Buổi tối, Ngọc Mai lôi hết đống đồ ở trong hai ba lô của cô và của Dương Chước Minh, cái nào dùng được thì dùng, cái nào không dùng được thì bỏ, sắp xếp lại ngăn nắp.
Đứa trẻ kia vẫn bám chặt Dương Chước Minh từ sáng, hắn đi một bước thì theo một bước. Dương
Chước Minh chán nản ngồi trên nền nhà, đứa trẻ cũng ngồi sát bên cạnh hắn.
"Muốn cái gì?”
Dương Chước Minh toàn thân đều giống như bị mây đen bao phủ, u ám dọa người hỏi đứa trẻ một câu. Nhưng nó cũng không nói, chỉ yên lặng bám theo hắn như vậy.
Ngọc Mai mặc kệ hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng, bước ra ngồi ở hiên nhà. Hôm nay không có trăng, nhưng đổi lại có cả một bầu trời sao. Từng chẩm từng chấm nhỏ xíu, lấp lánh như đá quý định trên vải nhung đen. Rất lâu rồi cô mới được ngắm bầu trời sao như thế này, Đế Độ quá xa xỉ, vô số ánh sáng chói mắt đan xen vào nhau, làm lu mờ cả sao trời.
Dương Chước Minh ngồi xuống cạnh Ngọc Mai, đứa trẻ lại ngồi bên cạnh hắn.
"Chúng ta làm thế nào đi tiếp?"
Ngôi nhà này khác với những thử thách trước đó, giống như điểm dừng chân, hoàn toàn không nhìn ra có gì nguy hiểm, không có chỉ dẫn cũng không có phương hướng. Bọn họ đều không biết làm thế nào.
"Không chắc nữa.”
Dương Chước Minh vô thức học theo Ngọc Mai ngước mặt nhìn trời, vô số vì sao lấp lánh in vào mắt hắn, Ngọc Mai đột nhiên nhắc nhở một câu: "Dương Chước Minh, anh nên ghi nhớ bầu trời xinh đẹp này, bởi vì khi quay lại Đế Đô sẽ không có cơ hội đầu"
Được một lúc, Dương Chước Minh hỏi một câu không hề liên quan: "Có phải váy cưới của người Địa
Thành màu đen không?"
Ngọc Mai quay sang nhìn hắn: "Sao anh biết?"
Dương Chước Minh cũng không có giải thích, chỉ ừ một tiếng ngắn gọn, Ngọc Mai suy nghĩ một lúc thì cảm thấy câu hỏi của mình đúng là thừa thãi, Dương Chước Minh biết rất nhiều về Địa Thành, đương nhiên cũng biết váy cưới của Địa Thành có màu đen.
Ngọc Mai thở hắt một hơi, thu vào mắt cả bầu trời đêm đẹp đẽ mị hoặc.
"Tôi có từng nói với anh Địa Thành là vùng đất theo chế độ mẫu hệ chưa"
"Có nói qua."
Lúc bọn họ ở hành lang kia Ngọc Mai đã nói với Dương Chước Minh, mà kể cả cô không nói, thì cứ nhìn việc Dương Chước Minh bị hành cho ra bã trong khi Ngọc Mai chỉ chịu có chút vết thương không
đáng kể là biết nơi này có bao nhiêu coi trọng với phụ nữ.
"Trong đám cưới của người Địa Thành, cô dâu mặc váy cưới màu đen để thể hiện quyền lực và cũng để nói cho người bạn đời của mình biết, đối phương nhất định phải dốc sức coi trọng cô ấy, không được lừa dối, không được phản bội"
"Nếu phản bội thì sao?"
"Cả đời này cô ấy sẽ không tha thứ cho hắn."
Ngọc Mai giơ hai tay lên cao, dùng ngón trỏ và ngón cái của mỗi tay ghép vào nhau thành hình chữ nhật, mô phỏng động tác chụp ảnh, nhắm một mắt nhìn xuyên qua đó.
"Nếu sau này tôi kết hôn, tôi sẽ mặc một cái váy màu đen được đính đầy viên đá nhỏ, như bầu trời sao này vậy. Tôi muốn nói cho chồng tương lai của mình, anh nhìn xem, em cùng với vô vàn tinh tú đã đến bên anh rồi đây."
“Em... em nói gì cơ?”
Bả vai Ngọc Mai đột ngột bị Dương Chước Minh siết lấy, mạnh đến nỗi khiến cô nhăn mặt vì đau.
“Dương Chước Minh, anh phát bệnh đấy à?”
Dương Chước Minh không buông tha cô, thần sắc của hắn lộ rõ vẻ kích động, ánh mắt hoang mang mờ mịt.
“Trần Ngọc Mai, em vừa nói cái gì?”
Ngọc Mai thấy Dương Chước Minh tự dưng nổi điên, không hiểu lý do.
“Tôi nói anh có bệnh”
Tay hắn gia tăng thêm lực, hơi thở có chút gấp. Ngọc Mai đột nhiên hoảng, trong lòng nhẩm tính đêm nay không phải trăng tròn, rốt cuộc Dương Chước Minh làm sao lại thế.
“Câu... câu trước”
Ngọc Mai thoáng sững sờ, cân nhắc lại những lời mình vừa nói, lặp lại một lần:
“Nếu... nếu sau này tôi kết hôn, tôi sẽ mặc một cái váy màu đen được đính đầy viên đá nhỏ, như bầu trời sao này vậy. Tôi muốn nói cho chồng tương lai của mình, anh nhìn xem, em cùng với vô vàn tinh tú đã đến bên anh rồi đấy."
Lặp lại y nguyên, đôi mắt Dương Chước Minh đỏ ngầu, gân xanh nổi rõ trên trán.
“Mai... em là Trần Ngọc Mai đúng không?”
Đây đã là lần thứ hai Dương Chước Minh hỏi hắn câu này, lần đầu là khi bọn họ làm chuyện kia ở trong xe, Ngọc Mai trừng mắt nhìn Dương Chước Minh, nếu còn hỏi nữa thì chính cô cũng nghi ngờ mình không phải Trần Ngọc Mai đấy.
[Nếu sau này chúng ta kết hôn, em sẽ mặc một cái váy màu đen được đính đầy viên đá nhỏ, như bầu trời sao này vậy. Khi ấy em sẽ nói với anh, anh nhìn xem, em cùng với vô vàn tinh tú đã đến bên anh rồi
đây.]
[Trong ngàn vạn tinh tú, anh chỉ cần mình em là đủ rồi.].
Ngọc Mai chưa kịp trả lời Dương Chước Minh, một đoạn hội thoại vang vang trong tiềm thức, giống như ký ức ùa về, nửa quen thuộc nửa lạ lẫm, hỗn độn vào nhau, là cô sững người. Dương Chước Minh thấy Ngọc Mai ôm đầu, nhăn mặt, tưởng cô bị hắn làm đau, mấy khớp tay đang nắm vai cô thả lỏng một chút.
Ngọc Mai nhíu mày, giọng nói một nam một nữ kia vì sao nghe quen đến như vậy, là cô từng nói sao,
cảm giác giống như tình huống này cũng đã từng xảy ra trước đây.
Cố gắng điều chỉnh hô hấp, cô lạnh giọng nói với Dương Chước Minh:
“Phải, tôi là Trần Ngọc Mai. Dương Chước Minh anh mau buông ra. Anh đang làm tôi đau.”
Dương Chước Minh phát hiện biểu cảm khó chịu của Ngọc Mai, hắn vừa rồi quá kích động. Trùng hợp, có lẽ chỉ là trùng hợp. Ngọc Mai sao có thể...
“Dương Chước Minh, anh có bệnh”
Sau khi cơn đau qua đi, Ngọc Mai thấp giọng mắng hắn rồi bỏ vào trong nhà. Lúc Dương Chước Minh đứng dậy thì cũng không thấy đứa trẻ ngồi bên cạnh nữa, không biết đã rời đi từ lúc nào.
Dương Chước Minh đi vào giường ngủ, Ngọc Mai đã say giấc, chăn đẹp lung tung, dáng ngủ lộn xộn.
Dương Chước Minh ngồi cạnh giường, nhìn Ngọc Mai thật lâu. Lồng ngực vẫn còn có chút nhói đau chưa kịp tan hết. Mấy ngón tay chạm lên gương mặt trắng hồng của Ngọc Mai, dừng lại chỗ vết sẹo.
“Em là Trần Ngọc Mai đúng chứ?”
Đêm tối không có trăng, gió lùa qua cửa sổ tràn vào phòng, Ngọc Mai trở mình, theo quán tính rúc vào lòng Dương Chước Minh.
Cót két tiếng cửa bị đẩy ra, một bóng dáng nhỏ bước đi nhẹ tênh không gây ra bất kỳ âm thanh nào, tiến lại gần giường. Lưỡi dao sắc bén giơ lên, nhắm vào kết hầu chuẩn bị đâm xuống. Cái tay nhỏ vung lên, lưỡi dao chưa tới đích đã ngừng lại giữa không trung, ánh mắt Dương Chước Minh lóe một tia tàn ác, mấy ngón tay siết chặt cổ tay đứa trẻ, dùng lực bóp.
Vai trái đau nhói, không ngờ tay kia của nó còn cầm một con dao khác, Dương Chước Minh nhảy xuống giường, đè đối phương xuống đất. Ngọc Mai ngủ không say giấc, vì tiếng động lịch bịch này mà tỉnh lại.
"Dương Chước Minh?"
Theo phản xạ sờ đến đèn pin đặt ở cuối giường, bật lên soi, vai Dương Chước Minh vẫn còn cắm một con dao, máu chảy ra làm đỏ một mảng áo. Ngọc Mai hoảng hốt nhảy xuống, đứa trẻ bị Dương Chước Minh kìm chế, đôi mắt dại ra, liên tục vùng vẫy, miệng khục khặc gọi papa, giống như động kinh.
"Dương Chước Minh, anh đang làm nó đau."
"Nó thậm chí còn định giết tôi."
Ngọc Mai nhìn thấy sắc mặt tàn nhẫn của Dương Chước Minh, lạnh lẽo đến mức khiến người ta hoảng sợ. Dương Chước Minh cướp lấy dao trong tay đứa trẻ, kề vào cổ nó. Ngọc Mai vội ngăn cản hắn.
"Đừng, có thể đây là manh mối giúp chúng ta đi tiếp."
Ngọc Mai nhớ hai ngày trước đứa trẻ không có phát điện như vậy, mọi việc diễn ra rất bình thường, nhưng sau khi Dương Chước Minh tỉnh lại thì khác, chắc chắn trong chuyện này có điều gì ẩn khuất.
"Đừng nổi giận, chúng ta xử lí vết thương trên vai trước được không?"
Giọng Ngọc Mai hạ thấp, chỉ sợ Dương Chước Minh thật sự nổi điên mà một nhát cắt cổ đứa trẻ kia. Sau khi Ngọc Mai kiếm dây thừng trói đứa trẻ vào ghế, sắc mặt Dương Chước Minh mới bớt lạnh lẽo, đôi mắt cũng khôi phục cảm xúc bình thường, tĩnh lặng như nước.
Vết thương cũ chưa kịp đóng vẩy đã tới vết thương mới, Dương Chước Minh chuyển này đúng là chịu đủ khổ sở.
"Xin lỗi, nếu anh không đi cùng tôi thì đã.."
"Nói ngốc gì vậy"
Dương Chước Minh cắt lời cô, có lẽ dáng vẻ ban nãy của hắn đã dọa Ngọc Mai sợ, Dương Chước Minh thấp giọng:
"Đi cùng em là tôi lựa chọn, không liên quan đến em. Việc trước mắt là nhanh chóng rời khỏi căn nhà này."
Nếu hôm nay đối tượng mà đứa trẻ nhắm tới không phải Dương Chước Minh mà Ngọc Mai, cô vốn không có phản ứng tốt bằng hắn, nếu cô không tránh được nhát đầm ấy, Dương Chước Minh vừa nghĩ
tới đây ánh mắt lại tối đen.
Đáng chết!
Mặc dù đứa trẻ đã bị trói, nhưng sau đó Dương Chước Minh vẫn thức đến tận sáng. Ngọc Mai kinh ngạc nhìn đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của Dương Chước Minh, đứa trẻ kia cũng ương ngạnh thức trắng cả đêm, nhưng sắc mặt đã trở về bình thường, hoàn toàn khác với sự cuồng dại mất kiểm soát đêm qua, khi nhìn Dương Chước Minh còn cười gọi papa.
Dương Chước Minh mấy lần kích động muốn tấn đứa trẻ kia một trận đều bị Ngọc Mai ngăn lại.
Ngọc Mai hỏi đứa trẻ: "Nhóc con, em muốn gì?"
Nó quay đầu sang hướng khác, trực tiếp làm ngơ. Ngọc Mai suy nghĩ một chút, kéo tay Dương Chước Minh.
"Hay là anh thử hỏi nó xem"
"Nåm mo."
"Dương ca vì sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chịu khó một chút đi”
Dương Chước Minh lạnh mặt, hắn hất cằm hỏi đứa trẻ, giọng điệu côn đồ.
"Muốn cái gì?"
Lúc này đứa trẻ mới thôi làm ngơ, đôi mắt nó sáng lên nhìn Dương Chước Minh, hạ giọng trả lời: "Papa ôm ngủ"
Ngọc Mai tí nữa thì sặc, khù khụ ho mấy tiếng.
Dương Chước Minh trợn mắt, Ngọc Mai lén liếc hắn, không phải sốc quá đến quên phản ứng rồi chứ. Qua mấy giây Ngọc Mai mới nghe thấy lời Dương Chước Minh, hắn vô cùng nghiêm túc hỏi cô:
"Em có chắc chắn nếu làm theo nguyện vọng của đứa trẻ này thì chúng ta sẽ ra khỏi đây không?"
"Có... có lẽ vậy".
Từ đầu đến giờ làm gì có cái gì là chắc chắn, đều là không còn cách nào khác mới nửa tin nửa ngờ thực hiện từng bước mà thôi.
"Vậy tôi làm cũng được."
"Anh đồng ý rồi à?"
May vì đây là một đứa bé chứ không phải một người phụ nữ, cứ coi như gối ôm mà nhắm mắt ngủ qua một đêm là xong thôi.
Buổi tối, Dương Chước Minh thực hiện đúng lời hứa, sang phòng đứa trẻ ngủ. Dương Chước Minh cứ tưởng hắn có thể mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, ngủ một mạch đến sáng. Nhưng không ngờ trằn trọc mãi không thể vào giấc. Đứa trẻ bên cạnh bám dính lấy hắn như bạch tuộc, hai tay ôm chặt, chân cũng gác lên người hắn. Dương Chước Minh nghiến răng tức tối, chỉ hận không thể ném nó vào
góc nhà, lại một đêm thức trắng.
Mấy ngày hôm sau đứa trẻ tiếp tục ra yêu cầu với Dương Chước Minh, như cõng nó lội qua suối, làm đồ chơi cho nó, bón cơm cho nó ăn, nghe qua đều là những việc rất đơn giản, có điều đối với Dương Chước Minh cao cao tại thượng chưa từng hầu hạ người khác thì đúng là cực hình.
Ngọc Mai thấy hắn bị hành hạ thì cười không khép miệng.
"Em còn cười đấy à?"
Dương Chước Minh mệt mỏi nằm trên giường. Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, đứa trẻ bước tới cạnh giường, Dương Chước Minh quay đầu.
"Lại sao nữa?"
"Đi thôi."
Đứa trẻ nghiêng đầu nói. Dương Chước Minh không hiểu ý nó, hỏi lại: "Đi đâu?"
"Địa Thành, đi thôi."
Đôi mắt Ngọc Mai lập tức sáng lên: "Có lẽ đứa trẻ đồng ý dẫn chúng ta tới Địa Thành rồi."
Hai người thu dọn đồ đạc cá nhân rồi đi theo đứa trẻ xuyên qua rừng trúc, đi mất nửa ngày đường mới tới được đầu một thác nước. Nói là thác nước cũng không phải, nhìn qua giống như một cái cầu trượt nước khổng lồ hơn. Nước chảy xối xả, phía dưới dày đặc sương mù, nhìn không thấy điểm cuối.
"Nhảy xuống đây?”
Dương Chước Minh quay đầu hỏi Ngọc Mai, còn cô cũng đang chờ đứa bé giải thích. Đứa bé chỉ xuống bên dưới, nói ngắt quãng.
"Địa Thành, dưới đó, nhảy"
Sắc mặt Ngọc Mai có chút khó tin, đứa bé hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, mỉm cười với hai người họ, trước khi quay đầu còn vẫy vẫy tay chào, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng khuất sau những lùm trúc xanh ngát.
Vẻ mặt Dương Chước Minh nghiêm trọng, hắn hết nhìn Ngọc Mai lại nhìn xuống cầu trượt nước
khổng lồ.
Bọn họ đều không xác định được độ cao của cái thác này, càng không biết bên dưới lớp sương mù kia đang chứa cái gì. Ngọc Mai có vẻ bối rối: "Dương Chước Minh, nhảy... nhảy nhé?"
Giọng Ngọc Mai khẽ run, mấy ngón tay vô thức siết lại chặt hơn, cô sợ nước.
Dương Chước Minh không do dự đáp: "Được."
Nghĩ ngợi mấy giây, Dương Chước Minh nói thêm: "Tôi ở đây, không cần sợ"
Ngọc Mai nắm tay hắn đứng ở đầu thác, thấy vẫn chưa yên tâm, cô suy nghĩ rồi lôi dây thừng trong ba lô ra, cắt lấy một đoạn. Dương Chước Minh nhìn Ngọc Mai dùng dây thừng buộc cổ tay hắn, đầu còn lại buộc vào cổ tay cô, có chút cảm khái.
"Dương Chước Minh”
"Ừ?"
"Nếu hôm nay chúng ta đều đi đời, kiếp sau... kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh nữa”
Dương Chước Minh buồn cười, không rõ cô đang nói lời tiễn biệt với hắn hay đang cầu nguyện cho chính mình. Nhưng không phủ nhận giọng điệu của Ngọc Mai đã bớt hung hăng, vào giây phút này tự dựng nhẹ bẫng, êm êm dịu dàng.
“Dù làm ma em cũng phải đi theo tôi”
Ngọc Mai cong khóe môi, đúng là tàn ác ngang ngược, cô cao giọng thách thức: “Thế thì thử xem?”.
Ngọc Mai quay đầu nhìn Dương Chước Minh, đôi mắt to tròn của cô lấp lánh, má lúm đồng tiền duyên dáng lộ ra, bàn tay hắn vô thức siết lại chặt hơn.
"Dương Chước Minh, hẹn gặp lại”
Dương Chước Minh gật đầu: "Ừ, hẹn gặp lại"
Hẹn gặp lại ở đâu thì bọn họ cũng không chắc nữa, có thể ở Địa Thành, cũng có thể ở nơi nào đó rất xa. Cả hai buông mình, hoàn toàn phó mặc bản thân.