• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng đột ngột chiếu xuống làm lóa cả mắt, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi tối tăm quỷ dị kia. Trước mắt có khoảng xanh bạt ngàn, đây là một rừng trúc. Ngọc Mai đỡ Dương Chước Minh ngồi xuống, nước bọn họ mang theo đã hết, đồ ăn cũng hết, chẳng lẽ phải gặm trúc mà sống?

Ngọc Mai quay nhìn Dương Chước Minh, thấy gương mặt đẹp trai của hắn u ám vô cùng.

"Sao thế? Đau lắm hả?"

Dương Chước Minh ảo não lắc đầu.

"Vậy làm sao? Đói bụng?"

Dương Chước Minh lại lắc đầu, thậm chí còn ho khan hai tiếng.

"Tôi... tôi... muốn."

"Anh... muốn... gì?"

Ngọc Mai còn có tâm trạng trêu hắn, Dương Chước Minh buồn bực muốn chết, người phụ nữ này có phải càng ngày càng lớn mật không, còn dám bắt nạt hắn.

"Ra chỗ kia."

Dương Chước Minh chỉ về phía một bụi trúc rậm rạp.

"Ra đó làm gì?"

Ngọc Mai giả vờ bị ngốc, trong tình cảnh này mà đòi chui vào bụi, đương nhiên là có chuyện cần giải quyết. Ở trong kia không xác định được thời gian nhưng ước chừng có lẽ cũng đã qua hai ngày hoặc hơn, Ngọc Mai phải giải quyết vấn đề kia mấy lần, còn Dương Chước Minh vẫn bình chân như vại, cô còn tưởng đại ca hắc đạo đều trâu bò không phải người chứ.

"Đau bụng."

Dương Chước Minh thu hết dũng khí phun ra hai chữ, gương mặt hơi hơi phiếm hồng. Chuyện thân mật nhất bọn họ cũng đã làm, xấu hổ gì chứ, nhu cầu bình thường của con người thôi mà, có ăn vào thì sẽ có...

Ngọc Mai mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng vẫn lăn lộn cười đến run rẩy. Dương Chước Minh ánh mắt tối đen, Trần Ngọc Mai tốt nhất cô hãy nhớ lấy khoảnh khắc này, đợi hắn khỏe lại nhất định bóp chết cô.

"Đi. Tôi đỡ anh."

Ngọc Mai đỡ Dương Chước Minh ra phía sau bụi trúc. Còn có lòng tốt chuẩn bị cho hắn mấy miếng

vải cô vừa cắt ra.

Giải quyết nhu cầu xong xuôi, sắc mặt Dương Chước Minh mới khá hơn một chút. Nơi này nhìn bốn phương tám hướng đều không thấy đường, Ngọc Mai tìm thấy một con suối nhỏ, lấy khăn nhúng ướt rồi đưa cho Dương Chước Minh lau mặt.

Bầu không khí trong lành, nước suối chảy róc rách, thi thoảng còn có tiếng chim nghe rất vui tai. Thấy Dương Chước Minh đột nhiên trầm mặc, Ngọc Mai hỏi hắn:

"Anh đang nghĩ gì thế?"

Dương Chước Minh lắc đầu, che giấu đi sự bị thương vừa mới chợt lóe lên trong đáy mắt.

“Không có gì?

Bị thương? Dương Chước Minh có gì để mà phải bị thương? Ngọc Mai nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi. Dương Chước Minh càng ngày càng yếu, người hắn nóng bừng như phát sốt.

"Dương Chước Minh, đừng có ngủ đấy nhé!”

"Ừ, không ngủ"

Khàn khàn đáp lời, nhưng hai mắt đã nặng trĩu khép chặt, mơ mơ hồ hồ, Dương Chước Minh vừa cao vừa nặng, Ngọc Mai đỡ hắn đi từng bước vô cùng vất vả. Dương Chước Minh cũng không quan tâm là cô đang đưa hắn đi đâu, nương theo người cô chậm chạp nhích từng chút một.

"Mai..."

"Sao thế?"

"Em không... được... rời... khỏi tôi."

Dương Chước Minh có vẻ mệt lắm rồi, không biết còn chút tỉnh táo không, nhưng miệng vẫn lầm. bẩm nói nhảm, Ngọc Mai buồn bực, mạng cũng sắp không còn mà vẫn bá đạo như cũ.

"Ừ, anh đừng ngủ. Nếu không tôi sẽ chạy theo người khác, không phục tùng anh cả đời đâu."

"Được. Không ngủ đâu"

Ý thức của Dương Chước Minh càng ngày càng nhạt nhòa, cả người nặng nề, nóng bức khó chịu, đầu đau như bị ai cầm chày bổ cho vài cái. Bóng tối bao trùm xung quanh hắn, không tìm thấy đường ra. Không biết qua bao lâu, Dương Chước Minh hình như nhìn thấy phía trước hiện một cái cầu thang, Dương Chước Minh vừa đặt chân lên, bậc thang lập tức biến mất, hắn bước hụt, rơi vào không gian thăm. thẳm, rơi mãi cũng không chạm đáy.

"Dương Chước Minh... Dương Chước Minh"

Một bàn tay mát lạnh chạm vào hắn, Dương Chước Minh nhíu mày, nâng mi mắt nhìn Ngọc Mai. Cơn sốt kéo dài khiến thần sắc Dương Chước Minh nhợt nhạt, hôn mê không tỉnh, Ngọc Mai còn tưởng hắn. sắp "xong" rồi.

Ngọc Mai vừa thu tay về, Dương Chước Minh liền cảm thấy khó chịu, hắn vươn tay về phía Ngọc Mai.

"Sao thế?"

Ngọc Mai cũng không biết là Dương Chước Minh muốn cái gì, miệng hắn mấp máy rất khẽ, cô cúi đầu ghé tại sát vào hắn.

"Nằm với tôi... một lúc."

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Dương Chước Minh, Ngọc Mai cũng không nỡ từ chối, trèo lên giường nằm bên cạnh hắn.

Hình như Ngọc Mai vừa tắm, người thơm mùi hoa nhài, Dương Chước Minh còn nhớ trước đó người cô cũng như hắn, thoang thoảng mùi máu và bùn đất. Dương Chước Minh có hàng trăm câu hỏi trong đầu, không biết bọn họ đang ở chỗ nào, tới Địa Thành hay chưa, dòng ký ức của hắn trở nên lộn xộn, hư như thực thực, cứ như một giấc mộng điên rồ.

Cơn buồn ngủ đánh úp khiến cả người Dương Chước Minh nặng nề, Dương Chước Minh trời sinh da

thịt ấm áp, thể chất nóng, khi phát sốt thế này càng giống cái lò than, hầm hập bỏng rát. Còn Ngọc Mai trời sinh thiên hướng lạnh, lúc Dương Chước Minh ôm cô chẳng khác nào sa mạc gặp mưa rào, vô cùng dễ chịu.

Chẳng qua bao lâu thì Dương Chước Minh ngủ say, Ngọc Mai bị hắn ôm siết trong lòng cũng nhanh chóng thiếp đi.

Dương Chước Minh bị đánh thức bởi mùi thức ăn ngào ngạt, hắn ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà được dựng bằng những cây trúc. Cơn đau đã giảm bớt, Dương Chước Minh đưa tay sờ trán, kéo miếng vải đang buộc quanh trán xuống. Miếng vải màu trắng, to bằng nửa bàn tay, bên trong được nhét thứ giống như lá cây bị nhai nát rồi nhả ra, đã chuyển màu úa, khô lại thành mảng.

Dương Chước Minh đi theo mùi hương, bước ra khỏi phòng, ở góc vườn bên ngoài Ngọc Mai đang cầm một mảnh giấy gấp đôi, quạt quạt ngọn lửa, bếp được đắp xi măng, hình trụ, bên dưới có lỗ nhỏ hình vòm để đút củi vào, nồi đất bên trên sôi ục ục.

Ngọc Mai lót một miếng vải vào tay, mở nắp nồi múc một muối nhỏ nếm thử, gật gù hài lòng rồi bắc nồi xuống. Lúc này mới trông thấy Dương Chước Minh đang đứng ở cửa.

Ngọc Mai chạy tới chỗ Dương Chước Minh, vươn tay muốn chạm vào trán hắn, để tránh cho cô phải kiễng chân lên, Dương Chước Minh chủ động cúi thấp đầu. Hành động này khiến bọn họ tự nhiên có thêm vài phần thân thiết.

"Không sao nữa rồi."

Nhìn lại bộ dạng của Dương Chước Minh, hắn vẫn mặc bộ quần áo mấy hôm vừa rồi, lem nhem máu cùng bụi bẩn. Ngọc Mai nhăn mặt, kéo tay hắn đi vòng qua nhà tắm ở phía sau. Giữa nhà tắm có một cái bồn làm bằng gỗ, bên trong đã đổ đầy nước nóng, cánh hoa nhài trôi nổi bên trên, hơi nước bốc lên nghi ngút. Dương Chước Minh trợn mắt.

"Em chuẩn bị cho tôi cái này?"

Ngọc Mai khinh thường.

"Mơ đấy à? Là chuẩn bị cho tôi."

Nhìn vẻ mặt biến hóa của Dương Chước Minh, Ngọc Mai đẩy hắn.

"Nhưng nhường cho anh đấy. Người anh bẩn quá rồi"

"Mới đó đã dám ghét bỏ tôi rồi."

"Nói nữa cho anh ăn đòn. Dù sao giờ anh cũng yếu hơn tôi."

Dương Chước Minh phát hiện số lần Ngọc Mai bắt nạt hắn càng ngày càng tăng vọt. Chẳng lẽ cô không sợ hắn lấy cái mạng nhỏ của cô? Dù sao hắn vẫn là Dương ca của hắc đạo, đầu đội trời chân đạp đất, một lời nói cũng có thể lấy được mạng người khác.

Ngọc Mai đi được mấy bước thì dừng lại, Dương Chước Minh đang vật lộn cởi áo, ngước mắt nhìn biểu hiện của cô.

“Muốn nhìn tôi tắm?"

Ngọc Mai gật đầu: "Đúng là muốn nhìn"

Dương Chước Minh như ăn phải ớt, sắc mặt biến đổi. Ngọc Mai không quan tâm đến hắn, tiến lại giúp hắn cởi từng cúc áo.

"Trần Ngọc Mai"

Dương Chước Minh gọi cô một tiếng, ảo não cúi đầu.

"Sao thế?"

Dương Chước Minh nghiêm túc nói: "Em không sợ tôi?”

Ngọc Mai cười với hắn, nụ cười đẹp mà lạnh giá: “Khi anh chán ghét một người, lúc nào cũng nghĩ đến việc lấy mạng người đó, thì anh còn sợ không? Có được quyền sợ không?"

“Em nghĩ tôi như thế?”

“Phải, chết tôi cũng không sợ. Tôi sẽ không sợ anh”

Dương Chước Minh hơi sững ra. Ngọc Mai hình như thay đổi rồi, đã không còn là người sống dưới

vòng tay của Dương Chước Minh nữa, trước kia cô từng nói với hắn, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống, chuyện gì cô cũng sẽ làm.

Nhưng bây giờ, chỉ cần là việc Ngọc Mai muốn, bất kể sống chết, không màng bản thân, cô đều sẽ

quyết định làm, hung hăng ác liệt.

Thậm chí cả việc ngang nhiên chống đối Dương Chước Minh như thế này, ghét bỏ hắn, nói muốn lấy

mạng hẳn.

Trên người Dương Chước Minh rất nhiều vết thương, sau khi Ngọc Mai đắp lá thuốc đã cầm máu, nhưng nếu không sớm tới được Địa Thành, không may bị nhiễm trùng thì đúng là chuyện lớn. Cũng may ban nãy mới chỉ mới đổ vào bồn nước nóng và cánh hoa, chưa pha thêm gì khác, hoa nhài là loài hoa khá lành tính, đối với vết thương của Dương Chước Minh không gây ra hậu quả gì.

Ngọc Mai giúp Dương Chước Minh tắm rửa, giúp hắn xử lí vết thương, cô băng bó vẫn xấu như cũ,

bó như chân giò, nhưng Dương Chước Minh cũng không ghét bỏ, mặc kệ như vậy.

Trong lúc chờ Ngọc Mai dọn đồ ăn lên, Dương Chước Minh loanh quanh quan sát ngôi nhà trúc. Nhà trúc có một phòng khách hai phòng ngủ, phòng tắm ở phía sau. Xung quanh hoa cỏ um tùm, tươi tốt đầy sức sống, phía ngoài bên trái còn có một vườn rau củ.

"Em xây chỗ này?”

"Anh đánh giá tôi quá cao rồi đấy."

Ngọc Mai đặt trước mặt Dương Chước Minh một bát cơm. Ban đầu cô theo cảm tính đi dọc con suối, vì nghĩ thường các ngôi nhà trong rừng sẽ được dựng ở đầu suối để tiện cho việc lấy nước. May mắn phỏng đoán của cô đã đúng.

"Xuống rồi hả?"

Đột nhiên Ngọc Mai nói một câu bằng tiếng Địa Thành, Dương Chước Minh theo ánh mắt của cô quay đầu nhìn về phía sau. Lúc này một đứa trẻ tầm 9-10 tuổi đang tiến tới, nó kéo ghế ngồi cạnh Dương Chước Minh, biểu cảm tự nhiên.

Ngọc Mai vừa cười vừa xới cho đứa trẻ một bát cơm, còn gắp cả thức ăn vào bát. Đứa trẻ quay sang nhìn Dương Chước Minh, đột nhiên hai mắt nó sáng lên, ôm chầm lấy Dương Chước Minh, miệng gọi:

"Papa."

Âm một tiếng trong đầu, hai hàng lông mày xoắn chặt, mắt Dương Chước Minh tối sầm nhìn Ngọc Mai.

"Đứa trẻ là chủ nhân của căn nhà này."

Dương Chước Minh lạnh giọng: "Nó gọi tôi là papa?”

Ngọc Mai thản nhiên nhún vai: "Chắc vì vừa mắt anh"

Dương Chước Minh ghét bỏ đẩy đứa trẻ ra, thật may vì đứa trẻ không có ý định bám dính lấy hắn, sau khi gọi xong thì ngoan ngoãn ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK