp theo.



- “Thế nào rồi? Hiện tại đang ở đâu?”



Đã tắm rửa xong và mặc lên quần áo gọn gàng, Đình Tấn ngồi trên ghế salon gọi điện hỏi thăm tin tức từ Louis.



- “Đối phương đang ở tại một khu vực hẻo lánh, vẫn chưa có hành động gì khác lạ. Ta sẽ gửi tin nhắn địa chỉ qua cho ngươi.”



Nghe giọng nói thì thào của Louis truyền ra từ trong điện thoại, đôi mắt Đình Tấn híp lại, không quên dặn dò Louis.



- “Tốt, ngươi tiếp tục giám sát hành động của đối phương đi. Nhớ chú ý cẩn thận, an toàn của bản thân là trên hết!”



- “Đã biết!” - Louis ngắn gọn dứt khoát trả lời xong liền cúp máy.



Ngay khi Đình Tấn cắt đứt liên lạc với Louis, Terrell cũng vừa mới tắm rửa thay đồ xong bước ra khỏi phòng tắm.



Đình Tấn thấy Terrell đã chuẩn bị xong, Đình Tấn tức thì bật người đứng lên khỏi ghế, nhìn đối phương rồi gật đầu ra hiệu.



Hai người hiểu ngầm cầm lấy áo khoác và kính râm mang lên mặt, tức tốc rời đi đến tiếp ứng Louis.



Đình Tấn phân công cho Terrell đón xe taxi, đi trước đến báo tin cho người của Báo Đen. Mục đích dĩ nhiên là để hối thúc tên này sớm dẫn người đến, tiến hành vây quét, một mẻ hốt gọn cả ổ đám người [Hồng Môn Hội] kia.



Đồng thời, làm thế còn có thể bảo vệ an toàn cho cả nhóm của Đình Tấn không gặp phải bất trắc nào nguy hại đến tính mạng.



Lúc đầu Terrell sống chết không chịu, muốn phải đi theo sát bên cạnh để bảo vệ Đình Tấn.



Ấy thế nhưng hắn lập tức bị lời nói của Đình Tấn chặn lại.



- “Thực lực của ngươi bây giờ còn quá yếu, đến cả một cây súng còn chưa thể chống lại được nữa thì làm sao giúp được ta?! Nghe lời ta! Việc bây giờ ngươi có thể làm là tìm người đến bảo vệ cho cả nhóm được an toàn trở về. Hiểu chứ?”



Terrell bị Đình Tấn nói đến á khẩu không trả lời lại được. Hắn đúng thật là vẫn còn quá yếu để trực diện chống lại một người cầm súng.



- “Cẩn thận!”



Ngậm ngùi chấp nhận sự thật, Terrell chỉ cúi đầu chán nản thốt ra hai chữ. Hắn vừa nói xong thì lập tức xoay người đi thẳng đến một chiếc taxi gần đó, rời đi thực hiện Nhiệm vụ Đình Tấn đã bàn giao.



Đình Tấn ngửa đầu lên nhắm mắt hít sâu một hơi. Cái không khí lạnh lẽo ồ ạt tràn vào cuống phổi, làm cho đầu óc hắn thoáng chốc trở nên thanh tỉnh không ít.



Xỏ hai tay vào trong túi áo trước bụng, hắn không nhanh không chậm tìm đến địa chỉ, nơi mà Louis vừa nhắn tin cho mình.



Vượt qua con phố người Hoa, lại tiếp tục đi về phía khu rừng bên cạnh, ánh mắt Đình Tấn nhàn nhã nhìn lướt qua quang cảnh heo hút, bị phủ lên một lớp tuyết trắng xóa xung quanh.



Dùng gần hai giờ đi bộ, Đình Tấn cuối cùng cũng đến được xưởng mộc mà Louis đã nói. Hắn chậm rãi bước như một người bình thường tản bộ đi ngang qua đây.



Ngay khi gần tới cổng trại mộc này, Đình Tấn mới chú ý thấy bên một góc bụi cây có một thân ảnh lấp ló hướng về hắn vẫy tay ra hiệu.



Đình Tấn cẩn trọng tra xét nhìn xem xung quanh, sau khi xác định không có ai theo dõi mới mượn nhờ những khúc gỗ lớn, che khuất thân ảnh của mình mà lướt qua đến nơi của Louis đang đứng.



‘Soạt…’



Bỗng, tại lúc gần đến nơi Đình Tấn chủ động nghiêng người ra phía sau, trượt một đoạn dài và dừng lại đúng ngay bên cạnh Louis.



- “Đối phương có động tĩnh gì chưa? Phân bố thế nào?” Hắn ngay tức thì mở miệng hỏi thăm tình huống.



- “Không có động tĩnh nào mới cả. Đối phương có bảy người, ngoài ra không biết liệu có mai phục thêm hay không. Trong bảy người này có một tên là thủ lĩnh, hai cô gái trẻ, bốn tên đàn em.”



Louis chỉ tới một chỗ có bốn tên đàn ông cầm súng trường, ngưng trọng nói.



- “Tên thủ lĩnh và hai cô gái trẻ vẫn chưa lộ ra vũ khí, ta không dám chắc bọn họ có mang vũ khí nóng hay không, thế nhưng theo suy đoán thì tên thủ lĩnh ắt hẳn phải có một món phòng thân. Còn lại bốn tên đàn em, mỗi tên đều có một khẩu súng liên thanh đạn đồng, có thể là đồ cổ của một thế kỷ trước, cũng hết sức nguy hiểm.



Tiếp đến, hắn lại chỉ tới một căn nhà kho nho nhỏ gần đó.



- “David và hai đứa em của hắn thì bị bắt vào trong căn nhà kho bên kia. Hiện tại bọn họ vẫn an toàn, bất quá chắc là không được lâu nữa đâu.”



Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, Louis báo cáo tình hình cho Đình Tấn biết.



Ánh mắt hai người nhìn chăm chú lấy căn nhà kho, tựa hồ đang suy tính chuyện cứu người…



Sau một lúc, bỗng dưng bốn tên đàn ông cầm súng với gương mặt hung thần ác sát đi tới mở cửa nhà kho, thô lỗ lôi David và hai đứa em của hắn ra ngoài, rồi áp giải vào trong xưởng.



Đình Tấn và Louis lén lút đứng bên ngoài cửa lớn, vẫn không mảy mảy xuất hiện ý định ra tay ngăn cản, mà chỉ im lặng lắng nghe tình hình bên trong ra sao.



Hiện giờ, Terrell vẫn còn chưa có báo tin tức gì tới, đây không phải là thời điểm tốt để lộ mặt, hay nói đúng hơn là bọn họ không thể nào lộ mặt được!



Bởi lẽ, khi Đình Tấn vừa đi tới nơi trại mộc này, hắn phát hiện xung quanh đây quá mức rộng lớn, cây cối lại rập rạp chằng chịt, thật sự là một nơi rất lý tưởng để cho kẻ địch sắp xếp người tiềm phục, giết người diệt khẩu.



Làm một gã chỉ huy, Đình Tấn không thể nào ra tay khi vẫn còn chưa hiểu được tình hình của đối phương. Một khi, điều kiện thông tin của kẻ địch quá thiếu thốn, khả năng dẫn tới thất bại sẽ càng bị nâng cao lên rất nhiều.



Với cách hành sự dứt khoát của Đình Tấn, nếu như không phải là thời điểm nguy cấp quyết định sống còn thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ ra tay hành động một cách vội vàng, lỗ mãn.



Đã không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì phải nhất kích chí mạng, không thể nhường cho kẻ địch có bất cứ cơ hội trở mình nào.



Chính vì nguyên nhân ấy, hắn mới quyết định tiếp tục ẩn nhẫn tiềm phục, chờ đợi một thời cơ thích hợp nhất.



Sau một hồi diễn ra nhiều đoạn đối thoại với tên “Chu ca”, David không thể nào tránh khỏi kết cục phải chịu một trận đòn roi khổ hình.



Bất quá, tưởng chừng như mọi việc sẽ ngừng lại tại đó thì đột nhiên, đám người [Hồng Môn Hội] này lại giở trò, chuẩn bị ra tay với hai đứa em nhỏ của David.



Ở bên ngoài vẫn nghe ngóng tình hình, Đình Tấn thoáng chốc trở nên bất an! David bị đánh đập, chuyện đó vẫn nằm trong dự tính ban đầu của hắn.



Nhưng mà lần này, nạn nhân lại bị đổi thành hai đứa trẻ nhỏ ấy thì diễn biến sự việc đã chuyển sang một ngã rẽ khác.



Trẻ nhỏ yếu ớt, lại thêm hai đứa trẻ đã bị bắt cóc, bỏ đói lâu ngày, ắt hẳn thể lực và sức khỏe đã phải rất suy kiệt rồi.



Thêm vào điều kiện thời tiết lạnh giá này, nếu chúng bị đánh đập gây ra thương tổn thì càng có khả năng gây ra nguy hiểm đến tính mạng của bọn chúng.



Đình Tấn không sợ David bị thương tật gì, bởi đối phương là người trưởng thành, sức chịu đựng phải ngoan cường hơn rất nhiều. Riêng đối với hai đứa trẻ kia, chúng không có tội.



Ngay từ ban đầu, chúng đều là bị liên lụy bởi bạn bè của anh trai mình mà thôi. Một khi để xảy ra nguy hiểm, hay thậm chí hại chết một trong hai đứa trẻ ấy, dù sau đó có cứu sống ra được David đi chăng nữa, Đình Tấn cũng không cách nào đối mặt với hắn được cả!



Tại thời khắc này, Đình Tấn biết rằng hắn không thể nào ẩn nhẫn được được. Đối phương có đến bốn khẩu súng và xung quanh còn có quá nhiều nhân tố ẩn số chưa biết.



Đình Tấn không hề có một chút nào nắm chắc, có thể hạ gục bọn người này cùng một lúc mà chẳng gây ra động tĩnh nào.



Hơn thế nữa, theo dự tính của hắn, tỉ lệ bị phản sát hoặc gây ra ngộ thương cho con tin càng là lớn hơn rất nhiều lần, so với tỉ lệ thành công để cứu ra con tin một cách an toàn.



Rơi vào đường cùng, Đình Tấn lập tức ra tay hành động.



[Khống Vật Thuật]

‘Cạch…’



[Khống Vật Thuật] được sử dụng kéo lên then chốt, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.



Chẳng những vậy, để bảo đảm không gây ra động tĩnh, Đình Tấn còn lợi dụng [Khống Vật Thuật] để nâng cánh cửa lên, giảm nhẹ trọng lượng của nó. Thế nên, âm thanh ma sát khi mở cửa là rất nhỏ, gần như không hề phát ra tiếng động gì.



Đình Tấn ngay tức thì đứng lên, gương mặt có đôi chút nét bồn chồn của hắn, thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo vô cảm, thần thái thong dong bình tĩnh, bước chậm vào bên trong nhà gỗ như chốn không người.



Ở bên cạnh hắn, Louis cũng nối gót xông vào theo.



- “Không cần đâu! Hắn thật sự không biết gì cả.”



Đình Tấn vừa chậm rãi đi vào, vừa bình thản nói. Thái độ của hắn không hề có một điểm nào cho mọi người thấy rằng, hắn đang phải dấn thân vào vòng nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK