Lê Tô Tô trở về xem sách nhưng trong lòng không khỏi mệt mỏi.
Nàng bèn xuống sân vườn, bên cạnh là cây táo con lấy từ thần vực Thượng Thanh về. Nàng ngồi xuống vuốt ve nó.
Lê Tô Tô: Tang Tửu, cô rất thích ăn loại táo này. Con gái ta cũng rất thích. Ta cũng muốn trồng nó để nhớ về tình cảm trong sáng của cô và Minh Dạ. Cô trước đây là người ngây thơ, lương thiện. Vì yêu Minh Dạ mà mất tất cả người thân, dòng tộc. Đến cuối cùng cô nói cô hối hận khi yêu Y. Nhưng thật ra trong lòng cô không hề hối hận về tình yêu đó.
Giống ta vậy, ta đã nhận ra ta yêu Đàm Đài Tẫn quá trễ. Ta đã nhiều lần không tin, phản bội tình yêu của Y đối với ta. Có lẽ bây giờ chính là lúc ta trả giá cho lỗi lầm của mình với Y. Ta đã đi tìm Y suốt 500 năm không hề nghỉ ngơi. Sức khỏe và sự kiên trì của ta sắp cạn kiệt. Ta biết Y chưa từng hận ta qua. Nhưng ta thì không thể nào hết ân hận về lỗi lầm xưa. Lúc xưa đâm Y 6 cái đinh làm Y đau đớn. Ta cũng đau không kém Y. Những cây đinh đó cũng là tình cảm ta dành cho Y. Nhưng vì lỗi lầm đó làm cho sợi tơ tình của Y cũng thương tổn nặng nề. Giờ ta bế tắc không biết nên làm gì cả. Nàng nói xong, cũng quá mệt mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc ngủ, nàng nhìn thấy bóng hình Tang Tửu đến bên nàng.
Tang Tửu: Cô đừng quá ngạc nhiên, ta chỉ là còn chút thần thức để lại chỗ cây táo thôi. Vì đây là nơi bắt đầu tình yêu của Minh Dạ với ta mà. Nên ta lưu luyến, chấp niệm nơi này. Dù có thần hồn tan biến cũng sẽ cố về nơi đây. Nên cô đừng buồn phiền nữa. Đàm Đài Tẫn chắc chắn sẽ còn lưu nguyên thần hay thần thức ở nơi hắn từng trải qua, hoặc những nơi hắn từng đau khổ nhất, từng hạnh phúc nhất, cũng có thể là nơi hắn luôn chấp niệm nhất. Có lẽ nguyên thần hắn đã bị nhốt đâu đó, hoặc không muốn ra nên cô không tìm thấy. Cô hãy đi qua những nơi hắn từng thích, từng ghét, từng yêu, từng hận mà tìm hắn. Hắn yêu cô như vậy, ta tin nguyên thần của hắn dù không biết gì, không nhớ gì nhưng chỉ cần là máu từ tim cô hắn sẽ xuất hiện.
Lê Tô Tô bừng tỉnh táo. Cám ơn Tang Tửu đã chỉ đường cho ta. Trước hết ta phải điều trị thương tổn cho Tiểu Bạch.
Nói xong nàng đi tìm bọn Tiểu Mật. Vừa xuống dưới, đã thấy Tiểu Bạch đang cưỡi lão hổ đi chơi lanh quanh Diệp Phủ. Nụ cười của Y rất đẹp và tươi tắn. Hiện tại Tiểu Bạch là thân ảnh của Đàm Đài Tẫn. Nàng sững người đứng nhìn cảnh tượng vui vẻ của Tiểu Bạch như thấy sự vui vẻ của Đàm Đài Tẫn. Nàng ở bên cạnh Y cũng đã lâu. Rất ít khi thấy Đàm Đài Tẫn vui vẻ và có nụ cười thật lòng. Chỉ có một số thời khắc ở bên cạnh nàng Y hạnh phúc mới mỉm cười có chút vui vẻ. Nàng nhìn hình ảnh đó mà dần hiểu ra. Đàm Đài Tẫn u ám bao nhiêu thì sợi tơ tình của Y vô tư, vui vẻ bấy nhiêu. Vì Tiểu Bạch không có trải qua quá khứ u tối, bị đối xử bất công, bị đánh đập hành hạ, bị bỏ rơi, phản bội. Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ ném trải sự nóng lạnh của thế gian như Đàm Đài Tẫn. Tiểu Bạch vốn là được sinh ra từ tình yêu vui vẻ, chân thành của nàng và Y mà.
Còn Đàm Đài Tẫn Y vốn là ở trong bóng tối. Lúc xưa, Y từng nói cuộc sống Y đã quá khổ rồi, nói nàng hãy đến giúp Y giải thoát. Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn biết Y còn lưu luyến nàng, lưu luyến thế gian. Nên Y mới bồi táng để đổi lấy thế gian tươi đẹp, bình yên. Giờ Tiểu Bạch là một cá thể độc lập, một phần vui vẻ tiềm ẩn của Đàm Đài Tẫn. Nên nàng sẽ không làm Tiểu Bạch mất vui, mất đi sự ngây thơ vui vẻ đó. Quá khứ không vui đó chỉ cần một mình nàng gánh là được. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Có được một Đàm Đài Tẫn vui tươi, lạc quan, ngây thơ như vậy với nàng cầu còn không được. Thôi thì, để cho mọi sự tùy duyên. Nàng sẽ tiếp tục tìm Đàm Đài Tẫn sau khi giúp Tiểu Bạch khá hơn.
Lê Tô Tô: Tiểu Bạch ngươi chơi đã mệt chưa. Muốn ăn gì không ta sẽ nấu cho ngươi ăn.
Tiểu Bạch nghe thấy ai đó gọi mình. Quay đầu lại thấy nàng có đôi chút ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.
Tiểu Bạch: Ah, chủ nhân gọi Tiểu Bạch sao. Tiểu Bạch không mệt, còn muốn đi dạo tiếp. Ta cũng không thèm ăn gì cả, nên chủ nhân không cần nấu gì đâu. Với lại, Y ngập ngừng chặp lâu mới nói. Ta nghe nói chủ nhân nấu ăn khó ăn lắm. Nên Tiểu Bạch không muốn ăn đâu. Nói xong Y cười hihi, chủ nhân đừng buồn, Tiểu Bạch không ăn nhưng có phu quân của chủ nhân ăn là được. Thôi, Tiểu Bạch đi chơi tiếp đây.
Lão hổ nghe xong cũng lắc đầu. Phu quân người ta ở đâu đây mà ăn. Hắn chả phải là một phần cơ thể của Phu Quân Tô Tô sao. Đúng là vô tri có khác. Nghĩ sao nói vậy, không cần suy nghĩ.
Còn Lê Tô Tô nghe xong thì sượng trân. Từ đâu, Tiểu Bạch biết nàng nấu ăn không ngon. Lại còn từ chối thẳng vậy. Tô tô đúng là không nói nên lời. Chỉ biết nhìn Tiểu Bạch vừa cười vừa đi xa dần. Nàng chán nản ngồi xuống đất. Đến ăn Tiểu Bạch còn không muốn nàng nấu cho Y ăn. Vậy nàng còn làm gì được để chăm sóc Y đây.
Từ xa Diệp Thanh Vũ đã nghe và thấy mọi chuyện. Hắn đi đến an ủi nàng.
Diệp Thanh Vũ: Tỷ tỷ đừng buồn. Tiểu Bạch nghĩ sao nói vậy chứ không có ác ý. Y vốn vô tri nên nói không lựa lời. Còn về tình trạng Tiểu Bạch hiện tại, chúng ta cứ từ từ không vội. Y cũng không có gì không vui cả. Có tỷ nên giữ sức khỏe. Dạo này đệ thấy sức khỏe tỷ không được tốt. Đừng quá lao lực. Đường tìm kiếm Đàm Đài Tẫn còn xa, tỷ phải dưỡng sức. Đệ có sắc thuốc cho tỷ để chén trên bàn ở Tàng Kinh Các. Tỷ vào uống đi. Đừng làm mọi người lo lắng.
Lê Tô Tô: Cám ơn đệ, tỷ không sao. Chỉ là muốn làm gì đó cho Tiểu Bạch thôi, mà không biết làm gì. Tỷ thấy bản thân mình thực sự vô dụng. Không tìm được chút tin tức gì về Đàm Đài Tẫn, đã vậy thứ chàng để lại cho tỷ, tỷ cũng không chăm sóc kỹ được. Tỷ là thần vậy mà tỷ lại không cứu được người tỷ yêu. Tỷ không bảo vệ được thứ tỷ muốn bảo vệ. Nàng nói xong, buồn bã trở về lại lầu các.
Trong lúc này, Đàm Đài Tẫn đang tự phạt nguyên thần trong sấm sét. Y cảm giác hình như chỗ vị trí trái tim Y đang đau. Y biết rằng nàng đang nhớ Y. Bản thân Y càng muốn đẩy nhanh quá trình hơn, nên không ngại tăng linh lực hơn. Tuy lúc này, sức Y đã kiệt. Nguyên thần cũng đã mờ dần. Nhưng Y cũng biết Y không dễ tan biến. Y thì thầm, nàng phải đợi ta. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.
Bọn Tiểu Mật, Tiểu Nhiên và Tiểu Bạch, Nhị Tử thì đang tung tăng vui vẻ. Tiểu Mật còn nghĩ ra cách để nâng cao linh lực cho Tiểu Bạch. Đó là nghe nói ở phái Côn Lôn, nơi Nhị Tử đang tu hành, sư phụ Y có thể giúp Tiểu Bạch hoàn thiện hơn. Tiểu Mật đề nghị đem Tiểu Bạch đến đó để xin sư phụ Nhị Tử chữa. Thế là nàng về xin phép Tô Tô.
Lê Tô Tô nghĩ có cách thì không ngại thử. Nên nàng cũng đi theo mọi người. Hiện tại nàng không mong muốn rời xa Tiểu Bạch. Nàng đã đánh mất Đàm Đài Tẫn, không thể đánh mất thêm Tiểu Bạch được.
Thế là cả bọn Tiểu Mật lên đường, trong đó có Lê Tô Tô và Diệp Thanh Vũ, Tiểu Nhiên, Nhị Tử.
Nàng bèn xuống sân vườn, bên cạnh là cây táo con lấy từ thần vực Thượng Thanh về. Nàng ngồi xuống vuốt ve nó.
Lê Tô Tô: Tang Tửu, cô rất thích ăn loại táo này. Con gái ta cũng rất thích. Ta cũng muốn trồng nó để nhớ về tình cảm trong sáng của cô và Minh Dạ. Cô trước đây là người ngây thơ, lương thiện. Vì yêu Minh Dạ mà mất tất cả người thân, dòng tộc. Đến cuối cùng cô nói cô hối hận khi yêu Y. Nhưng thật ra trong lòng cô không hề hối hận về tình yêu đó.
Giống ta vậy, ta đã nhận ra ta yêu Đàm Đài Tẫn quá trễ. Ta đã nhiều lần không tin, phản bội tình yêu của Y đối với ta. Có lẽ bây giờ chính là lúc ta trả giá cho lỗi lầm của mình với Y. Ta đã đi tìm Y suốt 500 năm không hề nghỉ ngơi. Sức khỏe và sự kiên trì của ta sắp cạn kiệt. Ta biết Y chưa từng hận ta qua. Nhưng ta thì không thể nào hết ân hận về lỗi lầm xưa. Lúc xưa đâm Y 6 cái đinh làm Y đau đớn. Ta cũng đau không kém Y. Những cây đinh đó cũng là tình cảm ta dành cho Y. Nhưng vì lỗi lầm đó làm cho sợi tơ tình của Y cũng thương tổn nặng nề. Giờ ta bế tắc không biết nên làm gì cả. Nàng nói xong, cũng quá mệt mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc ngủ, nàng nhìn thấy bóng hình Tang Tửu đến bên nàng.
Tang Tửu: Cô đừng quá ngạc nhiên, ta chỉ là còn chút thần thức để lại chỗ cây táo thôi. Vì đây là nơi bắt đầu tình yêu của Minh Dạ với ta mà. Nên ta lưu luyến, chấp niệm nơi này. Dù có thần hồn tan biến cũng sẽ cố về nơi đây. Nên cô đừng buồn phiền nữa. Đàm Đài Tẫn chắc chắn sẽ còn lưu nguyên thần hay thần thức ở nơi hắn từng trải qua, hoặc những nơi hắn từng đau khổ nhất, từng hạnh phúc nhất, cũng có thể là nơi hắn luôn chấp niệm nhất. Có lẽ nguyên thần hắn đã bị nhốt đâu đó, hoặc không muốn ra nên cô không tìm thấy. Cô hãy đi qua những nơi hắn từng thích, từng ghét, từng yêu, từng hận mà tìm hắn. Hắn yêu cô như vậy, ta tin nguyên thần của hắn dù không biết gì, không nhớ gì nhưng chỉ cần là máu từ tim cô hắn sẽ xuất hiện.
Lê Tô Tô bừng tỉnh táo. Cám ơn Tang Tửu đã chỉ đường cho ta. Trước hết ta phải điều trị thương tổn cho Tiểu Bạch.
Nói xong nàng đi tìm bọn Tiểu Mật. Vừa xuống dưới, đã thấy Tiểu Bạch đang cưỡi lão hổ đi chơi lanh quanh Diệp Phủ. Nụ cười của Y rất đẹp và tươi tắn. Hiện tại Tiểu Bạch là thân ảnh của Đàm Đài Tẫn. Nàng sững người đứng nhìn cảnh tượng vui vẻ của Tiểu Bạch như thấy sự vui vẻ của Đàm Đài Tẫn. Nàng ở bên cạnh Y cũng đã lâu. Rất ít khi thấy Đàm Đài Tẫn vui vẻ và có nụ cười thật lòng. Chỉ có một số thời khắc ở bên cạnh nàng Y hạnh phúc mới mỉm cười có chút vui vẻ. Nàng nhìn hình ảnh đó mà dần hiểu ra. Đàm Đài Tẫn u ám bao nhiêu thì sợi tơ tình của Y vô tư, vui vẻ bấy nhiêu. Vì Tiểu Bạch không có trải qua quá khứ u tối, bị đối xử bất công, bị đánh đập hành hạ, bị bỏ rơi, phản bội. Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ ném trải sự nóng lạnh của thế gian như Đàm Đài Tẫn. Tiểu Bạch vốn là được sinh ra từ tình yêu vui vẻ, chân thành của nàng và Y mà.
Còn Đàm Đài Tẫn Y vốn là ở trong bóng tối. Lúc xưa, Y từng nói cuộc sống Y đã quá khổ rồi, nói nàng hãy đến giúp Y giải thoát. Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn biết Y còn lưu luyến nàng, lưu luyến thế gian. Nên Y mới bồi táng để đổi lấy thế gian tươi đẹp, bình yên. Giờ Tiểu Bạch là một cá thể độc lập, một phần vui vẻ tiềm ẩn của Đàm Đài Tẫn. Nên nàng sẽ không làm Tiểu Bạch mất vui, mất đi sự ngây thơ vui vẻ đó. Quá khứ không vui đó chỉ cần một mình nàng gánh là được. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Có được một Đàm Đài Tẫn vui tươi, lạc quan, ngây thơ như vậy với nàng cầu còn không được. Thôi thì, để cho mọi sự tùy duyên. Nàng sẽ tiếp tục tìm Đàm Đài Tẫn sau khi giúp Tiểu Bạch khá hơn.
Lê Tô Tô: Tiểu Bạch ngươi chơi đã mệt chưa. Muốn ăn gì không ta sẽ nấu cho ngươi ăn.
Tiểu Bạch nghe thấy ai đó gọi mình. Quay đầu lại thấy nàng có đôi chút ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.
Tiểu Bạch: Ah, chủ nhân gọi Tiểu Bạch sao. Tiểu Bạch không mệt, còn muốn đi dạo tiếp. Ta cũng không thèm ăn gì cả, nên chủ nhân không cần nấu gì đâu. Với lại, Y ngập ngừng chặp lâu mới nói. Ta nghe nói chủ nhân nấu ăn khó ăn lắm. Nên Tiểu Bạch không muốn ăn đâu. Nói xong Y cười hihi, chủ nhân đừng buồn, Tiểu Bạch không ăn nhưng có phu quân của chủ nhân ăn là được. Thôi, Tiểu Bạch đi chơi tiếp đây.
Lão hổ nghe xong cũng lắc đầu. Phu quân người ta ở đâu đây mà ăn. Hắn chả phải là một phần cơ thể của Phu Quân Tô Tô sao. Đúng là vô tri có khác. Nghĩ sao nói vậy, không cần suy nghĩ.
Còn Lê Tô Tô nghe xong thì sượng trân. Từ đâu, Tiểu Bạch biết nàng nấu ăn không ngon. Lại còn từ chối thẳng vậy. Tô tô đúng là không nói nên lời. Chỉ biết nhìn Tiểu Bạch vừa cười vừa đi xa dần. Nàng chán nản ngồi xuống đất. Đến ăn Tiểu Bạch còn không muốn nàng nấu cho Y ăn. Vậy nàng còn làm gì được để chăm sóc Y đây.
Từ xa Diệp Thanh Vũ đã nghe và thấy mọi chuyện. Hắn đi đến an ủi nàng.
Diệp Thanh Vũ: Tỷ tỷ đừng buồn. Tiểu Bạch nghĩ sao nói vậy chứ không có ác ý. Y vốn vô tri nên nói không lựa lời. Còn về tình trạng Tiểu Bạch hiện tại, chúng ta cứ từ từ không vội. Y cũng không có gì không vui cả. Có tỷ nên giữ sức khỏe. Dạo này đệ thấy sức khỏe tỷ không được tốt. Đừng quá lao lực. Đường tìm kiếm Đàm Đài Tẫn còn xa, tỷ phải dưỡng sức. Đệ có sắc thuốc cho tỷ để chén trên bàn ở Tàng Kinh Các. Tỷ vào uống đi. Đừng làm mọi người lo lắng.
Lê Tô Tô: Cám ơn đệ, tỷ không sao. Chỉ là muốn làm gì đó cho Tiểu Bạch thôi, mà không biết làm gì. Tỷ thấy bản thân mình thực sự vô dụng. Không tìm được chút tin tức gì về Đàm Đài Tẫn, đã vậy thứ chàng để lại cho tỷ, tỷ cũng không chăm sóc kỹ được. Tỷ là thần vậy mà tỷ lại không cứu được người tỷ yêu. Tỷ không bảo vệ được thứ tỷ muốn bảo vệ. Nàng nói xong, buồn bã trở về lại lầu các.
Trong lúc này, Đàm Đài Tẫn đang tự phạt nguyên thần trong sấm sét. Y cảm giác hình như chỗ vị trí trái tim Y đang đau. Y biết rằng nàng đang nhớ Y. Bản thân Y càng muốn đẩy nhanh quá trình hơn, nên không ngại tăng linh lực hơn. Tuy lúc này, sức Y đã kiệt. Nguyên thần cũng đã mờ dần. Nhưng Y cũng biết Y không dễ tan biến. Y thì thầm, nàng phải đợi ta. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.
Bọn Tiểu Mật, Tiểu Nhiên và Tiểu Bạch, Nhị Tử thì đang tung tăng vui vẻ. Tiểu Mật còn nghĩ ra cách để nâng cao linh lực cho Tiểu Bạch. Đó là nghe nói ở phái Côn Lôn, nơi Nhị Tử đang tu hành, sư phụ Y có thể giúp Tiểu Bạch hoàn thiện hơn. Tiểu Mật đề nghị đem Tiểu Bạch đến đó để xin sư phụ Nhị Tử chữa. Thế là nàng về xin phép Tô Tô.
Lê Tô Tô nghĩ có cách thì không ngại thử. Nên nàng cũng đi theo mọi người. Hiện tại nàng không mong muốn rời xa Tiểu Bạch. Nàng đã đánh mất Đàm Đài Tẫn, không thể đánh mất thêm Tiểu Bạch được.
Thế là cả bọn Tiểu Mật lên đường, trong đó có Lê Tô Tô và Diệp Thanh Vũ, Tiểu Nhiên, Nhị Tử.