• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Yêu như mỹ nhân

Toà ngọc lâu này chỉ cao ba tấc, vuông năm tấc, nhưng không gian bên trong lại lớn không thể tin nổi, cuồn cuộn không ngừng thu lấy sương mù.

Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt bộ dạng thật sự của bạch ngọc lâu. Chỉ thấy toàn bộ bạch ngọc lâu này màu tuyết trắng, không biết được đúc bằng tài liệu gì, xen vào chân thật cùng hư ảo. Từng đạo ánh sáng rất mờ theo mái ngọc mà buông xuống, chậm rãi chuyển động quay chung quanh ngọc lâu.

Bốn mái hiên của ngọc lâu lộ ra bốn đầu tiểu long, trong miệng ngậm ngọc châu, cái đuôi ôm lấy góc mái hiên, thân hình giống như đang vòng qua góc mái hiên mà chuyển động vậy!

Diệp Húc nhìn chăm chú, thấy bốn đầu tiểu long kia vẫn không hề nhúc nhích, không khỏi hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn thấy ảo giác hay không.

Tòa ngọc lâu này chỉ có một tầng, còn chưa có thể gọi là lầu được, chỉ có thể gọi là thính xá.

Lâu và tháp khác nhau ở chỗ, lâu có sở hữu bốn góc mái hiên, tháp lại có sáu góc mái hiên. Bởi vậy Diệp Húc mới dám khẳng định, tòa bạch ngọc lâu này chính là vật của ma đạo, nó khác với thiên đạo ban tặng ngọc lâu.

Thân lâu che kín bởi hoa văn cổ quái, như là văn tự, hoặc là đồ án, với nhãn lực của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ.

Tốc độ hấp thu sương mù của Bạch Ngọc lâu cực nhanh, chỉ vài cái hô hấp là lấy hết sương mù trong hơn mười mẫu.

Rầm!

Đầm nước đột nhiên cuồn cuộn, sóng nước dâng lên cao vài thước, đầm nước giống như có một con cự thú bên dưới quấy đảo vậy, thanh thế là người ta phải sợ hãi!

Diệp Húc trong lòng căng thẳng, nhìn lại phía trong đầm nước, chỉ thấy đầm nước chợt lóe lên ánh sáng đỏ rực. Sóng nước tách ra, một con trăn lớn lân giáp màu đỏ rực đi ra, nó chiếm cứ mặt nước giống như một cái bàn ủi đỏ hồng, nóng làm cho nước hồ lần nữa hiện lên sương trắng!

Xích lân cự mãng này có một khuôn mặt người xinh đẹp mềm mại, giống như một thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi, quỷ dị vô cùng. Mái tóc đen dài của nó buông xuống đầm nước, đôi mắt dựng thẳng gắt gao nhìn chằm chằm vào bạch ngọc lâu trong không trung. Đôi môi đỏ rực mở ra, phun ra một cái lưỡi rắn dài tới vài mét, dường như vô cùng phẫn nộ!

Mỹ nhân cự mãng này ước chừng dài khoảng bốn năm trượng, quanh thân toàn nhiệt khí, tản mát ra một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm, làm cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Loại khí tức này còn khủng bố gấp mấy chục lần thậm chí cả trăm lần so với Sơn Hỏa Tiêu.

“Xà yêu!”

Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, lông tóc dựng thẳng, con cự mãng này đã tu luyện ra yêu nguyên, có thể thổ nạp thiên địa linh khí, thậm chí đầu rắn cũng đã biến hóa, biến thành khuôn mặt của mỹ nhân, kiều mỵ động lòng người!

Chỉ sợ không lâu lắm, con cự mãng này sẽ lột xác da rắn trên người, tiến hóa trở thành dáng người một nữ nhân tuyệt đại giai nhân!

Cự mãng đã không hề là thú mà là yêu ma, tinh quái!

Nếu là yêu thú, cho dù là cửu giai yêu thú, thập giai yêu thú, Diệp Húc cũng nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Chỉ cần vứt bỏ hai đại đồng cầu, dùng Thanh Dực Bức Vương quyết, dù là thập giai yêu thú cũng đừng mơ tưởng đuổi theo hắn.

Nhưng mà yêu ma tinh quái đã vượt qua phạm vi của thú, cùng cấp vu sĩ, thực lực cực mạnh, không thể tưởng tượng.

Chỉ có Mã Tam Bảo vu sĩ kia, mới xứng là đối thủ của cự mãng này, Diệp Húc thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng cực kỳ xa vời.

“Yêu ma tinh quái ở Hắc Hộc Lĩnh không phải bị vu sĩ tam đại thế gia đuổi đi rồi sao, tới hết Ưng Sầu Giản rồi cơ mà? Như thế nào vẫn còn một con xà yêu ở đây?”

Diệp Húc lập tức nghĩ tới, xà yêu này là yêu thú thủy tính, khẳng định trường kỳ tu luyện dưới nước, tránh khỏi điều tra của tam đại thế gia.

Bạch ngọc lâu thôn phệ sương mù trên mặt đầm mới làm nó nổi giận đi ra!

“Tòa bạch ngọc lâu này đúng là hay làm loạn đi!”

Diệp Húc cười khổ một tiếng, quyết định thật nhanh, song chưởng đột nhiên chấn động, hai đại đồng cầu đột nhiên bay lên, hướng thẳng tới trán mỹ nhân xà.

Mỹ nhân xà đang đứng trên mặt nước bỗng nhiên há mồm hút một cái, nuốt bạch ngọc lâu vào trong bụng, Đột nhiên nó phun ra một ngụm khối độc màu thẫm, trong khói độc còn trộn lẫn yêu nguyên của nó, giống như một đại hỏa cầu hừng hực thiêu đốt, bao chung quanh hai đại đồng cầu. Lập tức không gian phát ra những tiếng ăn mòn xèo xèo. Nhiệt lượng cực lớn trong nháy mắt đã làm cho đại đồng cầu tan rã, dịch đồng lạch cạch rơi xuống trong nước!

Hai đại đồng cầu nặng trên ngàn cân này thật không ngờ con chưa kịp rơi vào người nó đã bị ăn mòn sạch sẽ. Chỉ còn lại hai cái xích sắt, thậm chí ngay cả hai xích sắt này cũng bị loang lổ!

Đây là thực lực của tinh quái sao, hơn xa yêu thú!

Diệp Húc lập tức bỏ xích sắt, mũi chân điểm một chút, bay nhanh lùi về phía sau.

Tuy rằng xích sắt hàn thiết quý báu vô cùng, nhưng có quý báu tới mấy cũng không quý bằng tính mệnh gì.

Đột nhiên, mỹ nhân xà quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, đồng tử dựng thẳng, xoay người đuổi theo hắn. Cái đuôi vẩy lên nhẹ nhàng, liền trượt ra sáu bảy trượng liền, nơi nó đi qua, cỏ cây đều đen, dường như bị đốt vậy.

Mỹ nhân xà hí lớn một tiếng, bay nhanh tới phía Diệp Húc, sau đó mở đôi môi anh đào đỏ mọng của mình, chỉ thấy hai bên mép rách ra, kéo dài tới tận cái cổ trắng nõn nà. Cái miệng rộng lộ ra không biết bao nhiêu răng nanh dữ tợn sắc bén, táp về phía Diệp Húc!

Xà yêu này tuy rằng hình thể thật lớn, thân hình dài và cái đầu của mỹ nhân, thế nhưng cái đầu nó cũng khá lớn, đủ có thể nuốt trọn cả người Diệp Húc vào trong bụng.

Diệp Húc có thể ngửi thấy mùi hôi thối cùng kịch độc từ trong miệng của mỹ nhân xà truyền tới. Hắn vội vàng ngừng thở, thân thể đột nhiên giống như bị bẻ gãy vậy, cả người ngang xuống mặt đất, hai tay áo tung bay, giống như cánh một con dơi, chấn động không ngừng. Tốc độ của hắn đột nhiên nhanh gấp đôi, dường như trở thành một con dơi màu lam lớn, kề sát mặt đất mà chạy như bay!

Trong lúc này, thân pháp Thanh Dực Bức Vương quyết được hắn sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng.

Răng rắc!

Mỹ nhân xà cắn một ngụm vào khoảng không, miệng khép kín, từ trong kẽ hở của răng nanh một dòng khí như tiễn bắn ra!

Một kích không trúng, nó lập tức quét ngang cái đuôi, còn chưa tới gần người Diệp Húc, thì cái đuôi liên giống như một cây đại đồng trụ đỏ rực đè nén lại đây, khiến cho hắn không thể nào né tránh được!

Mắt thấy sắp bị đè thành thịt vụn, chính lúc này, trên lưng mỹ nhân xà đột nhiên bị phá vỡ một cái động nhỏ chừng năm tấc. Bạch Ngọc Lâu đột nhiên không nhanh không chậm bay ra.

Toàn bạch ngọc lâu kia chấn động ông ông, đột nhiên biến lớn. Nó tự nhiên cao chừng một trượng, diện tích ba trượng, biến thành một tòa ngọc lâu vô cùng hoa mỹ lơ lửng trên không. Hơn nữa nó còn chậm rãi xoay tròn lơ lửng trên đầu mỹ nhân xà, giống như một tòa lâu tháp bình thường vậy.

Mỹ nhân xà vội vàng dừng lại, bất chấp đuổi theo giết chết Diệp Húc, ngẩng đầu nhìn về phía bạch ngọc lâu.

Ông!

Ngọc lâu chấn động, từng đạo sóng gợn màu xanh đè xuống mỹ nhân xà.

Mỹ nhân xà lớn tiếng thét chói tai, mái tóc giống như nước bay lên tung tóe. Nó há mồm phun ra một đoàn yêu nguyên dày đặc, hừng hực thiêu đốt, đụng thẳng vào sóng gợn màu xanh, nhấc lên mênh mông sóng khí.

Rầm!

Diệp Húc bị sóng khí hất tung lên trời, xoay người dừng lại ở ngoài mấy trượng xa. Hắn nhìn về phía trước, kinh dị không ngừng.

Đây là lần đầu tiên bạch ngọc lâu chui ra khỏi cơ thể hắn, chủ động nghênh địch. Hơn nữa đối thủ không phải là yêu thú hay Diệp Tân Diệp Kiên tiểu lâu la, mà đối thủ lần này là yêu thú đã tu luyện thành công, có thể so với vu sĩ, tinh quái, xà yêu!

Yêu nguyên của mỹ nhân xà bị diệt bên trong sóng gợn màu xanh, nó kêu lên liên tục, yêu nguyên màu đỏ sẫm cùng kịch độc không ngừng cuồn cuộn trong miệng nó phun ra ngăn cản sóng gợn màu xanh, không cho sóng gợn này hạ xuống.

Diệp Húc rất tin, nếu chính mình chỉ dính một chút yêu nguyên hay khói độc, đảm bảo cốt nhục tan rã, hóa thành một bãi dịch!

Ngọc lâu dường như cực kỳ tức giận trước sự phản kháng của mỹ nhân xà. Nó ông ông chấn động không ngừng, từng đạo sóng gợn màu xanh từ trên ngọc lâu hạ xuống. Dường như một vòng tròn rồi lại một vòng tròn, không ngừng chụp xuống!

Yêu nguyên và khói độc lại bị dập tắt, sóng gợn màu xanh chấn cho xà yêu lúc này thất khiếu chảy máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn khủng bố vô cùng.

Da rắn nhúc nhích, hai cánh tay ngọc chợt từ trong da rắn chui ra.

Nhìn nửa người trên của nó thì mỹ nhân xà này tuyệt đối là một đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Tuy nhiên nửa dưới của nó vẫn là da rắn chưa có hoàn toàn lộ xác, có vẻ có chút quỷ dị u ám.

Mỹ nhân xà lột xác nửa thân trên, thực lực tăng gấp bội, yêu nguyên yêu khí quanh thân tăng vọt, thậm chí ngay cả đá cuội bên đầm cũng bị cháy sạch!

Bạch ngọc lâu tạo cho nó áp lực quá lớn, khiến nó không thể không liều mạng, không ngờ đột phá thành công, nửa thân trên đã thuế biến thành công!

Nhưng nó đột phá cũng không thể cải thiện được tình hình, bạch ngọc lâu vẫn chấn động không ngừng. Từng đợt sóng gợn màu xanh không ngừng chụp xuống, thậm chí khiến cho nó không thể phun ra được yêu nguyên!

Hơn nữa, yêu xà này cũng không tinh thông vu pháp, nếu nó biết được vu pháp, cũng không tới mức chật vật như thế.

Mỹ nhân xà dừng như gặp phải áp lực cực lớn, nó bị sóng gợn màu xanh ép cho nằm sấp xuống mặt đất. Cánh tay ngọc gắt gao chống đỡ mặt đất, không thể nhúc nhích. Cốt cách truyền tới tiếng kêu khanh khách ròn vang vô cùng.

Sóng gợn rơi xuống đất, thậm chí ngay cả đá cuội cũng bị chấn nát ngay lập tức.

Diệp Húc đứng ở xa xa, trong lòng khiếp sợ vạn phần, chỉ thấy mặt đất chung quanh mỹ nhân xà đã bị sóng gợn đè ra một cái hố to. Hình thể vốn dài mấy trượng của mỹ nhân xà chậm rãi thu nhỏ lại.

Ngọc lâu chấn động không ngừng, hình thể mỹ nhân xà ngày càng nhỏ, dần dần chỉ dài ngắn ba thước, giống như một mỹ nhân bỏ túi.

Rốt cuộc, bạch ngọc lâu cũng đình chỉ chấn động, lẳng lặng đứng ở trong không trung.

Diệp Húc đi tới phía trước, chỉ thấy mỹ nhân xà nằm ở đáy hố, ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu đổ máu, dĩ nhiên đã chết không thể chết hơn!

Một con xà yêu có thể so sánh với vu sĩ không ngờ lại bị bạch ngọc lâu đánh chết dễ dàng như vậy!

 

Chương 30: Thân thể tiên thiên

Mỹ nhân xà này dù chết, nhưng vẫn tản ra từng trận hung uy như cũ, làm cho người ta không chiến mà run!

Diệp Húc không khỏi hít ngược một ngụm lãnh khí, nếu đổi lại là vu sĩ như Mã Tam Bảo, gặp phải tòa bạch ngọc lâu này chỉ sợ cũng có kết cục đồng dạng!

“Đáng tiếc, tu vi của ta quá yếu, không thể khu động tòa bạch ngọc lâu này, nếu không cho dù là vu sĩ cũng không phải đối thủ của ta!”

Diệp Húc trong lòng thầm than, bạch ngọc lâu uy lực tuy mạnh, nhưng muốn khu động tòa thần bí ngọc lâu này, thấp nhất phải có tu vi vu sĩ.

Ngọc lâu chậm rãi bay lên, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong đan điền của hắn.

Diệp Húc ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy tòa ngọc lâu vẫn lơ lửng bên trong đan điền của hắn. Nó nằm sấp bên trong những đám mây tím, cực kỳ phiêu diêu tự tại.

Hắn nếm thử thúc dục ngọc lâu, tòa ngọc lâu này đối với ý tưởng của hắn làm như không thấy, vẫn lơ lửng trong đám mây.

Diệp Húc bất đắc dĩ, phân ra một cỗ ý thức, tiến vào trong bạch ngọc lâu, không gian trong bạch ngọc lâu này so với trước lớn hơn không ít. Phạm vi vốn chỉ có một mẫu hiện giờ đã biến thành hơn mười mẫu rồi!

Ngọc Hoa Dao Trì cũng không lớn như cái chậu rửa chân nữa, mà chân chính biến thành một ngọc trì, nước ao trong suốt, giống như quỳnh tương ngọc dịch, tản mát ra một cỗ hương khí thơm nức mũi.

Mà tiểu đảo trong ao cũng đã lớn gấp chục lần, ngọc thụ thần kỳ bên trên đảo cũng đã cao trên dưới mười trượng, tán cây giống như bàn tay một người khổng lồ, nâng lên trời cao!

Diệp Húc cẩn thận đánh giá cây đại thụ che trời này, không khỏi hơi hơi thất thần, ngọc thụ này không ngờ tương tự như nguyên thần của hắn!

Ngày đó bên trong Võ Bị Các, Hôi Ưng Diệp Phan dùng Thông Tâm Thần Kinh chiếu nguyên thần cho hắn. Diệp Húc lúc đó mới biết nguyên thần của mình chính là một gốc cây đại thụ che trời.

Mấy ngày trước, nó chỉ là một cây nhỏ trong ngọc lâu, cắn nuốt Viêm Dương Liệt Diễm kỳ toái phiến xong, cây trưởng thành, nhưng mới chỉ cao hai ba trượng thôi. Nhìn không ra là loại cây gì cả.

Lúc này ngọc thụ hấp thụ sương mù màu trắng, trưởng thành trên dưới mười trượng. Diệp Húc lúc này mới phát hiện ra nó quả thực rất giống nguyên thần của mình, giống như đúc, rõ ràng là cùng một loại ngọc thụ!

“Chẳng lẽ là nguyên thần của ta cùng cây ngọc thụ này có liên hệ kỳ lạ nào đó?”

Những phiến lá cây màu vàng trên thân ngọc thụ đã rộng hơn không ít. Trên lá này rậm rạp văn tự, nhưng những văn tự này vẫn rất nhỏ không thể nhìn thấy rõ.

Diệp Húc chú ý tới lá cây màu vàng còn đang sinh trưởng, mỗi khi lớn lên, trên lá cây đều nhiều hơn một hàng văn tự, rất là kỳ diệu.

Ngọc thụ hấp thu Viêm Dương Liệt Diễm kỳ và sương mù màu trắng, dường như đều như cung cấp chất dinh dưỡng cho lá cây màu vàng này vậy, để cho nó trưởng thành, tiến hóa thành một cuốn thiên thư!

Ngọc thụ tản mát ra sức sống nồng đậm vô biên, ngầm vào bên trong thương minh chân khí, trong vài cái hô hấp, thương thế của Diệp Húc dĩ nhiên đã khỏi hẳn.

Ngọc thụ này, quả thực chính là linh đan diệu dược.

Thu hoạch của hắn không chỉ có như thế, còn có thi thể của mỹ nhân xà.

Mỹ nhân xà đã tiến hóa thành tinh quái, nửa người trên lột xác, giá trị nâng cao thật lớn còn hơn cả xích sắt hàn thiết. Bất kể là luyện đan hay là rèn vu bảo, đều là tài liệu thượng thừa khó có được.

Hơn nữa mấu chốt chính là có mỹ nhân xà này, hắn cùng với Chu Thế Văn và Phương Thần đánh cuộc, đã đứng ở thế không bại!

Hai người kia mặc dù tu vi ở trên hắn, nhưng căn bản không có khả năng bắt được tinh quái.

“Hiện giờ trọng yếu nhất vẫn là nâng cao tu vi, bạch ngọc lâu không thể sử dụng được. Diệp Ly đám người lại đang tìm kiếm ta ở chung quanh. Muốn sống sót ở Bách Man Sơn, chỉ có thực lực bản thân mới là căn bản!”

Với thực lực của hắn lúc này, gặp được Diệp Ly và một cao thủ tiên thiên của Phương gia, chỉ có một đường chết, bởi vậy hắn bức thiết cần phải nâng cao thực lực bản thân.

Diệp Húc thu mỹ nhân xà và hàn thiết xích sắt vào trong túi sau lưng, tạm dừng chân ở bên cạnh thác nước. Nơi này là nơi sâu nhất bên trong Hắc Hộc Lĩnh, tiếp cận với Ưng Sầu Giản, đám người Diệp Ly muốn tìm tới đây còn cần phải mất mấy ngày nữa.

Hơn nữa còn có hung uy của thi thể mỹ nhân xà phát ra, những yêu thú khác không dám đi vào đầm nước, có thể cho hắn chuyên tâm tu luyện.

Diệp Húc thúc dục Thương Minh Luyện Thể quyết, chân khí trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển.

Bạch ngọc lâu hấp thụ phần lớn sương trắng, khiến cho chân khí của hắn lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sức sống bừng bừng, chân khí ngày càng linh mẫn, thông qua nội thể quan sát, hắn gần như có thể “Nhìn” thấy dược từng bộ vị trên thân thể. Thậm chí ngay cả những mao mạch nhỏ nhất cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhìn kỹ bên trong, Diệp Húc rốt cuộc phát hiện ra thân thể mình kỳ thực cũng không phải là hoàn mỹ, mà tồn tại những tật bệnh không lộ ra.

Những tật bệnh không lộ ra ngoài này chỉ là những tụ huyết sau khi bị thương còn lại, có chút là tai họa ngầm khi cưỡng ép đột phá cảnh giới. Còn có một chút là những mao bệnh trong thân thể, có cái này gió nắng tạo thành thương tổn cho gân mạch cùng da thịt, làm cho da dẻ bị tắc nghẽn, màu sắc ảm đạm không hoàn chỉnh.

Nếu là bình thường, quả quyết hắn không thể nhìn thấy được những bệnh tật không lộ ra như vậy. Nhưng lúc này chân khí của hắn mẫn cảm hơn gấp trăm lần, cho nên những tật bệnh ẩn này liền hiện ra bên ngoài.

Đê dài ngàn dặm bị vỡ bởi một tổ kiến, chuyện những tật bệnh ẩn này nhìn như bình thường, tạo thành thương tổn cực kỳ nhỏ với thân thể. Nhưng nếu cứ để như thế mãi sẽ hạn chế tiến cảnh tu vi của hắn, tổn thương tới thọ mệnh!

Một ngày nào đó, những bệnh tật ẩn này sẽ làm thân thể của hắn già đi, sinh ra bệnh biến, tới lúc đó bệnh hiện ra ngoài, hối hận thì đã muộn!

Tuy nhiên hiện giờ, hắn nếu có thể “nhìn” thấy những bệnh tật ẩn này, có thể đem những bệnh này tiêu trừ, khiến cho thân thể của mình thủy chung được vây trong trạng thái hoàn mỹ không tỳ vết.

Thương Minh Chân Khí một lần nữa vận chuyển, cọ rửa khắp mọi ngõ ngách trong thân thể hắn, mang đi những tụ huyết, khai mở những nơi bế tắc.

Quá trình này, so với việc nâng cao tu vi đột phá cảnh giới còn muốn khó khăn rườm rà hơn nhiều. Nâng cao tu vi chỉ cần tu luyện là có thể, mà tiêu trừ tật bệnh ẩn trong cơ thể lại làm cho hắn phải hết sức chăm chú, tìm từng tật bệnh một mà chữa trị.

Một ngày, hai ngày, ba ngày….

Bảy ngày qua đi, Diệp Húc rốt cuộc mở to mắt, đứng dậy, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, cúi đầu đánh giá bản thân, khẽ nhíu mày.

Chỉ thấy thân thể hắn bị bịt kín một tầng dơ bẩn thật dày, nồng đậm màu tanh tưởi.

Những dơ bẩn này giống như máu, vẩy mỡ, dính ở trên thân thể, cực không thoải mái.

Diệp Húc nhảy vào đầm nước, đem thân thể rửa sạch, lại phủ lên quần áo, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, một trận thư sướng.

Da thịt của hắn, trở nên nhẵn nhụi trắng nõn như trẻ con, hoàn mỹ không tỳ vết. Tuy rằng nhìn như nhu nhược hơn so với trước rất nhiều. Nhưng bên trong thân thể, lại cất dấu lực lượng hùng mạnh hơn trước rất nhiều, không động thì không sao, khi động thì long trời lở đất!

Lần đầu tiên hắn cảm giác được không khí tươi mát như thế, dường như toàn thân 108000 lỗ chân lông đều hô hấp, bỏ cũ lấy mới hút tinh hoa trong không khí, bài xuất tạp chất ra ngoài!

Hô!

Diệp Húc đột nhiên đánh một quyền về phía trước, Thương Minh Chân Khí chen chúc dũng mãnh vào lòng bàn tay, cánh tay, không khí lập tức tuôn ra một tiếng sấm!

Hắn tiêu trừ thân thể bệnh tật là không tiện nói ra, tốc độ vận chuyển chân khí không ngờ so với trước tăng nhanh hơn hai thành, chiêu thức tùy tâm mà ra. Dường như đã biến thành bản năng của thân thể, ra chiêu tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả hắn cũng bị chấn động!

Chuyện này ý nghĩa hắn ra chiêu tốc độ nhanh hơn, chiêu thức uy lực càng mạnh, tuy rằng tu vi không có gia tăng nhiều, nhưng thực lực lại được bước tiến bộ nhảy vọt.

Diệp Húc không kìm nổi thét dài một tiếng, tiếng huýt gió liên miên không dứt, thanh âm vang khắp nơi!

Đột nhiên bóng dáng hắn vừa động, dán mặt xuống mặt đất bay nhanh ra trước. Hai tay áo múa may, giống như một con dơi lớn, phiêu phiêu đãng đãng đột nhiên bay thẳng vào trong đầm nước.

Bóng dáng Diệp Húc tung bay trên mặt nước, hai tay áo huy động, từng đạo chân khí màu tím bổ về phía trước. Thân thể hắn nhanh chóng đi tới trước, dường như cả người muốn bay lên, trên người không có một bọt nước nào bắn trúng.

Trong chớp mắt, Diệp Húc đã di chuyển một vòng chung quanh đầm nước diện tích hơn mười mẫu. Bỗng nhiên tay áo rung lên, động thân đứng ở bên đầm, khó tin đánh giá hai tay mình. Trong mắt hắn lộ ra màu sắc vui mừng.

“Tiên thiên, võ đạo tiên thiên!”

“Đây không phải là tu vi tiên thiên, mà là thân thể võ đạo tiên thiên!”

“Thương Minh Luyện Thể quyết không ngờ quá kỳ diệu, khiến cho thân thể của ta bước vào cảnh giới võ đạo tiên thiên trước!”

Tiên thiên cảnh giới chia làm tu vi tiên thiên và thân thể tiên thiên. Bình thường tiên thiên theo lời mọi người chính là chỉ tu vi tiên thiên.

Diệp Húc tu vi không có bị phế trước kia, đạt tới tu vi tiên thiên cảnh giới, nhưng vẫn chưa đem thân thể luyện tới tiên thiên.

Chỉ có tu vi đạt tới tiên thiên, mới có thể dùng tiên thiên chân khí dịch cân phạt tủy, khu trừ dơ bẩn trong thân thể, chữa trị bệnh tật ẩn trong cơ thể, đạt tới thân thể tiên thiên cảnh giới.

Nhưng lúc này, tình huống hoàn toàn đảo ngược. Thân thể hắn không ngờ thành tựu tiên thiên trước, mà tu vi khó khăn lắm mới đạt tới thất trọng, khoảng cách tới tu vi tiên thiên còn một đoạn xa xôi!

Thân thể tiên thiên, so với tu vi tiên thiên thì hùng mạnh hơn ở sức bật, thân thể có thể cất chứa được nhiều chân khí hơn, tĩnh giống như bàn thạch, động giống như sấm đánh!

Tuy nhiên rất ít người sẽ đem thân thể tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, bọn họ sau khi đạt tới tu vi tiên thiên sẽ lập tức lựa chọn trở thành vu sĩ. Diệp Húc trước kia cũng không có ngoại lệ.

Dù sao, thực lực của vu sĩ, phải vượt xa xa võ đạo tiên thiên cao thủ. So sánh với vu sĩ, thân thể tiên thiên thật sự quá yếu, tu luyện thân thể tiên thiên chỉ làm trì hoãn tiến cảnh tu vi của bọn họ, mất nhiều hơn được.

Diệp Húc cũng là lần đầu tiên bước vào cảnh giới thân thể tiên thiên.

Trong lòng hắn lúc này trào dâng lòng tự tin hùng mạnh vô cùng, thân thể bước trước vào tiên thiên, khiến hắn có tiền vốn để phân cao thấp với tiên thiên cao thủ.

“Ta vừa rồi thét dài một tiếng, nói như vậy sẽ khiến cho Diệp Ly cùng cường giả Phương gia chú ý tới, bọn họ sẽ rất nhanh đuổi tới đây!”

Đột nhiên, từ một địa phương cách đầm nước khoảng ba bốn dặm, một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát ra, giống như liệt hỏa hừng hực dấy lên trong rừng cây, bên trong liệt hỏa, một đầu đại xà chậm rãi chuyển động, chờ thời cơ ăn thịt người!

“Tiên thiên cao thủ Phương gia tu luyện Xích Mãng Liệt Hỏa công sao!”

Diệp Húc trong lòng trào dâng chiến ý mãnh liệt, đôi môi mỏng manh lộ ra nụ cười. Một cỗ khí thế hùng mạnh phóng lên cao, hướng tới phía xa xa khiêu chiến. Trong lòng hắn hào khí phát ra: “Đến đây đi, ta muốn nhìn xem thân thể tiên thiên và tu vi tiên thiên cái nào mạnh hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang