Diệp Húc ói ra một ngụm trọc khí, chân khí trong cơ thể kéo dài không dứt, không ngừng chữa trị tổn thương thân thể. Hắn cùng Sơn Hỏa Tiêu ác chiến một hồi, thật đúng là tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể. Trong chốc lát nhất thời thương thế không thể hồi phục lại như cũ.
Diệp Húc đi tới bên cạnh hai chiếc đại đồng cầu, thầm nghĩ: “Đáng tiếc, không thể giết được con Sơn Hỏa Tiêu kia…Yêu thú này gân gốt thật mạnh mẽ, trời sinh mình đồng da sắt, đao kiếm không thương, gần như tương đương với cao thủ cảnh giới tiên thiên rồi! Muốn giết chết được nó, trừ phi tu vi võ học đạt tới cảnh giới tiên thiên, hoặc là có bảo kiếm chém sắt như chém bùn!”
Tuy nhiên Diệp Húc cũng không không phải không có thu hoạch, đâu tiên tuvi của hắn đột phá, tiến vào cảnh giới thất trọng, tương đương với uy lực bát trọng của người khác!
Lần này sở dĩ có thể đột phá, là dựa vào áp lực mà Sơn Hỏa Tiêu gây cho hắn. Nếu không có trận ác chiến này, hắn đột phá thất trọng còn phải mất ít nhất là chục ngày nữa.
Thu hoạch lớn thứ hai chính là hai đại đồng cầu trước mắt này.
Hai đại đồng cầu này chịu đựng nhiều lần hắn tấn công, thủy chung không bị đánh nát, có thể thấy được phẩm chất của nó vượt xa bình thường!
“Nếu bán đi có thể đổi được mấy trăm lượng bạc, nhưng đáng tiếc quá nặng, không thể mang đi được…”
Diệp Húc trong lòng suy nghĩ, cầm xích sắt lên, chỉ thấy một cỗ hàn băng khí lạnh lẽo từ xích sắt truyền vào lòng bàn tay hắn. Nó khiến hắn không thể không rùng mình một cái, huyết dịch dường như đông lạnh không thể lưu chuyển được.
Diệp Húc nhịn xuống ý niệm bỏ qua xích sắt trong đầu, trong lòng vạn phần khiếp sợ nghĩ: “Hai cái xích sắt này là khoáng vật gì tạo ra? Sao lại lạnh như vậy? chẳng lẽ là…”
Hắn cẩn thận đánh giá, chỉ thấy hai xích sắt này dày đặc hàn khí, thậm chí còn đông cứng một phần cây cỏ trên mặt đất. Mặt đất lúc này đã bị phủ một tầng sương lạnh màu trắng.
“Chẳng lẽ là hàn thiết?”
Diệp Húc trong lòng nhảy loạn, hàn thiết là khoáng vật rèn vu bảo, tính chất còn ở phía trên của tinh thiết. Nó quý báu vô cùng, giá trị này hai đại đồng cầu không thể so sánh được!
Hàn thiết cái loại khoáng vật này, cho dù là mấy mỏ của tam đại thế gia đặt cùng một chỗ, hàng năm cũng không thể khai thác ra quá năm mươi cân!
Sơn Hỏa Tiêu kia không biết lấy được hơn hai trăm cân hàn thiết này từ đâu, tạo ra xích sắt, xuyên giữa hai đại đồng cầu, thật là tiện nghi cho hắn rồi.
Chỉ bằng giá trị của hai xích sắt này, còn trên cả yêu thú cửu giai.
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, thầm nhủ: “Đem hai thanh xích sắt này cống hiến cho gia tộc, tuyệt đối có thể đổi được một lần cơ hội tiến vào vu khố trọn lựa ra một môn vu pháp! Từ đó ta có thể đi vào trong xem một chút, xem trong kho có bản đầy đủ của Thương Minh Luyện Thể quyết hay không?”
Tu vi hắn bị phế, trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết, phát hiện ra tâm pháp này sinh ra biến hóa mới, tu vi nâng cao mỗi trọng hắn phát hiện ra tâm pháp mới này càng hùng mạnh hơn nhiều. Hơn nữa hắn tu luyện không phải là tâm pháp đầy đủ.
Nếu có thể đạt được tâm pháp đầy đủ, Diệp Húc dám khẳng định, Thương Minh chân khí của mình sẽ đạt được bước nhảy vọt về chất!
Dùng xích sắt hàn thiết đổi lấy một môn võ học tâm pháp không có lời, nhưng nếu đổi một môn vu pháp liền đáng giá rồi!
“Người có ý không tốt với ta ở trong đây không ít, ta không thể ở lâu trong đây được!”
Diệp Húc vẻ mặt hơi đổi, từ bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới. Tùy theo đó là vài luồng sát khí như có như không.
Trong đó có bốn đạo khí tức hơi nhỏ một chút, một cỗ khí tức khác hùng mạnh nhất, giống như đại dương mênh mông, sâu không lường được, cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Tiên thiên cao thủ! Là Diệp Ly sao?”
Diệp Húc hai mắt nhắm lại, cẩn thận nắm giữ khí tức của diệp Ly.
Đột nhiên, một phương hướng khác có một cỗ sát khí phóng lên cao, người này đột nhiên lộ ra khí thế, hoàn toàn khác với Diệp Ly. Nó giống như một con cự mãng, ẩn nấp bên trong, chờ thời cơ vọt ra ăn thịt người, cực kỳ khủng bố!
Chỉ sợ tu vi người này cũng bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo!
“Phương gia ngoại môn tuyệt học, Xích Mãng Liệt Hỏa công! Tu luyện Xích Mãng Liệt Hỏa công tới mức tiên thiên cảnh giới, hẳn là cường nhân trong đám nô tài của Phương gia. Xem ra chuyện ta giết Phương Đồng đã bị Phương Chung Sơn biết rồi!”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, lập tức một cỗ hào khí phát ra: “Người muốn giết ta còn không ít đâu, không ngờ còn có hai đại cao thủ tiên thiên võ đạo! Có Can Sài Giao, ta muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, chuyện này đối với ta mà nói, thật ra là một lần tôi luyện hiếm có! Tuy nhiên hiện giờ thương thế chưa lành, vẫn tránh đi dưỡng thương trước thì hơn!”
Diệp Ly và Phương gia cao thủ càng ngày càng gần nơi này. Diệp Húc không hề chần chừ, nhấc hai đại đồng cầu xoay người nhảy lên người Can Sài Giao.
Thêm hai đại đồng cầu, hàn thiết xích sắt cùng bản thân Diệp Húc nữa, ước chừng có hơn hai ngàn ba trăm cân nặng. Can Sài Giao dường như không có cảm giác gì về sức nặng vậy. Bốn vó nhẹ bước, nhanh như chớp chạy thẳng vào sâu bên trong Hắc Hộc Lĩnh.
Sau khi Diệp Húc rời khỏi không lâu, năm người Diệp Bân Diệp Ly rốt cuộc cũng chạy tới. Nhìn thấy thi thể khắp nơi, mấy người trái tim băng giá, Diệp Tân thất thanh nói: “Chết nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ những người này gặp phải thập giai yêu thú?”
Diệp Ly xoay người xuống ngựa, cẩn thận xem xét một chút lắc đầu nói: “Hiện trường có dấu viết đánh nhau sống chết, hẳn là yêu thú cửu giai! Nếu là thập giai yêu thú, những người này đừng nói động thủ, khí thế của thập giai yêu thú bốc ra, đều có thể đè chết bọn chúng!”
Thập giai yêu thú tương đương với tiên thiên cao thủ, một số gần như thành vu yêu, quanh thân phát ra yêu khí, khí thế mạnh vô cùng, so với tiên thiên cao thủ cũng không kém chút nào!
Những đệ tử gia tộc nhỏ ở Liễu Châu thành, mặc dù tu vi cũng luyện tới lục trọng, thất trọng cảnh giới. thực lực tương đương với trình độ của Diệp Kiên. Nhưng mà gặp được thập giai yêu thú ngay cả động thủ cũng không có cơ hội, sẽ bị yêu khí đè chết!
“Tiểu tử Diệp Húc này, không ngờ không bị yêu thú cửu giai đánh chết, thật sự là chó ngáp phải ruồi!” Diệp Phong không tìm được thi thể Diệp Húc, thất vọng vạn phần, phẫn nộ nói.
Diệp Bân thúc ngựa về phía trước chạy đi quả quyết nói: “Hắn có thể chạy trốn khỏi tay yêu thú cửu giai, chỉ sợ cũng bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta đuổi!”
Một đám người phóng ngựa rong ruổi, rít gào lao vào sâu bên trong Hắc Hộc Lĩnh.
Đám người Diệp Ly vừa mới đi, Phương Hòa cũng tới.
Chỉ thấy lão giả này áo bào màu đỏ, phiêu đãng trong gió phi nhanh mà tới, tốc độ không thua một con liệt mã.
Khí thế tiên thiên của hắn mở ra, làm cho chân khí bị cháy mãnh liệt tới mức vặn vẹo, phát ra những tiếng nổ nhỏ. Nơi hắn đến, ngay cả cây cỏ trên mặt đất cũng bị nướng khô vàng.
Phương Hòa ở nơi Diệp Húc giao thủ với Sơn Hỏa Tiêu một chút, sau đó nhanh chóng chạy theo phương hướng Diệp Húc rời đi. Hắn hừ lạnh một tiếng nhỏ giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, không nghĩ tới ngươi khôi phục nhanh như vậy, không ngờ có thể từ trong tay yêu thú cửu giai mà chạy thoát được tính mệnh. Quả nhiên không hổ là thiên tài Diệp phủ! Tuy nhiên, ngươi giết thiếu gia, chủ nhân bảo ngươi phải chết, ngươi tuyệt không có đường sống mà rời khỏi Hắc Hộc Lĩnh!”
Đám người Diệp Ly Phương Hòa dọc theo dấu vết của Can Sài Giao lưu lại mà truy tung theo. Từ buổi sáng tới tận chiều tối, càng đuổi càng nôn nóng.
Diệp Húc cưỡi ngựa chạy với tốc độ cực nhanh, hơn nữa phương hướng là vô định, làm cho người ta không thể suy đoán được bước tiếp theo hắn tới đâu.
“Tiểu tử kia nếu tiếp tục đi tiếp mà nói, phải rời khỏi Hắc Mộc Lĩnh, tiến vào trong bụng Bách Man Sơn rồi!”
Diệp Ly hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Trong bụng Bách Man Sơn, ngay cả tam đại thế gia cũng không có thực lực thăm dò. Tiểu tử này dám vào trong đó, chỉ có con đường chết!”
“Tổng quản, phát hiện ra ngựa của Diệp Húc!” Diệp Bân ánh mắt sáng lên hấp tấp nói.
Diệp Ly tinh thần rung lên, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ cách đó không xa, có một con ngựa tạp mao gày còm nhom đang cắn xé thi thể một yêu thú. Mồm to ăn thịt, hung ác vô cùng, lại còn ăn thịt sống nữa chứ.
Trên lưng ngựa rỗng tuếch, không có bóng dáng Diệp Húc.
Diệp Tân trong lòng vừa động, kinh hô: “Tiểu tử kia căn bản không có cưỡi ngựa, mà xuống ngựa đi bộ ở nơi khác rồi. Khiến chúng ta hồ đồ chạy theo con ngựa chết tiệt này mấy trăm dặm.”
“Con ngựa chết tiệt làm hại chúng ta chạy loạn theo mông nó!”
Diệp Phong giật quát một tiếng, ruổi ngựa chạy tới Can Sài Giao, trong lòng động sát khí, leng keng một cái rút bảo kiếm ra, chém thẳng xuống Can Sài Giao!
Diệp Ly sắc mặt khẽ biến kinh hô: “Thiếu gia cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Can Sài Giao tê rống một tiếng, giơ hai bộ móng guốc phía sau lên, ba ba hai tiếng đá trúng vào trán ngựa cùng ngực của Diệp Phong, cả người lẫn ngựa bay lên không!
Diệp Phong vừa mới rơi xuống đất, lập tức che ngực, sắc mặt tái nhợt, ói ra một ngụm máu, mềm nhũn ngồi dưới đất, mặt không còn giọt máu.
Một cước của Can Sài Giao này ước chừng làm cho sáu bảy cái xương sườn của hắn bị gãy!
Tọa kỵ của hắn bị đá thành một cái động lớn, thi thể ở cách xa mấy trượng, không thể nhúc nhích chút nào.
Đám người Diệp Bân không khỏi hoảng sợ trong lòng. Diệp Phong tốt xấu gì cũng là cao thủ tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thất trọng. Thật không ngờ bị con ngựa gày này đá cho một cái thành trọng thương.
“Nghiệt súc muốn chết!”
Diệp Ly giận tím mắt, thả người dựng lên đánh tới Can Sài Giao. Nào biết con ngựa gày kia không thèm để ý tới hắn, xoay người chạy trốn. Nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt nó đã chạy mất tăm mất tích!
Diệp Ly tức giận hai chân phát run lên, rồi cũng không có cách nào khác, chỉ còn cách quay về. Lão dùng chân khí bản thân ngăn chặn thương thế của Diệp Phong.
Diệp Phong là con trai của nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn, nếu hắn có gì bất trắc, Diệp Ly dám khẳng định kết cục của mình chỉ có một chữ chết!
“Diệp Húc tiểu súc sinh này tới tột cùng là chạy đi đâu?” Lão trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực thất bại. Từ khi tiến vào Bách Man Sơn, Diệp Húc như cá gặp nước, mà hắn lại gặp phải trắc trở liên tục, mặt mũi của cường giả tiên thiên hầu như không còn.
“Đừng cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta muốn bâm thây người làm vạn đoạn!” Gương mặt Diệp Ly dữ tợn, hung tợn nói.
Chương 28: Đầm nước thần bí
Trong rừng núi, Diệp Húc yên lặng đi trước, xích sắt quấn thân, trong tay mang theo hai đại đồng cầu nặng hơn ngàn cân. Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng như không có gì đi thẳng vào sâu trong Hắc Hộc Lĩnh.
“Can Sài Giao tuy là ngựa, nhưng có được thực lực yêu thú cửu giai, nói như vậy hắn là có thể sống được yên lành ở Hắc Hộc Lĩnh này?”
Từ khi đám người Diệp Ly đuổi theo hắn, hắn khống chế Can Sài Giao chạy đi vài dặm, lập tức xuống ngựa, khiến cho Can Sài Giao dẫn kẻ thù đi, còn mình thì đi bộ, tránh đám người Diệp Ly.
Hiện tại thương thế của hắn chưa lành, còn không thể xung đột với đám người Diệp Ly được.
“Nếu như Thương Minh chân khí của ta tăng trưởng tới cảnh giới bát trọng, thì có thể thoát thân khỏi Diệp Ly rồi! Nếu như tăng tới cảnh giới cửu trọng, ta có thể năm chắc đánh bại lão cẩu này dưới chưởng!” Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ.
Đột nhiên, một loạt thanh âm truyền tới, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe. Đằng xa truyền tới từng tiếng cười “quả quả” quái dị, trong lòng trầm xuống: “Ta có thể giấu diếm được Diệp Ly nhưng không thể nào giấu diếm được con Sơn Hỏa Tiêu này, không nghĩ tới con súc sinh này vẫn đuổi theo tới đây!”
Diệp Húc nhanh chân hơn một chút, hướng tới phía sâu trong rừng cây mà đi, hiện giờ thương thế của hắn không có hồi phục lại như cũ. Nếu như động thủ với yêu thú cửu giai này, khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, tạm lánh mũi nhọn đi đã.
Hai đại cao thủ tiên thiên ở chung quanh tìm kiếm tung tích của hắn, hơn nữa còn có cửu giai yêu thú như hình với bóng đi theo phía sau. Diệp Húc cảm thấy một loại nguy cơ và áp lực trước nay chưa từng có.
Nếu là người thường, chỉ sợ đã sớm buông tha chống cự trong loại nguy cơ sớm tối này rồi. Nhưng mà Diệp Húc lại chuyển nguy cơ cùng áp lực trở thành động lực, thúc đẩy chính mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, do đó hóa giải nguy cơ, đánh vỡ áp lực!
Mặt trời chiều ngã về phía tây, mây trắng từ từ bay, đám núi trời mênh mông.
Bỗng nhiên từ phía trước truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, Diệp Húc theo tiếng nước đi về phía trước. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nước chảy càng đinh tai nhức óc.
Diệp Húc lách qua một mảnh cây cối rậm rạp, ngẩng đầu nhìn, không khỏi thốt lên câu tán thưởng.
Chỉ thấy một mảnh rừng núi phía trước xanh mướt một khoảng, gạt ra một nhánh cây non, thấy một thác nước từ sáu bảy trượng trên vách núi đổ xuống.
Thác nước chảy xuống một nửa gặp phải một khối đá hiện ra chắn giữa dòng, bị chia làm hai, những bọt nước trắng xóa như tuyết văng khắp nơi.
Phía dưới thác nước bị dòng nước cọ rửa tạo thành một mảnh đầm, phạm vi có hơn mười mẫu, nước màu ngọc bích sâu không thấy đáy. Mặt nước lãng đãng sương mù màu trắng, khí trời như mây, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Bên cạnh đầm sinh trưởng một số bụi cây thấp bé cùng rêu xanh. Một cỗ lương khí đập vào mặt, làm cho người tới không khỏi tinh thần sảng khoái.
Trong đầm còn có một con sông nhỏ chảy xuống triền núi, nơi này là khởi nguyên của sông Thanh Thủy. Diệp Húc đi lên vách núi, chỉ thấy phía trước là một khe rãnh sâu, sương mù tràn ngập bên trong khe rãnh, liên miên như mây, sâu không thể lường được.
Trong thung lũng mơ hồ có tiếng nước truyền tới, vùng vách núi này vô cùng ẩm thấp, hắn chỉ ở đây một lát mà quần áo đã dính đầy hơi nước.
Phiến khe sâu này có cái tên là Ưng Sầu Giản.
Ưng Sầu Giản so với Hắc Hộc Lĩnh càng thêm hiểm ác. Hp còn nhớ rõ hắn lần trước đi tới đây, có một lần tam đại thế gia liên kết với nhau, phái hơn mười vu sĩ đi qua Hắc Hộc Lĩnh, thăm dò Ưng Sầu Giản. Kết quả hơn mười vu sĩ này một đi không trở lại, toàn bộ táng thân bên trong Ưng Sầu Giản.
Bởi vậy Ưng Sầu Giản cũng trở thành cấm địa của tam đại thế gia. Cho dù là vu sĩ thế hệ trước của tam đại thế gia cũng không dám dễ dàng đi qua.
“Quả quả!”
Sơn Hỏa Tiêu đột nhiên thoát ra khỏi rừng, hung hăng nhìn thẳng vào Diệp Húc, tản mát ra một cỗ khí thức hoang dã cuồng bạo.
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, cửu giai yêu thú này vẫn đuổi theo mình, tính toán giết mình cướp lại vũ khí đây mà.
Sơn Hỏa Tiêu đã coi Diệp Húc là thịt trên thớt rồi, nghênh ngang đi tới phía đầm nước, cúi đầu xuống, xâm nhập vào bên trong đầm nước mà uống nước. Nó căn bản không chút lo lắng Diệp Húc có thể trốn khỏi lòng bàn tay nó.
Diệp Húc nhìn chằm chằm vào nó, thương minh chân khí trong cơ thể phiêu động không ngừng. Đột nhiên bắn thẳng lên trên vách đá, rồi hướng thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu phía dưới. Lúc hắn nhảy xuống, song chưởng rung lên, hai đại đồng cầu bay ra, ngang nhiên ném thẳng tới yêu thú.
Vách núi cao bảy tám trượng, hai đại đồng cầu từ trên cao rơi xuống, hơn nữa còn có Thương Minh chân khí của mình Diệp Húc rất tin tưởng một kích này có thể ngay cả thập giai yêu thú cũng không thể đón được!
Sơn Hỏa Tiêu uống vào miếng nước, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc đang ở giữa không trung. Trong mắt nó lộ ra vẻ châm biến, đang định né tránh công kích. Đột nhiên sắc mặt của nó biến đổi, hai móng vuốt kẹp chặt lấy yết hầu của mình, phát ra từng tiếng kêu rên rỉ!
Giữa không trung, Diệp Húc nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu thân hình dường như một quả bóng cao su vậy. Rất nhanh bành trướng lên, bụng ngày càng to, tứ chi ngày càng thô to!
Đột nhiên ầm một tiếng, cửu giai yêu thú này không thể chống đỡ được mà nổ ầm ầm, chia năm xẻ bảy.
Rầm!
Hai đại đồng cầu rơi xuống, bùn nổi lên cuồn cuồn.
Diệp Húc đứng ở bên đầm khẽ nhíu mày, chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu này chết cực kỳ quỷ dị, không hiểu chuyện gì mà nổ tan xác chết, khiến cho hắn chỉ cảm thấy không rét mà lạnh.
“Vừa rồi Sơn Hỏa Tiêu cúi đầu uống nước bên đầm, chẳng lẽ trong đầm nước này có độc?”
Diệp Húc lắc lắc cái đầu, phủ định giả thuyết này.
Phiến thác nước này là khởi nguyên của sông Thanh Hà, nơi này mà có độc, chỉ sợ toàn bộ thành Liễu Châu sẽ bị độc hết. Hiển nhiên không có khả năng nước xuất hiện vấn đề.
Hơn nữa xem kiểu chết này của Sơn Hỏa Tiêu, hẳn là bị năng lượng cuồng bạo trong cơ thể bộc phát ra!
Sơn Hỏa Tiêu là cửu giai yêu thú, thân thể cứng rắn hơn sắt. Diệp Húc toàn lực một kích cũng không thể nề hà được gì nó, không ngờ lại không thể chống đỡ được mà nổ tung. Có thể thấy được năng lượng đột nhiên vào trong người nó khủng bố ra sao!
“Chẳng lẽ là do sương mù này phá rối?”
Diệp Húc nhìn về phía bên ngoài đầm nước, chỉ thấy một tầng sương mù trắng di chuyển, sương mù loãng, nhưng làm người ta có cảm giác nặng vô cùng.
Hô!
Ưng Sầu Giản đột nhiên truyền tới trận cuồng phong, cây cối trong rừng lay động, rầm rầm rung động.
Cuồng phong thổi qua đầm nước, ánh mắt Diệp Húc không khỏi ngưng tụ, chỉ thấy cuồng phong này thổi tới nhưng sương mù không nhúc nhích một chút nào, như là thực chất vậy!
“Phiến sương mù này rốt cuộc là cái gì vậy? Sơn Hỏa Tiêu uống nước thì ngửi phải một chút, không ngờ bị nổ ầm ầm. Năng lượng ẩn chứa bên trong sương mù cũng thật khủng bố đi?”
Diệp Húc khom người xuống, ngừng thở, cận thận nắm một nắm sương trắng. Chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay không phải là sương mù nữa, mà là nước chảy, có khuynh hướng cảm xúc, dường như là bạch ngọc trong suốt vậy, đẹp vô cùng.
Sương trắng này nhìn qua rất đẹp, nhưng lại nguy hiểm cực kỳ, ngay cả Sơn Hỏa Tiêu cửu giai yêu thú ngửi qua một chút mà không thể chịu được. Thân thể Diệp Húc cũng không dũng mãnh bằng Sơn Hỏa Tiêu, nếu không cẩn thận ngửi một chút sương mù, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục giống Sơn Hỏa Tiêu.
“Chẳng lẽ là thiên địa nguyên khí?” Diệp Húc nhíu mày suy tư, lập tức lắc đầu.
Thiên địa nguyên khí là năng lượng mà chỉ vu sĩ mới có thể hấp thụ được, võ đạo cao thủ tu luyện dựa vào chân khí vận chuyển mà nâng cao thực lực. Mà vu sĩ lại hấp thụ thiên địa nguyên khí tăng cường tu vi, bởi vậy chất lượng vu nguyên của vu sĩ, phải mạnh hơn chân khí nhiều.
Tuy nhiên cường độ của thiên địa nguyên khí cũng không tới mức bạo liệt như thế này. Năng lượng ẩn chứa trong sương mù này, thậm chí còn trên cả thiên địa nguyên khí.
Trong đan điền, bạch ngọc lâu đột nhiên xao động, nó quấy hơn 600 đóa mây tím thương minh chân khí thành một mảnh hỗn loạn!
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, chân khí của hắn vặn chuyển khiến cho hắn thương càng thêm nặng.
Loại tình huống này từ trước cũng phát sinh một lần, tuy nhiên lần đó là khỏa cây non thanh ngọc thần kỳ bên trong bạch ngọc lâu muốn thôn phệ Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, mới xao động bất an như vậy.
Mà lần này cũng xuất hiện tình huống như vậy, chẳng lẽ bởi vì phiến sương trắng này.
Diệp Húc đau khổ áp chế xao động của Bạch ngọc lâu xuống, Bạch ngọc lâu muốn cắn nuốt sương mù, sương mù tất phải đi qua thân thể hắn!
Loại sương trắng thần bí này ngay cả Sơn Hỏa tiêu cũng không chịu được, nếu là hắn khẳng định cũng có kết cục đồng dạng.
Bạch ngọc lâu càng thêm xao động, ông một tiếng đột nhiên thoát khỏi áp chế của hắn, nhảy kịch liệt lên bên trong đan điền, làm cho Thương Minh chân khí chấn loạn lên.
Trong đan điền, tòa bạch ngọc lâu càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả đan điền cũng không thể cất chứa nổi nó!
Diệp Húc đột nhiên thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh dị, chỉ thấy một góc bạch ngọc lâu từ vị trí cách rốn hắn ba tấc (vị trí của đan điền) dần dần nhô ra!
Tuy rằng chỉ có một góc, nhưng ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố, khiến người ta không thể thở dốc!
Ông!
Bạch ngọc lâu đột nhiên từ trong đan điền của hắn bay ra ngoài, dừng ở trên đầm nước. Một cỗ hấp lực cực mạnh từ trong bạch ngọc lâu truyền tới, chỉ thấy sương mù trong đầm nước biến thành lốc xoáy, hướng vào bạch ngọc lâu.