Hoắc Kỳ muốn nói gì đó, cảm xúc đã được hắn điều chỉnh tốt hiện giờ hoàn toàn sụp đổ không còn manh giáp. Đốt ngón tay bị nam nhân siết chặt thả lỏng, dường như sắp giận đến bật cười.
Cả đêm trôi qua, Hứa Tây lại khôi phục tinh thần khi trước, chỉ còn mình Ma Tôn chịu tra tấn dày vò.
Đặc biệt, càng về sau, tuy thiếu niên đã ngủ nhưng đầu gối lại cọ tới cọ lui, dù Ma Tôn nhẫn nại dịch sang bên cạnh, tránh đi nhưng một lúc sau, thiếu niên sẽ lại dính lên. Cuối cùng, Ma Tôn thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn tự tiện đòi lấy chút thù lao.
Khi đó Hứa Tây nửa tỉnh nửa mê, nhột nhạo đau nhói rõ ràng, còn biết cau mày giơ tay đẩy hắn ra rồi mới tiếp tục ngủ.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên rúc vào ngăn tủ, thậm chí vì rướn eo lên nên gót chân tròn trịa cũng hơi nhón.
Trong mắt Ma Tôn, động tác hoảng loạn nho nhỏ của thiếu niên thật đáng yêu.
Giận sao nổi.
Lục lọi ngăn tủ hồi lâu, Hứa Tây đã sớm tìm được thuốc trị thương nhưng cậu vẫn nắm chặt bình sứ trong tay, chống khủy tay lên ngăn tủ như cũ, không dám chui đầu ra.
Hứa Tây lẳng lặng làm một con rùa đen rụt cổ, vậy mà mãi không thấy động tĩnh sau lưng. Đương lúc cậu cho rằng kiên nhẫn của Ma Tôn đã cạn, cả người Hứa Tây đột nhiên được ôm lấy, giống như nhổ củ cải mà nhấc người từ tủ gỗ ra. Thân hình bay lên không trung, Hứa Tây sợ tới mức suýt nữa không cầm nổi bình sứ trong tay.
Từ lúcc biến thành người, Ma Tôn đã ôm cậu không ít lần.
Hứa Tây không dùng pháp thuật ngự phong phi hành gì đó, mỗi lần hai người ra ngoài cơ hồ Ma Tôn sẽ ôm lấy cậu, thành ra động tác hiện tại của Hoắc Kỳ vô cùng thuần thục, cũng không tính là mạnh mẽ mà trái lại, lực đạo tương đối ôn hòa.
Trái ngược với biểu tình tự nhiên của Ma Tôn, Hứa Tây có chút cứng đờ.
Thiếu niên dính trong lồng ngực Ma Tôn không nhúc nhích. Cậu chui vào tủ chốc lát, tóc cũng cọ loạn lên, gương mặt hơi hồng, cả người thoạt nhìn chẳng khác nào động vật nhỏ.
Ma Tôn đặt cậu xuống giường, đoạn rời mắt xuống hai chiếc tất mỏng manh dưới chân Hứa Tây.
Hắn đang định hỏi có lạnh hay không nhưng nhìn thiếu niên liên tục mân mê bình sứ trong tay, Ma Tôn tạm thời thu lại lời nói. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, hơi cúi người lấy đi bình sứ trong tay Hứa Tây.
“Bị cắn chỗ nào, bổn tọa bôi thuốc cho em.”
Hứa Tây, “...”
Cậu mở to mắt, nhanh chóng giơ tay che đi xương quai xanh của mình.
Ma Tôn thấy vậy bèn lộ ra cảm xúc hiểu rõ, “Nơi này.”
Nói xong, hắn dứt khoát quệt thuốc mỡ ra đầu ngón tay. Tư thái nhất định phải bôi bằng được.
“Ngươi…”
Mắt thấy người trước mặt vươn tay lại gần, Hứa Tây quả thật giả vờ không nổi nữa, cậu hồng lỗ tai lung tung đẩy Ma Tôn ra, “Ta, ta không muốn bôi nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Dứt lời, giữa mày Hoắc Kỳ nhúc nhích, xem như lộ ra biểu tình vừa lòng.
Thuốc mỡ được đặt sang một bên, Ma Tôn mở miệng tính sổ, “Tại sao em giả bộ hồ đồ, mắng bổn tọa là sâu?”
Hứa Tây, “...”
Trái tim cậu thình thịch nhảy mạnh nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng, “Tại ngươi… cắn ta trước còn gì.”
Ma Tôn, “...”
“... Cái đó không phải cắn.” Hoắc Kỳ thề, can bản tối qua hắn không hề dùng lực.
Dừng vài giây, nam nhân lại thở dài, thấp giọng mở miệng, “Xin lỗi. Thích em, nên mới thành ra như vậy.”
Ngữ khí Ma Tôn hiếm khi mang theo dao động cực nhỏ, hoặc là lãnh đạm, hoặc là khi có người chọc hắn mớ trở nên lạnh lùng.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên Hứa Tây nghe được cảm xúc dịu dàng từ giọng nói đối phương.
Kết quả này không phải cậu chưa đoán được nhưng Hứa Tây có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, vẫn luôn trốn tránh theo bản năng. Ma Tôn cứ trực tiếp nói ra thế này, đầu óc Hứa Tây lập tức trống rỗng.
Ma Tôn, phản diện chính ban đầu vốn ghét bỏ cậu, giờ đây lại thổ lộ với Hứa Tây. Hai người ngồi thật gần, dường như Hứa Tây có thể cảm nhận hô hấp hơi căng thẳng của đối phương và tầm mắt nóng rực dừng trên người mình.
Đầu óc cậu trở nên rối loạn, cả người ngây ngốc, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngươi còn nhớ ta là một con linh sủng không đó? Ngươi đâu thể thích linh sủng của mình?”
Hoắc Kỳ, “...”
Nghe mấy lời này, hình như hắn hơi cầm thú thật.
Ma Tôn nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc, làm bộ vừa dứt ra từ suy tư, “Cái này không phải thứ bổn tọa có thể kiểm soát.”
Ngữ khí rất nghiêm túc, đáy lòng Hứa Tây càng thêm rối loạn. Cậu hoàn toàn chẳng biết làm gì cho phải, “Nhưng, nhưng ta…”
Hoắc Kỳ thu bộ dạng thất thố của thiếu niên vào mắt, rồi rời mắt đi. Hắn đã đạt được mục đích, Ma Tôn đứng lên, mở miệng, “Không vội, trước hết em cứ dưỡng bệnh đi.”
Nam nhân vừa nói vừa nâng tay, một luồng sáng nhẹ lướt qua xương quai xanh Hứa Tây, dấu vết trên đó lập tức biến mất sạch sẽ.
Làm xong động tác nọ, Hoắc Kỳ vốn nên rời đi nhưng vừa bước được vài bước, thân hình ấy chợt dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên vẫn chưa bình tĩnh nổi, dặn dò, “Ta ở thiên điện, có việc gì em cứ sai người tuyền lời tới.”
Nói xong, lần này rốt cuộc hắn cũng ra khỏi cửa điện.
…
Ma Tôn rời đi hồi lâu rồi mà Hứa Tây vẫn nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Cậu chợt phản ứng lại, đây là tim cậu.
Hứa Tây vươn tay che lấy trái tim. Tạm thời cậu không rõ tình cảm bản thân dành cho Hoắc Kỳ thật sự là gì.
Lúc đầu, khi mới xuyên tới, Ma Tôn vẫn là phản diện chính người người khiếp sợ trong sách vở.
Về sau làm mèo con rồi, còn được đối phương nuôi lâu đến vậy.
Trong khoảng thời gian đó, đến Hứa Tây cũng chẳng nhận ra cái nhìn của cậu về Ma Tôn đã chuyển biến từ bao giờ. Cậu chỉ vô tình phát hiện, đối phương cũng không giống miêu tả trong sách lắm, chỉ biết lạnh lùng tàn nhẫn giết người muôn nơi. Thậm chí, hắn còn là chủ nhân tốt.
Chỉ tội, dù thế nào đi nữa, Hứa Tây chưa từng nghĩ một ngày bản thân lại thích Ma Tôn.
Hiện tại đột nhiên Ma Tôn nói thích cậu, chuyển biến này thật sự quá lớn.
…
Đêm qua Hứa Tây ngủ toát khá nhiều mồ hôi, dù đã dùng thanh quyết nhưng vẫn cảm thấy trên người không đủ thoải mái. Đáy lòng cậu cũng đang lộn xộn, vậy nên ráng chiều vừa buông, Hứa Tây đã dứt khoát đi tắm.
Phía sau tẩm điện có một bể tắm rất to nhưng ngày thường Hứa Tây và Ma Tôn chỉ tắm gội qua loa, nên bọn họ thường qua thẳng hồ.
Hiện giờ Hứa Tây muốn tắm rửa, người hầu lập tức đi chuẩn bị.
Không lâu sau, trên mặt nước bể tắm tỏa ra hơi nước lượn lờ, Hứa Tây thử nhiệt độ - tương đối vừa vặn. Hôm qua cậu vừa nhiễm hàn khí, thời tiết hôm nay lại tương đối khô ráo nên ngâm lâu một chút cũng không sao.
Chìm cả người vào nước ấm, cả thể xác lẫn tinh thần Hứa Tây đều theo bản năng thả lỏng. Đáy lòng Hứa Tây vẫn luôn nghĩ loạn, không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt truyền đến tiếng người hầu gõ cửa, nhắc nhở trời đã tối.
Cậu ngâm đến hơi choáng đầu, vừa lên bờ đã tùy tiện mặc qua loa quần áo rồi bước ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, Hứa Tây đang cúi đầu bận rộn lau tóc thì bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc tiến lại gần. Bước chân Ma Tôn có phần vội vàng, đến khi lại gần Hứa Tây mới phát hiện, hàng mày đối phương cũng nhăn.
Hoắc Kỳ đứng yên, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn ngây người.
Thiếu niên vừa ngâm mình xong, cả người mang theo hơi ẩm, thoạt nhìn càng thêm kiều quý. Da thịt trắng nõn được nhiệt độ hấp hơi ửng hồng, bọt nước từ tóc ẩm chậm rãi trượt theo cần cổ mảnh khảnh.
Ma Tôn dừng khoảng hai giây, đoạn tiến lên trước hai bước, kéo chặt cổ áo người trước mặt lại. Da thịt mềm mại được che kín mít, lúc này hô hấp Hoắc Kỳ mới thả lỏng.
Hứa Tây thấy biểu tình đối phương không đúng, cậu nghi hoặc, “Có chuyện gì à?”
Biểu tình Hoắc Kỳ không thay đổi, cẩn thận sửa sang quần áo cho thiếu niên, siết khẽ vai cậu một cái mới rời đi.
“Không có gì.”
Nam nhân đáp, dừng hồi lâu rồi ngước mắt đối diện với thiếu niên, thấp giọng bổ sung, “Còn tưởng em bị bổn tọa dọa sợ nên chạy mất.”
Hứa Tây sửng sốt.
Chợt, ngón tay cậu được nhẹ nhàng nắm lấy, Ma Tôn dắt Hứa Tây về tẩm điện.
Giờ thiếu niên mới phản ứng lại.
Đối phương đang… gấp gáp sao?
Nhận ra điểm này, vài ý nghĩ lưu loát rõ ràng Hứa Tây vất vả mãi mới lấy lại được lập tức nhiễu loạn mơ hồ. Cũng may trên đường về Ma Tôn không nói mấy câu tâm phiền ý loạn, hai người tán ngẫu hàn huyên bình thường, bầu không khí cuối cùng đã dần thả lỏng. Đến tận khi trở về tẩm điện, Hứa Tây vừa dợm chân bước vào, đột nhiên sực tỉnh.
Lúc cậu ngâm người đã không ngừng suy nghĩ, dựa theo tình hình hiện tại, mối quan hệ giữa cậu và Ma Tôn chẳng còn thanh bạch như trước, không phải mèo con chủ nhân mà cực kỳ ái muội. Bọn họ rơi vào thời kỳ mập mờ, bản thân cậu lại không biết đáp lại tình cảm của Hoắc Kỳ thế nào, vậy hai người ở chung một phòng liệu còn thích hợp hay không?
Hơn nữa, Hứa Tây vốn có thể suy nghĩ mạch lạc nhưng nếu Ma Tôn còn tiếp tục cạnh bênh, tâm cậu sẽ vô cớ nhiễu loạn, không thể tiếp tục tự hỏi, truy vấn bản thân.
Khoảnh khắc đặt chân qua cửa, đáy lòng Hứa Tây còn chưa suy tính chu toàn tay đã nhanh hơn não, chặn thẳng lên khung cửa.
Hoắc Kỳ đi sau Hứa Tây một bước, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu đương nhiên không để ý động tác này.
Thân hình Hoắc Kỳ cứng đờ, nhất thời không hiểu thiếu niên có ý tứ gì, hắn do dự một chút rồi gõ nhẹ vào cửa gỗ.
Người hầu xung quanh bị dọa không nhẹ, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tây cũng không ngờ tới, vội vàng thu tay lại.
Cậu thấy giữa mày Ma Tôn hơi động, hắn chợt hỏi, “Lần này em định đuổi bổn tọa đi thật à?”
Cả đêm trôi qua, Hứa Tây lại khôi phục tinh thần khi trước, chỉ còn mình Ma Tôn chịu tra tấn dày vò.
Đặc biệt, càng về sau, tuy thiếu niên đã ngủ nhưng đầu gối lại cọ tới cọ lui, dù Ma Tôn nhẫn nại dịch sang bên cạnh, tránh đi nhưng một lúc sau, thiếu niên sẽ lại dính lên. Cuối cùng, Ma Tôn thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn tự tiện đòi lấy chút thù lao.
Khi đó Hứa Tây nửa tỉnh nửa mê, nhột nhạo đau nhói rõ ràng, còn biết cau mày giơ tay đẩy hắn ra rồi mới tiếp tục ngủ.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên rúc vào ngăn tủ, thậm chí vì rướn eo lên nên gót chân tròn trịa cũng hơi nhón.
Trong mắt Ma Tôn, động tác hoảng loạn nho nhỏ của thiếu niên thật đáng yêu.
Giận sao nổi.
Lục lọi ngăn tủ hồi lâu, Hứa Tây đã sớm tìm được thuốc trị thương nhưng cậu vẫn nắm chặt bình sứ trong tay, chống khủy tay lên ngăn tủ như cũ, không dám chui đầu ra.
Hứa Tây lẳng lặng làm một con rùa đen rụt cổ, vậy mà mãi không thấy động tĩnh sau lưng. Đương lúc cậu cho rằng kiên nhẫn của Ma Tôn đã cạn, cả người Hứa Tây đột nhiên được ôm lấy, giống như nhổ củ cải mà nhấc người từ tủ gỗ ra. Thân hình bay lên không trung, Hứa Tây sợ tới mức suýt nữa không cầm nổi bình sứ trong tay.
Từ lúcc biến thành người, Ma Tôn đã ôm cậu không ít lần.
Hứa Tây không dùng pháp thuật ngự phong phi hành gì đó, mỗi lần hai người ra ngoài cơ hồ Ma Tôn sẽ ôm lấy cậu, thành ra động tác hiện tại của Hoắc Kỳ vô cùng thuần thục, cũng không tính là mạnh mẽ mà trái lại, lực đạo tương đối ôn hòa.
Trái ngược với biểu tình tự nhiên của Ma Tôn, Hứa Tây có chút cứng đờ.
Thiếu niên dính trong lồng ngực Ma Tôn không nhúc nhích. Cậu chui vào tủ chốc lát, tóc cũng cọ loạn lên, gương mặt hơi hồng, cả người thoạt nhìn chẳng khác nào động vật nhỏ.
Ma Tôn đặt cậu xuống giường, đoạn rời mắt xuống hai chiếc tất mỏng manh dưới chân Hứa Tây.
Hắn đang định hỏi có lạnh hay không nhưng nhìn thiếu niên liên tục mân mê bình sứ trong tay, Ma Tôn tạm thời thu lại lời nói. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, hơi cúi người lấy đi bình sứ trong tay Hứa Tây.
“Bị cắn chỗ nào, bổn tọa bôi thuốc cho em.”
Hứa Tây, “...”
Cậu mở to mắt, nhanh chóng giơ tay che đi xương quai xanh của mình.
Ma Tôn thấy vậy bèn lộ ra cảm xúc hiểu rõ, “Nơi này.”
Nói xong, hắn dứt khoát quệt thuốc mỡ ra đầu ngón tay. Tư thái nhất định phải bôi bằng được.
“Ngươi…”
Mắt thấy người trước mặt vươn tay lại gần, Hứa Tây quả thật giả vờ không nổi nữa, cậu hồng lỗ tai lung tung đẩy Ma Tôn ra, “Ta, ta không muốn bôi nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Dứt lời, giữa mày Hoắc Kỳ nhúc nhích, xem như lộ ra biểu tình vừa lòng.
Thuốc mỡ được đặt sang một bên, Ma Tôn mở miệng tính sổ, “Tại sao em giả bộ hồ đồ, mắng bổn tọa là sâu?”
Hứa Tây, “...”
Trái tim cậu thình thịch nhảy mạnh nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng, “Tại ngươi… cắn ta trước còn gì.”
Ma Tôn, “...”
“... Cái đó không phải cắn.” Hoắc Kỳ thề, can bản tối qua hắn không hề dùng lực.
Dừng vài giây, nam nhân lại thở dài, thấp giọng mở miệng, “Xin lỗi. Thích em, nên mới thành ra như vậy.”
Ngữ khí Ma Tôn hiếm khi mang theo dao động cực nhỏ, hoặc là lãnh đạm, hoặc là khi có người chọc hắn mớ trở nên lạnh lùng.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên Hứa Tây nghe được cảm xúc dịu dàng từ giọng nói đối phương.
Kết quả này không phải cậu chưa đoán được nhưng Hứa Tây có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, vẫn luôn trốn tránh theo bản năng. Ma Tôn cứ trực tiếp nói ra thế này, đầu óc Hứa Tây lập tức trống rỗng.
Ma Tôn, phản diện chính ban đầu vốn ghét bỏ cậu, giờ đây lại thổ lộ với Hứa Tây. Hai người ngồi thật gần, dường như Hứa Tây có thể cảm nhận hô hấp hơi căng thẳng của đối phương và tầm mắt nóng rực dừng trên người mình.
Đầu óc cậu trở nên rối loạn, cả người ngây ngốc, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngươi còn nhớ ta là một con linh sủng không đó? Ngươi đâu thể thích linh sủng của mình?”
Hoắc Kỳ, “...”
Nghe mấy lời này, hình như hắn hơi cầm thú thật.
Ma Tôn nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc, làm bộ vừa dứt ra từ suy tư, “Cái này không phải thứ bổn tọa có thể kiểm soát.”
Ngữ khí rất nghiêm túc, đáy lòng Hứa Tây càng thêm rối loạn. Cậu hoàn toàn chẳng biết làm gì cho phải, “Nhưng, nhưng ta…”
Hoắc Kỳ thu bộ dạng thất thố của thiếu niên vào mắt, rồi rời mắt đi. Hắn đã đạt được mục đích, Ma Tôn đứng lên, mở miệng, “Không vội, trước hết em cứ dưỡng bệnh đi.”
Nam nhân vừa nói vừa nâng tay, một luồng sáng nhẹ lướt qua xương quai xanh Hứa Tây, dấu vết trên đó lập tức biến mất sạch sẽ.
Làm xong động tác nọ, Hoắc Kỳ vốn nên rời đi nhưng vừa bước được vài bước, thân hình ấy chợt dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên vẫn chưa bình tĩnh nổi, dặn dò, “Ta ở thiên điện, có việc gì em cứ sai người tuyền lời tới.”
Nói xong, lần này rốt cuộc hắn cũng ra khỏi cửa điện.
…
Ma Tôn rời đi hồi lâu rồi mà Hứa Tây vẫn nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Cậu chợt phản ứng lại, đây là tim cậu.
Hứa Tây vươn tay che lấy trái tim. Tạm thời cậu không rõ tình cảm bản thân dành cho Hoắc Kỳ thật sự là gì.
Lúc đầu, khi mới xuyên tới, Ma Tôn vẫn là phản diện chính người người khiếp sợ trong sách vở.
Về sau làm mèo con rồi, còn được đối phương nuôi lâu đến vậy.
Trong khoảng thời gian đó, đến Hứa Tây cũng chẳng nhận ra cái nhìn của cậu về Ma Tôn đã chuyển biến từ bao giờ. Cậu chỉ vô tình phát hiện, đối phương cũng không giống miêu tả trong sách lắm, chỉ biết lạnh lùng tàn nhẫn giết người muôn nơi. Thậm chí, hắn còn là chủ nhân tốt.
Chỉ tội, dù thế nào đi nữa, Hứa Tây chưa từng nghĩ một ngày bản thân lại thích Ma Tôn.
Hiện tại đột nhiên Ma Tôn nói thích cậu, chuyển biến này thật sự quá lớn.
…
Đêm qua Hứa Tây ngủ toát khá nhiều mồ hôi, dù đã dùng thanh quyết nhưng vẫn cảm thấy trên người không đủ thoải mái. Đáy lòng cậu cũng đang lộn xộn, vậy nên ráng chiều vừa buông, Hứa Tây đã dứt khoát đi tắm.
Phía sau tẩm điện có một bể tắm rất to nhưng ngày thường Hứa Tây và Ma Tôn chỉ tắm gội qua loa, nên bọn họ thường qua thẳng hồ.
Hiện giờ Hứa Tây muốn tắm rửa, người hầu lập tức đi chuẩn bị.
Không lâu sau, trên mặt nước bể tắm tỏa ra hơi nước lượn lờ, Hứa Tây thử nhiệt độ - tương đối vừa vặn. Hôm qua cậu vừa nhiễm hàn khí, thời tiết hôm nay lại tương đối khô ráo nên ngâm lâu một chút cũng không sao.
Chìm cả người vào nước ấm, cả thể xác lẫn tinh thần Hứa Tây đều theo bản năng thả lỏng. Đáy lòng Hứa Tây vẫn luôn nghĩ loạn, không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt truyền đến tiếng người hầu gõ cửa, nhắc nhở trời đã tối.
Cậu ngâm đến hơi choáng đầu, vừa lên bờ đã tùy tiện mặc qua loa quần áo rồi bước ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, Hứa Tây đang cúi đầu bận rộn lau tóc thì bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc tiến lại gần. Bước chân Ma Tôn có phần vội vàng, đến khi lại gần Hứa Tây mới phát hiện, hàng mày đối phương cũng nhăn.
Hoắc Kỳ đứng yên, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn ngây người.
Thiếu niên vừa ngâm mình xong, cả người mang theo hơi ẩm, thoạt nhìn càng thêm kiều quý. Da thịt trắng nõn được nhiệt độ hấp hơi ửng hồng, bọt nước từ tóc ẩm chậm rãi trượt theo cần cổ mảnh khảnh.
Ma Tôn dừng khoảng hai giây, đoạn tiến lên trước hai bước, kéo chặt cổ áo người trước mặt lại. Da thịt mềm mại được che kín mít, lúc này hô hấp Hoắc Kỳ mới thả lỏng.
Hứa Tây thấy biểu tình đối phương không đúng, cậu nghi hoặc, “Có chuyện gì à?”
Biểu tình Hoắc Kỳ không thay đổi, cẩn thận sửa sang quần áo cho thiếu niên, siết khẽ vai cậu một cái mới rời đi.
“Không có gì.”
Nam nhân đáp, dừng hồi lâu rồi ngước mắt đối diện với thiếu niên, thấp giọng bổ sung, “Còn tưởng em bị bổn tọa dọa sợ nên chạy mất.”
Hứa Tây sửng sốt.
Chợt, ngón tay cậu được nhẹ nhàng nắm lấy, Ma Tôn dắt Hứa Tây về tẩm điện.
Giờ thiếu niên mới phản ứng lại.
Đối phương đang… gấp gáp sao?
Nhận ra điểm này, vài ý nghĩ lưu loát rõ ràng Hứa Tây vất vả mãi mới lấy lại được lập tức nhiễu loạn mơ hồ. Cũng may trên đường về Ma Tôn không nói mấy câu tâm phiền ý loạn, hai người tán ngẫu hàn huyên bình thường, bầu không khí cuối cùng đã dần thả lỏng. Đến tận khi trở về tẩm điện, Hứa Tây vừa dợm chân bước vào, đột nhiên sực tỉnh.
Lúc cậu ngâm người đã không ngừng suy nghĩ, dựa theo tình hình hiện tại, mối quan hệ giữa cậu và Ma Tôn chẳng còn thanh bạch như trước, không phải mèo con chủ nhân mà cực kỳ ái muội. Bọn họ rơi vào thời kỳ mập mờ, bản thân cậu lại không biết đáp lại tình cảm của Hoắc Kỳ thế nào, vậy hai người ở chung một phòng liệu còn thích hợp hay không?
Hơn nữa, Hứa Tây vốn có thể suy nghĩ mạch lạc nhưng nếu Ma Tôn còn tiếp tục cạnh bênh, tâm cậu sẽ vô cớ nhiễu loạn, không thể tiếp tục tự hỏi, truy vấn bản thân.
Khoảnh khắc đặt chân qua cửa, đáy lòng Hứa Tây còn chưa suy tính chu toàn tay đã nhanh hơn não, chặn thẳng lên khung cửa.
Hoắc Kỳ đi sau Hứa Tây một bước, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu đương nhiên không để ý động tác này.
Thân hình Hoắc Kỳ cứng đờ, nhất thời không hiểu thiếu niên có ý tứ gì, hắn do dự một chút rồi gõ nhẹ vào cửa gỗ.
Người hầu xung quanh bị dọa không nhẹ, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tây cũng không ngờ tới, vội vàng thu tay lại.
Cậu thấy giữa mày Ma Tôn hơi động, hắn chợt hỏi, “Lần này em định đuổi bổn tọa đi thật à?”