Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239

Ngọc Bích?

Là con của chủ tịch Bernice sao?

Tôi nghe nói vợ chồng họ vẫn chưa hề có đứa con nào cả. “Cát Tường từng được chẩn đoán là không thế có con, nhưng khi bà ấy ba mươi tuổi, bà ấy đã mang thai một đứa trẻ, đứa trẻ đó rất quý giá đối với chúng tôi. Khi bà ấy mang thai, chúng tôi đã cấn thân bảo vệ đứa trẻ cho đến khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, nó là một bé gái rất xinh đẹp, nhưng khi đứa nhỏ sắp được một tuổi, một người đàn ông điên cuồng yêu thầm Cát Tường từ rất lâu đã lén ôm con của tôi và Cát Tường đi, tôi vẫn luôn tìm kiểm Ngọc Bích, nhưng cũng không tìm thấy, bởi vì chuyện này cho nên Cát Tường mới trở nên buồn bực không vui, thinh thoảng tinh thần sẽ trở nên thất thường.”

Thì ra trước kia Lê Cát Tường và Bernice đã gặp phải những chuyện như vậy.

Tôi nhìn ông Bernice với ảnh mất đồng cảm, siết chặt nằm tay nói: “Chủ tịch Bernice tìm kiếm lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm thấy con gái sao?” “Đã tìm… rất lâu, tôi chi nhớ rõ con gái của tôi có một vết bớt đó hình trái tim ở bên hồng, còn cái khác thì tôi không nhớ gì hết.”

Ông Bernice nói với giọng điệu buồn bã thất vọng, nhưng tôi thì lại toát mồ hôi khi nghe những lời đó.

Chờ một chút.

Vết bớt hình trái tim?

Hình như tôi.. đã từng gặp ở chỗ nào đó rồi? Chẳng lẽ là…

Không thế nào?

Tôi bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cả người đều ngây ngốc. Bernice thấy biểu cảm của tôi trở nên kỳ quái, không nhịn được mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Bảo Nhi, cô làm sao vậy?”

Tôi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nhìn Bernice một cái rồi nói: “Chủ tịch Bernice, tôi nhở ra công ty còn vài chuyện cần tôi giải quyết, tôi đi về trước đây.”

Tôi vội vàng rời khỏi biệt thự của Bernice để tài xế đưa tôi trở

Vết bớt hình trái tim?

Chẳng lẽ lại đúng là như vậy? “Lê Hồng San? Sao cô lại ở cho này?” Khi tôi trở về biệt thự, đang định tim Vũ Khả Hân thì đã nhìn thấy Lê Hồng San đang đứng ở cổng lớn của biệt thự.

Sau khi nhìn thấy Lê Hồng Sơn, tôi không nhịn được nhíu mày hỏi.

Lê Hồng San ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đã trắng bệch gầy gò nay lại mang theo vẻ khẩn cầu nhìn tôi: “Tổng giám đốc Bảo Nhi, cầu xin cô cho tôi gặp anh Vũ đi mà.”

Bởi vì Lê Hồng San luôn làm ầm ĩ, cho nên tôi đã kêu người đưa Lê Hồng San ra ngoài, còn mua cho cô ta một căn biệt thự, mời vài người giúp việc tới chăm sóc Lê Hồng San. Dù sao thi nể tình Lê Hồng San là ân nhân cứu mạng Trần Thanh Vũ, tôi cũng không thể bạc đãi cô ta được. “Lê Hồng San, anh ấy là chồng của tôi”

Tôi biết rất rõ Lê Hồng San rất thích Trần Thanh Vũ, nhưng Trần Thanh Vũ là chồng của tôi, tôi sẽ không giao anh cho bất cứ kẻ nào. “Tổng giám đốc Nhi, tôi muốn gặp anh Vũ, cầu xin cô, để tôi ở bên cạnh anh Vũ đi mà không có anh Vũ, tôi không sống nổi.” Trong đáy mất của Lê Hồng San mang theo một chút điên cuồng. Sau khi được chuyên gia dinh dưỡng điều trị những ngày gần đây, làn da của cô ta đã trở nên vô cùng xinh đẹp. Tôi nhìn bộ dạng điên khùng của Lê Hồng San, nhíu mày lắc đầu nói: “Lê Hồng San, cô có thể tìm một người đàn ông tốt hơn, Trần Thanh Vũ là.” “Nếu cô không cho tôi gặp anh Vũ, tôi sẽ chết ở trước mặt cô” về.

Ai ngờ tôi vẫn còn chưa nói xong, Lê Hồng San lại cầm lấy một con dao rồi đặt lên trên cổ mình.

Nhìn động tác của Lê Hồng San, tôi không khỏi nhíu mày quát lớn nói: “Lê Hồng San, cô muốn làm cái gì?” “Tôi chỉ muốn đến gặp anh Vũ của tôi thôi, cô trả anh Vũ lại cho tôi.” “Kéo cô ta ra”

Tôi quay đầu lại ra lệnh nói với vệ sĩ.

Nhưng vệ sĩ vừa mới đi tới chỗ của Lê Hồng San thì cảm xúc của Lê Hồng San lập tức trở nên vô cùng kích động. “Các người muốn làm gi, cút ngay, đừng đụng vào tôi, cút ngay.”

Nhìn thấy Lê Hồng San kích động như vậy, tôi không khói nhíu mày, lúc tôi vừa định kêu người mạnh mẽ kéo Lê Hồng San ra thì

Trần Thanh Vũ xuất hiện.

Trần Thanh Vũ dùng ảnh mất lạnh bằng nhìn những người đang có ý đồ bắt lấy Lê Hồng San, lanh lùng nói: “Cút hết cho tôi.” “Trần Thanh Vũ.” Tôi nhìn biểu cảm vô cùng lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, môi của tôi hơi run lên. “Anh Vũ.” Sau khi Lê Hồng Sơn nhin thấy Trần Thanh Vũ, cô ta lập tức vứt con dao xuống mặt đất rồi nhào qua chỗ của Trần Thanh Vũ

Trần Thanh Vũ vươn tay ôm lấy eo của Lê Hồng San, nâng lên cắm nói với tôi: “Bảo Nhi, đừng tổn thương cô ấy.”

Nhìn Trần Thanh Vũ ôm Lê Hồng Sơn thân mật như vậy, nói thật, trong lòng tôi cũng ít nhiều có một chút hụt hẫng. Tôi siết thật chặt nằm tay, rũ lông mi xuống để đè nén sự bất mãn ở trong lòng, lạnh nhạt nói: “Em không hề làm tổn thương Lê Hồng San.” “Về sau cứ để cô ấy ở chỗ của chúng ta đi.”

Trần Thanh Vũ vén những sợi tóc đang tán loạn của Lê Hồng San ra sau gáy rồi nói với tôi.

Động tác dịu dàng kia của Trần Thanh Vũ khiến lòng tôi có một chút khó chịu. Tôi dùng sức siết chặt nắm tay, rũ lông mi xuống nhàn nhạt nói: “Trần Thanh Vũ, em đã đặt mua biệt thự cho Lê Hồng San rồi, bên trong biệt thự có người giúp việc chăm sóc cho cô ta, cô ta cũng sẽ không.” “Cô ấy không thích sống một minh, lúc trước anh vẫn luôn sống cùng cô ấy.”

Trần Thanh Vũ nhìn Lê Hồng San với ánh mắt sâu thẳm rồi nói với tôi.

Nghe Trần Thanh Vũ nói vậy tôi khẽ cụp mãt xuống, dùng sức bấu chặt vạt áo.

Trần Thanh Vũ có có những hành động thân mật, thậm chí là bênh vực Lê Hồng San, điều này khiến lòng tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. “Anh Vũ, em đói bụng rồi.” Lê Hồng San ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, uất ức nói với anh.

Trần Thanh Vũ vuốt tóc của Lê Hồng San, dịu dàng nói: “Ngoan, bây giờ anh lập tức đưa em đi ăn cơm.”

Trần Thanh Vũ ôm Lê Hồng Sơn đi xa khỏi tầm mắt của tôi, nhìn theo bóng dáng của Trần Thanh Vũ và Lê Hồng San, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó mà miêu tả thành lời được.

Tôi hơi tức giận với dáng vẻ lúc này của Trần Thanh Vũ, nhưng lại không biết phải làm sao.

Tôi cười khổ một tiếng rồi đi theo sau Trần Thanh Vũ, cắn răng im lặng.

Trần Thanh Vũ đối xử rất dịu dàng Lê Hồng San, đây là sự dịu dàng của anh mà trước nay tôi chưa từng thấy. Lê Hồng San rất dính Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ đi đâu cô ta lập tức đi theo tới đó.

Lúc Trần Thanh Vũ sắp lên cơn nghiện, tôi kêu Trần Danh nhốt Trần Thanh Vũ vào trong phòng, lúc này tuyệt đối không thể để Trần Thanh Vũ nổi cơn điên rồi tự hành ha bản thân được,

Nhưng vào lúc tôi không chú ý, Lê Hồng San đã chạy vào phòng của Trần Thanh Vũ, thậm chí khi Trần Thanh Vũ mất khổng chế cô ta đã cầm theo thuốc phiện vào cho Trần Thanh Vũ.

Sau đó cho Trần Thanh Vũ hít.

Nhin thấy Trần Thanh Vũ tham lam hút đến rơi vãi mấy thứ bột trăng đó, tôi tức giận kéo Lê Hồng San lên. “Cô điện rồi sao? Ai cho phép cô cho Trần Thanh Vũ hút mấy thứ này.” “Anh Vũ rất khổ sở, lúc anh Vũ khổ sở nên hút mấy thứ này, sao cô có thể tra tấn anh Vũ như vậy chứ?”

Lê Hồng Sơn cũng tức giận, cô ta hét lớn với tôi.

Tội lạnh mặt, lúc tôi vừa định kéo Lê Hồng San đi thi Trần Thanh Vũ lại xông về phía tôi dùng một tay đấy tôi ra, rồi kéo Lê Hồng San vào ngực liên tục hôn môi cô ta “Trần Thanh Vũ, anh điện rồi sao?”

Tôi nhìn hành động của Trần Thanh Vũ, hốc mất không khỏi đó lên.

Trần Thanh Vũ đã từng nói giữa anh và Lê Hồng San không có gi cá, vi sao bây giờ Trần Thanh Vũ lại hôn môi Lê Hồng San ở trước mặt tôi?

Tôi tiến lên mạnh mẽ kéo Trần Thanh Vũ ra khỏi người Lê Hồng

San. Nhưng khi Trân Thanh Vũ lên cơn nghiện thi sức lực rất lớn, mặc kệ tôi dùng sức cỡ nào cũng không kéo ra được.

Trần Thanh Vũ đẩy tôi ra khiến tôi suýt nữa đã ngã xuống đất. Nhìn đôi mắt đỏ đậm của Trần Thanh Vũ, hai mắt tôi cũng bắt đầu đỏ lên.

Tôi vươn tay muốn niu lấy Trần Thanh Vũ nhưng anh lại hất mạnh tôi ra. Lúc nhìn thấy tôi sắp bị hất ngã, Trần Danh lập tức vươn tay đỡ lấy tôi. “Cô chủ, bây giờ cảm xúc của cậu chủ vô cùng kích động, tạm thời cô vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi.” Trần Danh dùng ánh mắt vô cùng tối tăm nhin tôi rồi nói.

Sao lúc này tôi có thể rời khỏi đây được chứ?

Tôi lắc đầu nhìn Trần Danh nói: “Tôi… không thể rời khỏi nơi này như vậy, bây giờ Trần Thanh Vũ rất đau khổ” “A.”

Trần Thanh Vũ gào rống, hai mắt đỏ đậm giống như con thú hoang mất đi lý tri, bộ dạng này của Trần Thanh Vũ làm tôi khó chịu.

Tôi siết chặt vạt áo trước ngực, nhẹ nhàng đẩy Trần Danh ra đi tới chỗ của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ… anh bình tĩnh lại được không?” “Đưa cho tôi… mau đưa thuốc cho tôi hít.” Trần Thanh Vũ giữ chặt tay của tôi, dùng sức lung lay bả vai của tôi rồi hét to với tôi.

Bây giờ anh bị con nghiện ma túy điều khiển, chỉ muốn hit bột trắng. Nhìn Trần Thanh Vũ như vậy, tôi khẽ nhíu mày, sau đó vươn tay muốn trấn an cảm xúc đang kích động của anh thì ngay lúc này Lê Hồng San lại xuất hiện hất tôi ra rồi ôm lấy eo của Trần Thanh Vũ, nhìn tôi với ảnh mất vô cùng thù địch rồi nói: “Tôi sẽ chăm sóc anh Vũ, cô không được đụng vào anh Vũ của tôi dù chi một chút.”

Có ý gì? Trần Thanh Vũ là chồng của tôi, chẳng lẽ bây giờ ngay cả đến gần Trần Thanh Vũ, tôi cũng không được phép sao?

Tôi nhìn Lê Hồng Sơn đang ôm Trần Thanh Vũ, đôi mắt cũng trở nên vô cùng lạnh lùng. “Đưa cô ta đi cho tôi. Tôi quay đầu ra lệnh với Trần Danh.

Trần Danh đi lên phía trước, lúc muốn đưa Lê Hồng San đi thì cô ta lại không ngừng giây giụa giận dữ hét to với tôi: “Buông tôi ra, các người buông tay cho tôi, anh Vũ, anh Vũ..” Lê Hồng San rống giận với tôi rồi lại không ngừng kêu tên Trần

Thanh Vũ.

Tôi nhíu mày nhìn hành động của Lê Hồng San, tôi rất cảm kích chuyện Lê Hồng San đã cứu Trần Thanh Vũ, nhưng cái loại cảm giác người đàn ông của mình bị người khác chiếm đoạt này thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu “Cút ngay, không được chạm vào cô ấy” Trần Thanh Vũ thấy Trần Danh muốn mang Lê Hồng San đi thì giống như bị phát điện đấy mạnh Trần Danh ra.

Trần Thanh Vũ vốn đã mất không chế, vì thế sức lực vô cùng mạnh, ngay cả Trần Danh cũng không phải đối thủ của anh. Trần Danh lập tức bị Trần Thanh Vũ đẩy mạnh, cả người đập xuống đất. Tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Trần Danh, lo lång hỏi: “Trần

Danh, anh không sao chứ?” “Không sao.”

Trần Danh đứng dậy khỏi mặt đất lắc đầu nói với tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang ôm Lê Hồng Sơn, trong lòng tôi dâng lên một nỗi bị thương đau khổ vô bờ bến.

Bây giờ anh vì Lê Hồng Sơn mà trở mặt với tôi sao? Trở mặt với người vợ đã cùng anh vượt qua bao khó khăn sao? “Trói anh ấy lai trước đi.” Tôi nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, sau khi nói xong câu này thì lập tức rời khỏi phòng ngủ.

Lúc này tôi không nên ghen, dù sao Lê Hồng San cũng đã ở cùng Trần Thanh Vũ ba năm.

Trong ba năm đó, những lúc Trần Thanh Vũ lên cơn nghiện ma túy, người ở bên cạnh Trần Thanh Vũ vẫn luôn là Lê Hồng San, cho nên Trần Thanh Vũ ý lại Lê Hồng San như vậy, về lý thì cũng có thể tha thử. “Bảo Nhi, cô đừng khổ sở, cũng chi vì bây giờ thần trí của tổng giám đốc Vũ không rõ ràng mà thôi.” Vũ Khả Hân thấy tôi uể oải ngồi ở phòng khách nhìn Bánh Gạo chơi đùa, không nhịn được ngồi xuống bên cạnh tôi an ủi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK