Tất cả mọi người nghe xong đều thở phào ngồi bệt xuống ghế.
"Lạy chúa"
Lưu Kiệt chạy đi thông báo với ba mẹ.
Nhiếp Giai Giai đã thả lỏng và một phần mệt quá cô tựa lên vai Trịnh Minh Vũ thiếp đi. Chỉ còn lại Thời Địch.
Thời Địch đứng dậy lê bước chân đứng trước một căn phòng. Nhìn qua ô kính nhỏ có một cô gái đang nằm đó, nhìn cô trắng bệt xơ xác nhưng lại không mất đi vẻ đẹp. Anh chần chừ cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Đứng bên cạnh giường của cô gái, anh quỳ xuống.
"Xin lỗi em Ly Ly, anh không xứng đáng làm người em yêu, làm ba của con em"
Bố mẹ Lưu Ly vui mừng chạy lại phòng bệnh, thấy Thời Địch ở trong đó ông tính xông lại cho anh một cú đấm nhưng lại thấy anh quỳ xuống, hai ông bà lại kéo nhau về phòng nghỉ.
Suốt đêm hôm đó, Thời Địch cứ quỳ gối như vậy trước giường bệnh.
Sáng hôm sau Lưu Ly mập mờ mở mắt, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ồ mình còn sống.
Cô quay đầu lại chẳng có ai trong phòng bệnh cả.
Lúc này Nhiếp Giai Giai mở cửa phòng bước vào, trên tay cô là làn đồ ăn.
"Ly Ly, cậu tỉnh lại rồi!!"
"Giai Giai mình xin lỗi"
"Nhiếp Giai Giai đặt đồ ăn lên bàn, nhanh tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô
"Không việc gì phải xin lỗi hết, chỉ cần cậu không sao là tốt rồi"
Lưu Ly gật đầu vẫn nhìn ra phía cửa như chờ đợi ai đó.
Nhiếp Giai Giai nhìn thấy cô cứ nhìn ra cửa, nghĩ chắc cậu ấy tìm bố mẹ.
" À hôm qua mình bảo Tiểu Kiệt cùng bố mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có mình được rồi. Chắc chốc nữa họ sẽ lên"
Lưu Ly mỉm cười gật đầu một cái. Làm sao anh ấy biết mà đến được chứ..
"Mà sao cậu lại ở đây, không phải cậu đang ở Hải Thành à"
"Mình nghe Tiểu Kiệt báo tin nên chạy về liền"
"hức..hức"
"Nín, đừng khóc nữa"
Lạch cạch, cửa phòng mở ra.
"Thời Địch?"
"Em...tỉnh rồi à?"
"..."
Nhiếp Giai Giai ra ngoài cho hai người nói chuyện.
"Anh biết hết rồi à?"
"Ừ"
"Lưu Ly, sao em không nói cho anh biết?"
Lưu Ly mỉm cười không biết nên nói thế nào.
"Chúng ta xí xóa rồi, chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa"
"Tại sao em lại để tâm lời nói đó đến như vậy?"
"Thời Địch, đừng nói nữa. Chúc anh và chị Tử Nghiên hạnh phúc"
"Tử Nghiên?"
Lúc này ông bà Lưu đẩy cửa bước vào.
"Con gái"
"Ba, mẹ"
Hai ông bà Lưu mặc dù đã thấy được lòng thành của Thời Địch nhưng cuối cùng vẫn là thương con nên không thể chấp nhận.
"Cậu về đi, đừng làm phiền con gái tôi nữa"
Thời Địch chỉ biết đứng dậy cúi đầu chào, sau đó lưu luyến nhìn Lưu Ly một cái rồi khép cửa rời đi.
Phải, anh không xứng đáng có được tình cảm của cô.
...
Trong thời gian nằm viện, Lưu Ly suy nghĩ rất nhiều và quyết định sang Mỹ học đầu bếp. Từ nhỏ cô đã thích nấu nướng nhưng ba mẹ cứ cấm cản sợ cô sẽ bị thương. Bây giờ cô lớn rồi, không ai có thể ngăn cản cô nữa.
Hôm Lưu Ly đi.
Ở sân bay.
"Ly Ly, cậu phải ở lại với mình"
Nhiếp Giai Giai nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy Lưu Ly khóc.
"Giai Giai, cậu cũng phải học cho thật tốt. Hẹn gặp lại cậu khi cả hai đã thành công"
Nói rồi cô quay sang ba mẹ.
"Ba, mẹ, Kiệt. Con đi nha, em nhớ chăm sóc thật tốt cho ba mẹ á"
Lưu Kiệt rơm rớm nước mắt gật gật đầu, hai ông bà ôm lấy vai nhau an ủi, nhìn đứa con của mình bước đi.
Lúc Lưu Ly chuẩn bị bước lên, cô lưu luyến lia mắt về một hướng ở gần đó thì thấy anh dựa người vào xe, tay khoanh trước mặt nhìn cô như vậy.
Cô nhỏ giọng nói cho chính mình nghe được.
"Tạm biệt, em yêu anh"
"Tạm biệt, anh yêu em"
Thời Địch cũng nói với bản thân mình một câu như thế..
Máy bay lăn một đường dài trên sân rồi từ từ cất cánh cho đến khi hòa mình vào làn mây mịn rồi biến mất như vậy.
Hẹn gặp lại!