• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Lâm"

"Ninh Thiên Nhu, em làm gì vậy?"

Ninh Thiên Nhu chỉ thẳng vào mặt Nhiếp Giai Giai nói.

"Cô ta làm bẩn áo ở cửa hàng nhưng không chịu đền"

Nhà Ninh và nhà Lâm có quan hệ thân thiết. Từ nhỏ Ninh Thiên Nhu đã thích Lâm Việt Trì. Thấy anh đăng kí học lớp thầy Cao Thái Thành cô cũng đăng kí theo, nào ngờ hôm qua nhìn thấy hai người thân mật với nhau cô tức chết. Hôm nay lại gặp được Nhiếp Giai Giai ở trong cửa hàng của mình, cô ta không bỏ qua cơ hội châm chọc.

"Thiên Nhu em mau xin lỗi cô ấy đi"


Ninh Thiên Nhu nâng cằm.

"Tại sao em phải xin lỗi đứa quê mùa mà không biết an phận này chứ?"

Nhiếp Giai Giai không nhịn nổi nữa, cô không muốn đứng đây nhìn một màn anh em thâm tình, cô cũng không bất ngờ khi thấy Lâm Việt Trì ở đây.

Cô đành bước lại chỗ một người nhân viên gần đó, rút một chiếc thẻ đen ra bảo cô ta đi thanh toán.

Ninh Thiên Nhu nhìn theo nhíu mày. Rồi lại nhìn Nhiếp Giai Giai sải bước ra khỏi cửa hàng.

"Sao có thể? "

"Thiên Nhu, em tự làm tự chịu trách nhiệm, đến lúc gặp chuyện đừng tìm anh "

Lâm Việt Trì nói rồi bỏ đi.

Cô ta có gì mà khiến anh Lâm có vẻ sợ đến vậy?

Ninh Thiên Nhu cũng không tin cô ta ghê gớm đến vậy nên cũng không quan tâm lời cảnh cáo. Điều làm cô tức chết là anh ta ấy vậy mà lại đi bảo vệ Nhiếp Giai Giai.

Ở một quán bar nào đó tại Lạc Thành.

Có một tên nào đó gọi.

"Việt Trì bên này"

"Lạc Thần"

"Sao rồi, tán đổ em gì đó xinh xinh trong lớp mày chưa?"

"Thôi lại mất đầu như chơi"

"Sao vậy, bạn của tôi hôm nay cũng biết sợ?"

"Ha, thử là mày đi, hôm qua tao thấy Trác Hạo Nhiên đến chở em ấy"

"Trác Hạo Nhiên? mày không nhìn nhầm chứ?"

"Không nhầm, tao đang sợ vã.i đái, hôm qua ra về định chơi ẻm luôn nhưng mà may là chưa kịp chơi thì may mắn thấy Trác Hạo Nhiên"

"Lúc nãy đi ngang qua tao còn thấy con nhỏ Ninh Thiên Nhu gây chuyện với ẻm, nhỏ đó chết chắc rồi"

"Sao vậy, nhỏ đó cũng được, lại còn thích mày"

"Không thích"

...

Từ ngày hôm đó Nhiếp Giai Giai cứ nhìn thấy Lâm Việt Trì là hắn chạy như ma đuổi,nhưng còn Ninh Thiên Nhu cô đi đâu ả ta cũng nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Nhiếp Giai Giai cũng không rảnh hơi quan tâm.

Ngày mai là sinh nhật của Trịnh Minh Vũ rồi. Dạo này anh đang đi công tác ở nước ngoài, không biết anh đã về chưa, cô muốn là người đón sinh nhật cùng anh. Lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Minh Vũ.

Tiếng chuông vang lên mấy giây thì liền có người bắt máy. Cô rất vui vẻ khi dù anh bận đến mấy cũng không bao giờ cúp máy cô.

Bên kia Trịnh Minh Vũ đang họp, tiếng chuông vang lên anh dơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi bắt máy, còn bật loa ngoài như muốn khoe khoang là anh có vợ vậy.

"Minh Vũ, ngày mai anh bay qua đây với em được không?"

"Sao vậy?" Anh ôn nhu nói, khác hẳn với tính khí cọc cằn lúc nãy, mọi người trong cuộc họp nhìn anh như một tên đa nhân cách vậy.

Đúng là chỉ có phu nhân mới có thể làm được điều này.

Giọng nói trong điện thoại lại bắt đầu vang lên.

"Thì mai là sinh nhật anh mà, đây là sinh nhật đầu tiên em đón cùng anh"

"Anh bận không về được"


Giọng Nhiếp Giai Giai rầu rĩ nói.


"Ừm thôi được rồi anh làm việc đi"


"Ừm"


Cúp máy mọi người trong cuộc họp phì cười, đại boss chẳng biết dỗ dành vợ gì cả, có ngày mất vợ như chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK