Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Phan Huỳnh Đức đã chết ư?

Cả người Huỳnh Bảo Nhi như bị cái gì đó kích thích, toàn thân trở nên cứng đờ. Huỳnh Bảo Nhi hiểu rất rõ, đây không phải là dấu son của cô để lại. Nếu không phải của cô thì của ai đây? Cuộc hôn nhân chung thủy không thay.

đối này sẽ bị người thứ ba xen vào mà trở nên sụp đổ ư?

Những gì Huỳnh Bảo Nhi suy nghĩ, Trần Thanh Vũ không hề hay biết gì cả. Anh nhịn một cục lửa nóng trong người trở về từ quán bar chính là để giải tỏa trên người của Huỳnh Bảo Nhi.

“Huỳnh Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi..” Cổ họng Trần Thanh Vũ găn lên, không ngừng gọi tên Huỳnh Bảo Nhi.

Anh vạch áo ngủ cô ra, động tác thô lỗ mà vội vàng khiến Huỳnh Bảo Nhi bị đau. Cô đè tay Trần Thanh Vũ xuống, nhíu mày lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh tỉnh táo lại cho em, trong bụng em còn có đứa bé đấy, anh muốn một xác hai mạng ư?”

Giọng nói lạnh lùng của Huỳnh Bảo Nhi đã kích thích Trần Thanh Vũ, khiến cho một người mất đi lý trí chỉ muốn cầu hoan ái nay dần tỉnh táo lại.

Trần Thanh Vũ mở to đôi mắt đầy tơ máu, thấy Huỳnh Bảo Nhi đang nhíu mày lạnh lùng nhìn mình thì yết hầu của anh khẽ chuyển động, sau một hồi thì bình tĩnh lại Thời gian dần trôi qua, Trần Thanh Vũ ghé sát vào cổ Huỳnh Bảo Nhi cản mạnh, sau đó mới đứng dậy khó khăn rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thanh Vũ, trong lòng Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hơi khó chịu.

Cô siết chặt nắm tay, vẻ mặt hết sức khó.

coi. Trần Thanh Vũ không nhịn được ư?

Huỳnh Bảo Nhi nhăm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh vết son môi đỏ thảm kia, đó là dấu son của phụ nữ. Chẳng lẽ vừa rồi Trân Thanh Vũ ở bên cạnh người phụ nữ khác?

Nghĩ tới đây, Huỳnh Bảo Nhi hơi bực mình mặc áo ngủ vào, nhìn chiếc nhãn trên ngón áp út mà đôi mắt trở nên cay xè.

Trên đời này thật sự không có tình yêu giống như mẹ Trịnh Phương Thảo và bố Nguyễn Trung Quân của cô sao? Bố dùng cả đời này để yêu mẹ, dù mẹ trở nên như thế nào đi chăng nữa thì đều là người đẹp nhất trong mắt bố.

Huỳnh Bảo Nhi đã từng mong ước cô và Trần Thanh Vũ cũng được như thế, thế nhưng bây giờ xem ra tình trạng hôn nhân của bọn họ đang trên bờ vực sụp đổ.

“Bà chủ, hôm nay tâm trạng bà có vẻ không tốt lắm nhỉ? Có muốn tôi mời bác sĩ đến khám cho bà không?”

Hôm sau, vì tối qua không ngủ ngon nên hiện tại tinh thần của Huỳnh Bảo Nhi không được tỉnh táo cho lắm. Quản gia thấy sắc mặt cô hơi khó coi thì nhịn không được mở miệng hỏi.

Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu liếc nhìn quản gia, ánh mắt toát lên vẻ yếu ớt, nói: “Không cần đâu, tôi vẫn ổn”

“Bảo người chuẩn bị xe đi, tôi phải ra ngoài một chuyến” Huỳnh Bảo Nhi day day huyệt thái dương, khó chịu nói với quản gia.

“Vâng” Quản gia gật đầu, lập tức ra ngoài chuẩn bị.

Những ngày gần đây đa phần Huỳnh Bảo.

Nhi đều ở biệt thự cả, rất ít khi ra ngoài, lâu lâu mới đi dạo phố với mấy người bạn của cô mà thôi.

Những năm qua Vũ Khả Hân cũng sống rất tốt, sau khi ly hôn với Trịnh Quang Hải thì cô ấy gặp được một người đàn ông tốt. Thế nhưng tiếc là người đó đã qua đời trong tai nạn máy bay, nên Vũ Khả Hân độc thân cho đến bây giờ. Cô ấy đã tiếp quản và trở thành nữ chủ tịch của tập đoàn Bernice.

“Vân Hạ, lâu rồi em mới đến tìm chị đó”

Huỳnh Bảo Nhi đi cafe với Vũ Khả Hân.

Lúc cô đến thì Vũ Khả Hân đã có mặt ở đó, cô ấy xinh đẹp hơn trước đây nhiều, toàn thân đều toát lên vẻ độc thân quyến rũ.

“Dạo này em đang nghỉ ngơi trong biệt thự” Huỳnh Bảo Nhi gọi một ly sữa, nhẹ nhàng khuấy lên, vẻ mặt tươi cười xen lẫn khổ sở nói.

Rất ít khi Vũ Khả Hân nhìn thấy vẻ mặt này của Huỳnh Bảo Nhị, cô ấy thấy vậy thì nhíu mày nói: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì với Trần Thanh Vũ hay không? Là chuyện của con em à? Chị nghe nói quan hệ giữa thằng bé và Trần Thanh Vũ không được tốt lắm phải không? Rốt cuộc hai bố con có thù hận lớn gì chứ?”

“Vũ Khả Hân, chị nói xem, tình cảm của con người có phải rất dễ thay đổi hay không?”

Huỳnh Bảo Nhi buông thìa trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Vũ Khả Hân hỏi.

Vấn đề mà Huỳnh Bảo Nhi hỏi chợt làm khó Vũ Khả Hân, cô ấy chống cằm, nhìn Huỳnh Bảo Nhi nói: “Vân Hạ, hôm nay em lạ ghê đó. Gặp vấn đề tình cảm với Trần Thanh Vũ à?”

“Em cảm giác được anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài” Huỳnh Bảo Nhi thở dài một hơi, nói nghỉ ngờ của mình với Vũ Khả Hân.

“Vân Hạ, em nói gì vậy? Sao có thể chứ?”

Vũ Khả Hân lắc đầu, dường như nghĩ Huỳnh Bảo Nhi đang nói đùa.

Tình cảm mà Trần Thanh Vũ dành cho.

Huỳnh Bảo Nhi, Vũ Khả Hân đều nhìn thấy được. Nếu Trần Thanh Vũ thật sự có người phụ nữ khác bên ngoài thì Vũ Khả Hân cảm thấy trên đời này không có tình yêu nữa rồi.

Nếu như Trần Thanh Vũ mà lăng nhăng bên ngoài thì còn gì là hạnh phúc nữa? Người đàn ông vì Huỳnh Bảo Nhi mà không tiếc sinh mạng của mình, kết hôn hơn hai mươi năm lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài ư? Nghĩ mà chạnh lòng.

“Tối qua, em nhìn thấy trên cổ anh ấy có vết son, là của phụ nữ” Huỳnh Bảo Nhi siết chặt nắm tay, cố kìm nén cảm xúc của mình, cô nói toàn bộ chuyện hôm qua cho Vũ Khả Hân nghe.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Vũ Khả Hân nghiêm túc nói: “Bởi vì em mang thai, đã có tuổi rồi, mà Trân Thanh Vũ mới có bốn mươi tuổi, là giai đoạn vàng của người đàn ông.

Thêm nữa, dáng vẻ trưởng thành của anh ta ngon nghẻ như thế, lại là chủ tịch tập đoàn Aliba, xung quanh chắc chắn có rất nhiều phụ nữ. Chị nghĩ là không phải do gần đây dục  vọng của anh ta khá lớn, nên mới “Anh ấy cũng là loại người không biết tiết chế trên phương diện này” Huỳnh Bảo Nhi cười khổ, nhìn Vũ Khả Hân nói.

Sau khi nghe vậy thì vẻ mặt Vũ Khả Hân hơi lo lắng. Nếu thật sự như vậy thì có thể gây rạn nứt tình cảm Dù sao bây giờ có nhiều cô gái xinh đẹp như thế, hơn nữa thủ đoạn của bọn họ cũng không vừa. Vũ Khả Hân hơi lo lắng cho đời sống tình cảm của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ.

“Vân Hạ, có thể chúng ta suy nghĩ nhiều rồi đấy. Chắc là do em mang thai nên hơi nghĩ ngờ lung tung vậy thôi” Vũ Khả Hân nhìn bụng của Huỳnh Bảo Nhị, trong mắt toát lên vẻ hâm mộ.

Cô ấy cũng muốn có một đứa bé, tiếc là có lẽ cả đời này Vũ Khả Hân cũng không thể sinh con.

“Nếu giống như chị nói thì tốt rồi, hy vọng mọi chuyện là do em nghĩ nhỉ Nhi nhìn Vũ Khả Hân, khẽ cười nói.

” Huỳnh Bảo Nhìn nụ cười đó của Huỳnh Bảo Nhi, Vũ Khả Hân vô cùng lo lắng, chỉ biết thở dài một hơi, cũng không có nói gì nữa.

Hai người hàn huyên một hồi thì Vũ Khả Hân nói là có chuyện phải xử lý nên về trước, còn lại một mình Huỳnh Bảo Nhi rời khỏi quán cafe đi dạo khắp nơi.

Cô đến công viên gần đó, ngồi trên một chiếc ghế dài, nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa bên kia, trên mặt không hiểu sao lại nở nụ cười.

“Bà không sao chứ?”

Huỳnh Bảo Nhi ngồi nhìn hồi lâu, tâm trạng vốn phiền muộn, lúc muốn đứng dậy rời đi thì cơn choáng váng ập tới, suýt chút là ngất xỉu. Cũng may có một đôi tay kịp thời ôm lấy eo cô mới khiến cô không ngã xuống đất.

Huỳnh Bảo Nhi vừa định nói cảm ơn với người ta, sau khi quay lại nhìn gương mặt đó thì vẻ mặt giật mình đứng thẳng dậy.

“Cậu..” Huỳnh Bảo Nhi hẳng giọng, há miệng chần chờ nói.

“Hôm nay là sinh nhật ông ấy” Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lãnh đạm, nói.

Ông ấy? Là sinh nhật của Phan Huỳnh Đức ư? Huỳnh Bảo Nhi nghỉ hoặc nhìn Phan Huỳnh Bảo, dường như không rõ cậu ấy đang nói đến cái gì.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, cặp mắt xanh lục sâu thảm kia lúc này đột nhiên lại lóe lên một tia sáng.

Cậu ấy nắm chặt tay, cố kìm nén lửa giận đang trào dâng trong lòng mình, khuôn mặt âm trầm nói: “Bà không nhớ, có đúng hay không?”

Ngay cả sinh nhật của bố mà bà ấy cũng nhẫn tâm không nhớ nữa? Sao bà ấy có thể quên sinh nhật của bố cơ chứ? Có phải vì bà ấy đã có một gia đình khác nên mới có thể dễ dàng quên bố, quên cả Phan Huỳnh Bảo cậu luôn hay không?

“Huỳnh Bảo, bố cậu đã về thủ đô rồi ư?”

Huỳnh Bảo Nhi nghe được giọng nói bén nhọn của Phan Huỳnh Bảo, sắc mặt không khỏi trở nên tái nhợt không còn chút máu, cô liếm đôi môi khô khốc, lúng túng nhìn cậu ấy hỏi.

Phan Huỳnh Bảo lạnh mặt, quay lưng về phía Huỳnh Bảo Nhi. Cảm giác kháng cự này của cậu ấy khiến Huỳnh Bảo Nhi áy náy.

“Anh ấy và Điền Thanh Mây đã về rồi à?

Sao anh ấy lại không nói cho tôi biết? Tôi…”

“Bố của tôi đã chết rồi, bà không biết ư?”

Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, lạnh lùng cười khẩy với Huỳnh Bảo Nhi.

Chết rồi? Phan Huỳnh Bảo đang nói cái gì vậy? Cậu ấy nói ai chết? Phan Huỳnh Đức ư?

Đồng tử trong mắt Huỳnh Bảo Nhi co rút lại, nhìn chăm chằm vào gương mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào nữa.

“Bà đúng là nhẫn tâm thật đấy, ngay cả chuyện của ông ấy cũng thờ ơ như vậy? Ha ha..” Phan Huỳnh Bảo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Huỳnh Bảo Nhị, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái khi trả thù.

Điền Thanh Mây không cho phép cậu ấy nói với Huỳnh Bảo Nhi chuyện Phan Huỳnh Đức đã chết, thế nhưng cậu ấy không chịu được. Mỗi khi nghĩ đến một nhà ba người Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi và Trân Quân Phi vui vẻ bên nhau thì Phan Huỳnh Bảo lập tức nổi lên niềm ghen ghét trong lòng.

Cớ gì chỉ có Phan Huỳnh Bảo cậu và bố sống với nhau, còn Trần Quân Phi lại có thể bên cạnh bà ấy nhiều năm như vậy? Bố cũng yêu bà ấy như thế, tại sao bà ấy lại không yêu bố?

“Cậu… nói cái gì? Cậu nói lại một lần nữa đi, Phan Huỳnh Đức… anh ấy chết rồi ư?” Hai tay cô đặt lên bụng như đang bảo vệ đứa bé, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

“Chị Bảo Nhi” Ngay lúc Phan Huỳnh Bảo còn muốn nói mấy lời oán giận với cô thì Điền Thanh Mây đến.

Mười năm rồi cô mới gặp lại Điền Thanh Mây. Cô ấy không còn là một thiếu nữ ngây.

thơ hay thẹn thùng trước kia nữa rồi, Điền Thanh Mây đứng trước mặt Huỳnh Bảo Nhi lúc này khiến cho người ta cảm giác vừa chín chắn lại vừa quyến rũ.

Cô ấy mặc một chiếc váy tơ lụa màu trắng, trên mặt đánh một lớp trang điểm nhẹ, nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi thì kêu lên: “Bảo Nhi, lâu rồi không gặp chị”

Huỳnh Bảo Nhi hé môi muốn gọi tên Điền Thanh Mây nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.

Nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhị, Điền Thanh Mây vươn tay cầm bàn tay đang siết chặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Bảo Nhi, đến nhà em trước đã nhé: Huỳnh Bảo Nhi ngơ ngác để Điền Thanh Mây kéo mình đi như thế, lướt qua người Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi, đôi mắt xanh lá dường như mang theo một chút căm hận và đau khổ. Cậu ấy có thể trả thù người phụ nữ này, nhưng cậu ấy không muốn khiến bố đau lòng.

Đây là người phụ nữ duy nhất cả đời ông ấy yêu, dù những năm qua bà ấy không ở bên cạnh bố, thế nhưng Phan Huỳnh Bảo hiểu rõ ông ấy sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương Huỳnh Bảo Nhi.

Nhà họ Phan.

“Của chị đây, có lẽ hơn mười năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?” Trong phòng khách nhà họ Phan, Điền Thanh Mây đặt ly sữa trong tay xuống, nhìn Huỳnh Bảo Nhi với vẻ mặt dịu dàng và nói.

“Đúng vậy, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau” Huỳnh Bảo Nhi nhấp một hớp sữa, nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Điền Thanh Mây mà trong lòng hơi chua xót.

Năm đó sau khi Điền Thanh Mây và Phan Huỳnh Đức kết hôn, Huỳnh Bảo Nhi cũng không hề biết rốt cuộc họ có bên nhau không “Điền Thanh Mây, Huỳnh Bảo là con của Em ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK