Cùng Quang Phái.
Đến khi Ma Tôn rời đi, các đệ tử vẫn luôn vây xem dưới chân núi mới dám tiến lên. Bọn họ nhìn thảm trạng của trưởng môn, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Từ Minh Chương quả thật còn một hơi thở nhưng tu vi đều đã bị hủy, kinh mạch đứt gãy rời rạc, dù giữ được mạng sống cũng sẽ là phế vật kể từ đây.
Chính điện Cùng Quang Phái, Thái Sơ chân nhân ngồi ở ghế trên, phía dưới có vài trưởng lão và mấy đệ tử đang tranh cãi kịch liệt.
"Chưởng môn suýt nữa bỏ mạng, nếu bị truyền ra ngoài thì môn phái còn mặt mũi nào nữa?"
"Ngươi bình tĩnh đã, thực lực của ma đầu kia đang cường thịnh, nếu thật sự xảy ra tranh đấu thì trừ việc sinh linh đồ tán, chúng ta cũng không chiếm được thứ gì tốt đẹp."
"Ngươi theo phe hắn?!"
"..."
Khắc khẩu không ngừng, cuối cùng chỉ còn Thái Sơ chân nhân vẫn giữ biểu tình ngưng trọng không bày tỏ thái độ. Tu vi ông đã gần ngàn tuổi, tuy cả trăm năm nay không nhúng tay vào việc tam giới nhưng đã từng tiếp xúc với Ma Tôn.
Trước mặt nhiều hậu bối đến vậy, có thể nói ông là người hiểu biết Ma Tôn nhất.
Kẻ này ngoài mặt kiêu căng cuồng vọng nên cực kì khinh thường việc dối trá, Thái Sơ chân nhân hiểu rõ điểm này nên mới có thể nhượng bộ thu tay lại trước.
Đại điện tranh luận rối tung rối mù, Khang Thanh Trạch đứng cạnh bên không nói nửa lời. Hắn là đệ tử duy nhất ở đây chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối.
Không biết do dự bao lâu, cuối cùng, Khang Thanh Trạch cũng bước ra, nhẹ giọng, "Sư bá, người để chưởng sự luôn đi theo sư phụ nói rõ ngọn ngành sự việc xem sao."
Dứt lời, đại điện chìm vào yên lặng.
Lời của hắn như đang nhắc nhở Thái Sơ chân nhân, tình huống vừa rồi khẩn cấp, chưởng sự mới chỉ té xỉu trên mặt đất chứ chưa bỏ mạng.
Khi ấy chịu ảnh hưởng bởi pháp lực của Ma Tôn, chưởng sự văng tít đến góc xa, tránh được một kiếp.
Thái Sơ chân nhân gật đầu, những đệ tử khác sôi nổi nhìn về phía Khang Thanh Trạch, ánh mắt mang theo địch ý, "Sư đệ, ngươi có ý gì? Ngươi tin tưởng mấy lời bôi bác của tên ma đầu kia?"
"Đúng vậy, việc này nhìn đã biết ma đầu cố tình khiêu khích, ngày thường sư phụ đối xử với ngươi không tệ, hiện giờ sống chết chưa biết mà ngươi dám nghi ngờ người?"
Khang Thanh Trạch mím môi, không đáp.
Hắn tận tai nghe được, sư phụ quả thật đã bắt cóc mèo của Ma Tôn, còn định đào nội đan của nó ra. Khang Thanh Trạch chỉ hi vọng có thể tra xét chân tướng rõ ràng, giãy giụa cuối cùng trong lòng cũng là Từ Minh Chương có nỗi khổ riêng.
Chưởng sự nhanh chóng xuất hiện.
Hắn bị thương không nhẹ, lúc được đưa tới sắc mặt trắng bệch, trên người còn có vết máu.
Thái Sơ chân nhân cứ tưởng phải tra khảo một hồi đối phương mới chịu mở miệng, ai ngờ chưa nói nửa chữ chưởng sự nọ đã run rẩy quỳ rạp xuống. Chưởng sự vẫn luôn là loại người sợ hãi phiền phức, lúc đầu hắn tham gia cũng vì nghe lệnh Từ Minh Chương, mong muốn vớt được vài thứ tốt.
Dù sao đó cũng là pháp lực của Ma Tôn.
Lòng tham nhất thời nổi lên, chưởng sự không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến nỗi này.
Ma Tôn và Thái Sơ chân nhân giương cung bạt kiếm, núi đồi rung chuyển, hơn nữa theo như những gì các đại trưởng lão thảo luận, rất có khả năng hai bên lao vào tranh đấu...
Chưởng sự sợ mất mật, không cần hỏi đã lập tức khai ra.
Không chỉ có lý do tại sao cầm tù mèo trắng, mà còn cả việc đào nội đan của cậu, rồi lai lịch xuất xứ, từng cắn nuốt một nửa pháp lực của Ma Tôn ra sao, hắn đều run rẩy kể sạch.
Đợi hắn nói xong, cả đại điện chìm vào yên lặng.
Mấy trưởng lão khi nãy còn đỏ mặt gân cổ hô hào nhất định phải đòi lại công đạo cho Từ Minh Chương ngây người chết lặng.
Khang Thanh Trạch nép mình trong góc, vẻ mặt vỡ vụn cực kỳ khổ sở.
___Truyện chỉ được đăng ở W(attpad) stkd24
...
Trở lại tẩm điện, sau câu nói kia của Ma Tôn, cả người Hứa Tây đều cứng đờ.
Thật sự cứng đờ.
Cậu vẫn ôm lấy đốt ngón tay Ma Tôn, nửa gương mặt còn vùi vào thịt quả, duy trì động tác như bị đóng băng không hề cử động, cái đuôi cũng cứng còng.
Đầu óc chẳng có mấy dung lượng của Hứa Tây điên cuồng xoay chuyển.
Cậu nói được tiếng người?
Hay mấy ngày không gặp, Ma Tôn đã học tiếng mèo?
Hoặc đối phương chỉ đang đoán mò thôi.
Đôi mắt đen nhánh của mèo trắng khẽ chuyển, vờ lơ đãng quan sát thần sắc Ma Tôn.
Nam nhân chỉ rũ mi nhìn cậu, vẫn là biểu tình lãnh đạm như cũ.
Khốn thật, can bản không đoán ra người này đang nghĩ gì.
Hứa Tây do dự, rồi dứt khoát cắn thêm một miếng linh quả, sau đó mới nhẹ nhàng thăm dò, "... Meo?"
Là âm thanh dè dặt của thiếu niên, "... Ngươi hiểu ta nói gì à?"
Linh quả trên tay bị gặm gần hết, Ma Tôn đứng dậy, tùy tiện vứt linh quả đi, thanh âm lãnh đạm lặp lại, "Ừ, bổn tọa hiểu ngươi nói gì."
Hứa Tây: "..."
Mèo trắng rên thảm một tiếng, sau đó cong chân rúc soạt xuống dưới chăn, chỉ để lại tàn ảnh.
Ma Tôn đứng cạnh giường ung dung nhìn cậu.
Tầm mắt dừng trên vệt nước trái cây dính trên chăn, rồi lại tới cái mông nho nhỏ lộ ra bên ngoài, Hoắc Kỳ mở miệng uy hiếp, "Lần này bổn tọa không so đo với thứ mèo ngốc nhà ngươi."
"Nhưng nếu có lần sau, bổn tọa nhất định sẽ quẳng ngươi đi thật xa."
Dứt lời, Hoắc Kỳ xoay người ra cửa.
Đám người hầu nhìn mà trợn tròn mắt.
Tuy uy hiếp là thế, nhưng vừa xoay người khóe miệng Ma Tôn đã thoáng qua ý cười nhàn nhạt hiếm thấy.
Hình ảnh này có chút khủng bố.
Đám người hầu hoảng loạn gục đầu xuống, không dám nhìn lâu.
...
Mèo trắng có thể nói chuyện là kết quả của việc tu luyện khắc khổ.
Kinh mạch trong cơ thể đang không ngừng hấp thụ pháp lực của Ma Tôn, mèo trắng sẽ càng ngày càng phát triển. Hiện giờ mới chỉ nói tiếng người, không chừng sau khi kết đan còn hóa hình được. Khi đó thân thể này của Hứa Tây không đơn giản là linh sủng nữa rồi, miêu yêu thì đúng hơn.
Ngôn ngữ đột nhiên khai thông, Hứa Tây vẫn chưa thích ứng kịp.
Từ lần nói bậy nói bạ sau lưng Ma Tôn bị phát hiện, Hứa Tây meo meo cái gì đều nghĩ rất kĩ, đặc biệt cẩn thận, sợ quen thói mắng chửi lung tung. Thậm chí có lần cậu ngoan ngoãn hiền lành quá mức, giả bộ húng hắng giọng khiến Ma Tôn nhíu mày nâng cằm nhấc lên, kiểm tra yết hầu.
Vẻ mặt Hứa Tây không cảm xúc nhưng trong lòng đã hùng hổ phun vạn chữ.
Nằm lì ở tẩm điện Ma Tôn mấy ngày, ăn no ngủ tốt, pháp lực của Ma Tôn còn luân chuyển trong thân thể không ngừng tu bổ chữa trị, mèo trắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần sung mãn khi trước. Vết thương trên người và vết rách trên tai cũng được người hầu ngày ngày hầu hạ bôi thuốc, dần dần tốt lên.
Chỉ tội, lông tóc của cậu vẫn chưa mọc lại.
Thật ra Hứa Tây không biết bản thân bị cắt không ít lông (mấy phần cháy xém) lúc đang hôn mê đi.
Sau khi tỉnh lại, vì cổ cậu quá ngắn... Nói thẳng là không có cổ, nên tầm mắt bị giới hạn, mèo trắng cố gắng nghiêng đầu nghẹo cổ thế nào cũng chỉ thấp thoáng nhìn được cái mông trọc trọc của mình.
May thật, chỉ mất vài sợi thôi.
Hứa Tây tự an ủi.
Đến tận khi cậu có thể xuống giường, tung tăng bước qua cái gương đồng.
Hứa Tây ngớ người trừng mắt nhìn bản thân trong gương.
Sao hói trụi hết rồi?!
Mèo trắng trong gương dường như bị cắt xuống một lớp lông, vừa méo méo vừa luộm thuộm, chỗ dài chỗ ngắn, cái mặt bèn bẹt xấu đến nao lòng. Những nơi bị bỏng rát nghiêm trọng cũng phải cạo bớt xung quanh, thành ra đủ loại sẹo ngang sẹo dọc hồng đậm hồng nhạt cứ vậy mà lồ lộ trong không khí.
Chỗ này mất một chút lông, chỗ kia mất một chút lông, Hứa Tây đã biến thành một con mèo lồi lõm.
Mèo trắng đần độn đứng trước gương, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.
Hoắc Kỳ vừa vặn bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương không khỏi nhăn mi.
Hắn còn tưởng mèo trắng có chỗ nào không thoải mái.
Nam nhân bước nhanh qua, tự nhiên cúi người xuống muốn bế mèo lên nhưng vừa chạm vào, Hứa Tây đã lập tức né tránh.
Cậu "meo" to một tiếng, cong đuôi chạy vụt về phía gầm bàn, chân mèo đau khổ che kín mặt.
Cứ nghĩ đến việc mấy ngày nay cậu dùng bộ dáng này lấp ló nhảy nhót trước mặt Ma Tôn, trước mặt mọi người, Hứa Tây hận không thể lao vào tường đục mấy lỗ.
Ma Tôn không bế được, khẽ cau mày.
Biểu tình nam nhấn chẳng vui vẻ chút nào, nhìn về phía người hầu đang đứng một bên, "Sao lại thế này?"
Người hầu cũng tràn ngập nghi hoặc, chỉ có thể vội vàng bẩm tấu, "Bẩm tôn chủ, cả ngày hôm nay mèo trắng không có gì khác thường, lúc nãy vừa soi gương..."
Nghe vậy, Ma Tôn nhìn qua phản ứng của mèo trắng, lộ ra biểu tình hiểu rõ.
...
Mèo của Ma Tôn bế quan.
Trong lúc dưỡng thương, ngày nào Hứa Tây cũng ầm ĩ muốn ra ngoài, Ma Tôn không cho. Hiện giờ Ma Tôn chủ động đưa cậu ra ngoài chơi, mèo trắng lại níu chặt lấy thảm lông, sống chết không đi.
Không chỉ vậy, tinh thần mèo trắng còn sụt giảm trầm trọng, so với mấy ngày dưỡng thương còn héo hon hơn mấy phần.
Không thích ăn uống cũng chẳng thích chơi bời.
Xung quanh mà có người là mèo trắng có thể rúc trong chăn cả ngày không lên tiếng.
Nếu xung quanh chẳng có ai, trung bình ba mươi phút mèo trắng lại lê lết ra trước gương một lần, kiểm tra xem lông tóc trên người đã mọc thêm chút nào chưa.
Cả ngày mèo trắng chẳng vui vẻ gì.
Không hiểu sao nhìn dáng vẻ này của đối phương, đáy lòng Ma Tôn cũng hơi khó chịu. Kỳ thật, hắn không lý giải nổi tại sao mèo trắng lại quan tâm mấy tiểu tiết vụn vặt đó, chẳng lẽ vì bộ dáng hiện tại quá khác khi trước ư.
Sa số vết sẹo nhợt nhạt vắt ngang vắt dọc cơ thể, lông tóc bị cạo bớt khiến thân thể càng thêm gầy nhỏ, tóm lại, mỗi lần nhìn mèo trắng Ma Tôn lại hơi hối hận, biết thế hắn mạnh tay tra tấn Từ Minh Chương thêm một lát.
Về phần xấu hay không, hắn chưa từng để bụng.
Ngàn Kinh Lâu ở Ma giới chứa đựng đủ loại sách cổ từ Hồng Hoang đến giờ, phạm vi rộng lớn nhất tam giới. Đào Ngọc vẫn luôn mê đắm đống cổ thư này, thường xuyên lui tới Ngàn Kinh Lâu, trước đây y cũng tìm được tư liệu về mèo trắng trong này. Mấy ngày nay hỗn loạn nơi biên cảnh đã được xử lý gọn gàng xong xuôi, càng không phải đưa mèo trắng đi tu luyện nên Đào Ngọc quyết định ghé qua Ngàn Kinh Lâu một chuyến.
Thư tịch của Ngàn Kinh Lâu vô cùng quý hiếm nên không phải kẻ nào cũng có thể tự tiện ra vào.
Tầng tầng kệ sách đồ sộ cao bằng hai người trưởng thành nối đuôi nhau chặn đi ánh sáng ngoài cửa, để lại tăm tối mờ ảo trong phòng.
Đào Ngọc chuyên tâm tìm sách, nâng mắt lên, vô tình nhìn thấy một thân ảnh đen như mực đứng cách đó không xa.
Đáy lòng y ngập tràn nghi ngờ, tiến lên vài bước xem xét, thấy rõ là ai rồi mới giật mình run tay, sách cổ đang ôm suýt nữa đổ rào xuống đất.
"Tôn, tôn chủ?"
Không trách Đào Ngọc quá mức kinh ngạc.
Ma giới vẫn luôn tôn sùng võ thuật, không quá mặn mà với tri thức, số lượng ma tu nguyện ý dùi mài kinh sử giống Đào Ngọc quả thật rất ít.
Ma Tôn là loại vừa nhìn thấy sách vở đã đau đầu.
Đào Ngọc vẫn còn nhớ, thời trẻ, cái hồi mà Ma Tôn vừa trở thành chi chủ nột giới buộc phải đọc qua đủ loại thư tịch, các kiểu thống trị bình ổn thế cục, nhắc đến sách vở mặt hắn đã trầm xuống. Sau này, nếu phải lật xem quá nhiều công vụ tâm tình hắn cũng không tốt.
Ấy vậy mà hiện tại, y lại nhìn thấy Ma Tôn đứng trước kệ sách, rũ mắt lật xem thư tịch.
Còn đọc rất nghiêm túc.
Hoắc Kỳ cũng không nghĩ sẽ có kẻ tới vào giờ này, nam nhân bị phát hiện, động tác lật sách hơi dừng một chút.
Đào Ngọc nâng bước tới gần, lúc này mới thấy Ma Tôn không chỉ đọc một quyển này mà bên cạnh đã xếp thành cả chồng sách nhỏ.
Y mở miệng, "Tôn chủ đang tìm gì vậy?"
Ma Tôn nhàn nhạt ngước mắt nhìn y.
Đào Ngọc đã hiểu tường rõ tận Ngàn Kinh Lâu như lòng bàn tay.
Yên lặng hồi lâu, Hoắc Kỳ chợt gấp quyển sách đang đọc lại, ném vào lòng Đào Ngọc, âm thanh không kiên nhẫn, "Ngươi tìm giúp bổn tọa xem có phương pháp nào giúp mèo mọc lông không."
__________
SuA:
Spoil một chút (không phải cảnh báo lôi, có thể lướt qua):
.
.
.
.
.
Chương sau Ma Tôn sẽ được diện kiến dạng người của Hứa Tây. Địa điểm, không gian thời gian tình thú phết (Φ ω Φ)
Đến khi Ma Tôn rời đi, các đệ tử vẫn luôn vây xem dưới chân núi mới dám tiến lên. Bọn họ nhìn thảm trạng của trưởng môn, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Từ Minh Chương quả thật còn một hơi thở nhưng tu vi đều đã bị hủy, kinh mạch đứt gãy rời rạc, dù giữ được mạng sống cũng sẽ là phế vật kể từ đây.
Chính điện Cùng Quang Phái, Thái Sơ chân nhân ngồi ở ghế trên, phía dưới có vài trưởng lão và mấy đệ tử đang tranh cãi kịch liệt.
"Chưởng môn suýt nữa bỏ mạng, nếu bị truyền ra ngoài thì môn phái còn mặt mũi nào nữa?"
"Ngươi bình tĩnh đã, thực lực của ma đầu kia đang cường thịnh, nếu thật sự xảy ra tranh đấu thì trừ việc sinh linh đồ tán, chúng ta cũng không chiếm được thứ gì tốt đẹp."
"Ngươi theo phe hắn?!"
"..."
Khắc khẩu không ngừng, cuối cùng chỉ còn Thái Sơ chân nhân vẫn giữ biểu tình ngưng trọng không bày tỏ thái độ. Tu vi ông đã gần ngàn tuổi, tuy cả trăm năm nay không nhúng tay vào việc tam giới nhưng đã từng tiếp xúc với Ma Tôn.
Trước mặt nhiều hậu bối đến vậy, có thể nói ông là người hiểu biết Ma Tôn nhất.
Kẻ này ngoài mặt kiêu căng cuồng vọng nên cực kì khinh thường việc dối trá, Thái Sơ chân nhân hiểu rõ điểm này nên mới có thể nhượng bộ thu tay lại trước.
Đại điện tranh luận rối tung rối mù, Khang Thanh Trạch đứng cạnh bên không nói nửa lời. Hắn là đệ tử duy nhất ở đây chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối.
Không biết do dự bao lâu, cuối cùng, Khang Thanh Trạch cũng bước ra, nhẹ giọng, "Sư bá, người để chưởng sự luôn đi theo sư phụ nói rõ ngọn ngành sự việc xem sao."
Dứt lời, đại điện chìm vào yên lặng.
Lời của hắn như đang nhắc nhở Thái Sơ chân nhân, tình huống vừa rồi khẩn cấp, chưởng sự mới chỉ té xỉu trên mặt đất chứ chưa bỏ mạng.
Khi ấy chịu ảnh hưởng bởi pháp lực của Ma Tôn, chưởng sự văng tít đến góc xa, tránh được một kiếp.
Thái Sơ chân nhân gật đầu, những đệ tử khác sôi nổi nhìn về phía Khang Thanh Trạch, ánh mắt mang theo địch ý, "Sư đệ, ngươi có ý gì? Ngươi tin tưởng mấy lời bôi bác của tên ma đầu kia?"
"Đúng vậy, việc này nhìn đã biết ma đầu cố tình khiêu khích, ngày thường sư phụ đối xử với ngươi không tệ, hiện giờ sống chết chưa biết mà ngươi dám nghi ngờ người?"
Khang Thanh Trạch mím môi, không đáp.
Hắn tận tai nghe được, sư phụ quả thật đã bắt cóc mèo của Ma Tôn, còn định đào nội đan của nó ra. Khang Thanh Trạch chỉ hi vọng có thể tra xét chân tướng rõ ràng, giãy giụa cuối cùng trong lòng cũng là Từ Minh Chương có nỗi khổ riêng.
Chưởng sự nhanh chóng xuất hiện.
Hắn bị thương không nhẹ, lúc được đưa tới sắc mặt trắng bệch, trên người còn có vết máu.
Thái Sơ chân nhân cứ tưởng phải tra khảo một hồi đối phương mới chịu mở miệng, ai ngờ chưa nói nửa chữ chưởng sự nọ đã run rẩy quỳ rạp xuống. Chưởng sự vẫn luôn là loại người sợ hãi phiền phức, lúc đầu hắn tham gia cũng vì nghe lệnh Từ Minh Chương, mong muốn vớt được vài thứ tốt.
Dù sao đó cũng là pháp lực của Ma Tôn.
Lòng tham nhất thời nổi lên, chưởng sự không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến nỗi này.
Ma Tôn và Thái Sơ chân nhân giương cung bạt kiếm, núi đồi rung chuyển, hơn nữa theo như những gì các đại trưởng lão thảo luận, rất có khả năng hai bên lao vào tranh đấu...
Chưởng sự sợ mất mật, không cần hỏi đã lập tức khai ra.
Không chỉ có lý do tại sao cầm tù mèo trắng, mà còn cả việc đào nội đan của cậu, rồi lai lịch xuất xứ, từng cắn nuốt một nửa pháp lực của Ma Tôn ra sao, hắn đều run rẩy kể sạch.
Đợi hắn nói xong, cả đại điện chìm vào yên lặng.
Mấy trưởng lão khi nãy còn đỏ mặt gân cổ hô hào nhất định phải đòi lại công đạo cho Từ Minh Chương ngây người chết lặng.
Khang Thanh Trạch nép mình trong góc, vẻ mặt vỡ vụn cực kỳ khổ sở.
___Truyện chỉ được đăng ở W(attpad) stkd24
...
Trở lại tẩm điện, sau câu nói kia của Ma Tôn, cả người Hứa Tây đều cứng đờ.
Thật sự cứng đờ.
Cậu vẫn ôm lấy đốt ngón tay Ma Tôn, nửa gương mặt còn vùi vào thịt quả, duy trì động tác như bị đóng băng không hề cử động, cái đuôi cũng cứng còng.
Đầu óc chẳng có mấy dung lượng của Hứa Tây điên cuồng xoay chuyển.
Cậu nói được tiếng người?
Hay mấy ngày không gặp, Ma Tôn đã học tiếng mèo?
Hoặc đối phương chỉ đang đoán mò thôi.
Đôi mắt đen nhánh của mèo trắng khẽ chuyển, vờ lơ đãng quan sát thần sắc Ma Tôn.
Nam nhân chỉ rũ mi nhìn cậu, vẫn là biểu tình lãnh đạm như cũ.
Khốn thật, can bản không đoán ra người này đang nghĩ gì.
Hứa Tây do dự, rồi dứt khoát cắn thêm một miếng linh quả, sau đó mới nhẹ nhàng thăm dò, "... Meo?"
Là âm thanh dè dặt của thiếu niên, "... Ngươi hiểu ta nói gì à?"
Linh quả trên tay bị gặm gần hết, Ma Tôn đứng dậy, tùy tiện vứt linh quả đi, thanh âm lãnh đạm lặp lại, "Ừ, bổn tọa hiểu ngươi nói gì."
Hứa Tây: "..."
Mèo trắng rên thảm một tiếng, sau đó cong chân rúc soạt xuống dưới chăn, chỉ để lại tàn ảnh.
Ma Tôn đứng cạnh giường ung dung nhìn cậu.
Tầm mắt dừng trên vệt nước trái cây dính trên chăn, rồi lại tới cái mông nho nhỏ lộ ra bên ngoài, Hoắc Kỳ mở miệng uy hiếp, "Lần này bổn tọa không so đo với thứ mèo ngốc nhà ngươi."
"Nhưng nếu có lần sau, bổn tọa nhất định sẽ quẳng ngươi đi thật xa."
Dứt lời, Hoắc Kỳ xoay người ra cửa.
Đám người hầu nhìn mà trợn tròn mắt.
Tuy uy hiếp là thế, nhưng vừa xoay người khóe miệng Ma Tôn đã thoáng qua ý cười nhàn nhạt hiếm thấy.
Hình ảnh này có chút khủng bố.
Đám người hầu hoảng loạn gục đầu xuống, không dám nhìn lâu.
...
Mèo trắng có thể nói chuyện là kết quả của việc tu luyện khắc khổ.
Kinh mạch trong cơ thể đang không ngừng hấp thụ pháp lực của Ma Tôn, mèo trắng sẽ càng ngày càng phát triển. Hiện giờ mới chỉ nói tiếng người, không chừng sau khi kết đan còn hóa hình được. Khi đó thân thể này của Hứa Tây không đơn giản là linh sủng nữa rồi, miêu yêu thì đúng hơn.
Ngôn ngữ đột nhiên khai thông, Hứa Tây vẫn chưa thích ứng kịp.
Từ lần nói bậy nói bạ sau lưng Ma Tôn bị phát hiện, Hứa Tây meo meo cái gì đều nghĩ rất kĩ, đặc biệt cẩn thận, sợ quen thói mắng chửi lung tung. Thậm chí có lần cậu ngoan ngoãn hiền lành quá mức, giả bộ húng hắng giọng khiến Ma Tôn nhíu mày nâng cằm nhấc lên, kiểm tra yết hầu.
Vẻ mặt Hứa Tây không cảm xúc nhưng trong lòng đã hùng hổ phun vạn chữ.
Nằm lì ở tẩm điện Ma Tôn mấy ngày, ăn no ngủ tốt, pháp lực của Ma Tôn còn luân chuyển trong thân thể không ngừng tu bổ chữa trị, mèo trắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần sung mãn khi trước. Vết thương trên người và vết rách trên tai cũng được người hầu ngày ngày hầu hạ bôi thuốc, dần dần tốt lên.
Chỉ tội, lông tóc của cậu vẫn chưa mọc lại.
Thật ra Hứa Tây không biết bản thân bị cắt không ít lông (mấy phần cháy xém) lúc đang hôn mê đi.
Sau khi tỉnh lại, vì cổ cậu quá ngắn... Nói thẳng là không có cổ, nên tầm mắt bị giới hạn, mèo trắng cố gắng nghiêng đầu nghẹo cổ thế nào cũng chỉ thấp thoáng nhìn được cái mông trọc trọc của mình.
May thật, chỉ mất vài sợi thôi.
Hứa Tây tự an ủi.
Đến tận khi cậu có thể xuống giường, tung tăng bước qua cái gương đồng.
Hứa Tây ngớ người trừng mắt nhìn bản thân trong gương.
Sao hói trụi hết rồi?!
Mèo trắng trong gương dường như bị cắt xuống một lớp lông, vừa méo méo vừa luộm thuộm, chỗ dài chỗ ngắn, cái mặt bèn bẹt xấu đến nao lòng. Những nơi bị bỏng rát nghiêm trọng cũng phải cạo bớt xung quanh, thành ra đủ loại sẹo ngang sẹo dọc hồng đậm hồng nhạt cứ vậy mà lồ lộ trong không khí.
Chỗ này mất một chút lông, chỗ kia mất một chút lông, Hứa Tây đã biến thành một con mèo lồi lõm.
Mèo trắng đần độn đứng trước gương, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.
Hoắc Kỳ vừa vặn bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương không khỏi nhăn mi.
Hắn còn tưởng mèo trắng có chỗ nào không thoải mái.
Nam nhân bước nhanh qua, tự nhiên cúi người xuống muốn bế mèo lên nhưng vừa chạm vào, Hứa Tây đã lập tức né tránh.
Cậu "meo" to một tiếng, cong đuôi chạy vụt về phía gầm bàn, chân mèo đau khổ che kín mặt.
Cứ nghĩ đến việc mấy ngày nay cậu dùng bộ dáng này lấp ló nhảy nhót trước mặt Ma Tôn, trước mặt mọi người, Hứa Tây hận không thể lao vào tường đục mấy lỗ.
Ma Tôn không bế được, khẽ cau mày.
Biểu tình nam nhấn chẳng vui vẻ chút nào, nhìn về phía người hầu đang đứng một bên, "Sao lại thế này?"
Người hầu cũng tràn ngập nghi hoặc, chỉ có thể vội vàng bẩm tấu, "Bẩm tôn chủ, cả ngày hôm nay mèo trắng không có gì khác thường, lúc nãy vừa soi gương..."
Nghe vậy, Ma Tôn nhìn qua phản ứng của mèo trắng, lộ ra biểu tình hiểu rõ.
...
Mèo của Ma Tôn bế quan.
Trong lúc dưỡng thương, ngày nào Hứa Tây cũng ầm ĩ muốn ra ngoài, Ma Tôn không cho. Hiện giờ Ma Tôn chủ động đưa cậu ra ngoài chơi, mèo trắng lại níu chặt lấy thảm lông, sống chết không đi.
Không chỉ vậy, tinh thần mèo trắng còn sụt giảm trầm trọng, so với mấy ngày dưỡng thương còn héo hon hơn mấy phần.
Không thích ăn uống cũng chẳng thích chơi bời.
Xung quanh mà có người là mèo trắng có thể rúc trong chăn cả ngày không lên tiếng.
Nếu xung quanh chẳng có ai, trung bình ba mươi phút mèo trắng lại lê lết ra trước gương một lần, kiểm tra xem lông tóc trên người đã mọc thêm chút nào chưa.
Cả ngày mèo trắng chẳng vui vẻ gì.
Không hiểu sao nhìn dáng vẻ này của đối phương, đáy lòng Ma Tôn cũng hơi khó chịu. Kỳ thật, hắn không lý giải nổi tại sao mèo trắng lại quan tâm mấy tiểu tiết vụn vặt đó, chẳng lẽ vì bộ dáng hiện tại quá khác khi trước ư.
Sa số vết sẹo nhợt nhạt vắt ngang vắt dọc cơ thể, lông tóc bị cạo bớt khiến thân thể càng thêm gầy nhỏ, tóm lại, mỗi lần nhìn mèo trắng Ma Tôn lại hơi hối hận, biết thế hắn mạnh tay tra tấn Từ Minh Chương thêm một lát.
Về phần xấu hay không, hắn chưa từng để bụng.
Ngàn Kinh Lâu ở Ma giới chứa đựng đủ loại sách cổ từ Hồng Hoang đến giờ, phạm vi rộng lớn nhất tam giới. Đào Ngọc vẫn luôn mê đắm đống cổ thư này, thường xuyên lui tới Ngàn Kinh Lâu, trước đây y cũng tìm được tư liệu về mèo trắng trong này. Mấy ngày nay hỗn loạn nơi biên cảnh đã được xử lý gọn gàng xong xuôi, càng không phải đưa mèo trắng đi tu luyện nên Đào Ngọc quyết định ghé qua Ngàn Kinh Lâu một chuyến.
Thư tịch của Ngàn Kinh Lâu vô cùng quý hiếm nên không phải kẻ nào cũng có thể tự tiện ra vào.
Tầng tầng kệ sách đồ sộ cao bằng hai người trưởng thành nối đuôi nhau chặn đi ánh sáng ngoài cửa, để lại tăm tối mờ ảo trong phòng.
Đào Ngọc chuyên tâm tìm sách, nâng mắt lên, vô tình nhìn thấy một thân ảnh đen như mực đứng cách đó không xa.
Đáy lòng y ngập tràn nghi ngờ, tiến lên vài bước xem xét, thấy rõ là ai rồi mới giật mình run tay, sách cổ đang ôm suýt nữa đổ rào xuống đất.
"Tôn, tôn chủ?"
Không trách Đào Ngọc quá mức kinh ngạc.
Ma giới vẫn luôn tôn sùng võ thuật, không quá mặn mà với tri thức, số lượng ma tu nguyện ý dùi mài kinh sử giống Đào Ngọc quả thật rất ít.
Ma Tôn là loại vừa nhìn thấy sách vở đã đau đầu.
Đào Ngọc vẫn còn nhớ, thời trẻ, cái hồi mà Ma Tôn vừa trở thành chi chủ nột giới buộc phải đọc qua đủ loại thư tịch, các kiểu thống trị bình ổn thế cục, nhắc đến sách vở mặt hắn đã trầm xuống. Sau này, nếu phải lật xem quá nhiều công vụ tâm tình hắn cũng không tốt.
Ấy vậy mà hiện tại, y lại nhìn thấy Ma Tôn đứng trước kệ sách, rũ mắt lật xem thư tịch.
Còn đọc rất nghiêm túc.
Hoắc Kỳ cũng không nghĩ sẽ có kẻ tới vào giờ này, nam nhân bị phát hiện, động tác lật sách hơi dừng một chút.
Đào Ngọc nâng bước tới gần, lúc này mới thấy Ma Tôn không chỉ đọc một quyển này mà bên cạnh đã xếp thành cả chồng sách nhỏ.
Y mở miệng, "Tôn chủ đang tìm gì vậy?"
Ma Tôn nhàn nhạt ngước mắt nhìn y.
Đào Ngọc đã hiểu tường rõ tận Ngàn Kinh Lâu như lòng bàn tay.
Yên lặng hồi lâu, Hoắc Kỳ chợt gấp quyển sách đang đọc lại, ném vào lòng Đào Ngọc, âm thanh không kiên nhẫn, "Ngươi tìm giúp bổn tọa xem có phương pháp nào giúp mèo mọc lông không."
__________
SuA:
Spoil một chút (không phải cảnh báo lôi, có thể lướt qua):
.
.
.
.
.
Chương sau Ma Tôn sẽ được diện kiến dạng người của Hứa Tây. Địa điểm, không gian thời gian tình thú phết (Φ ω Φ)