Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Mua Đất (2)

Dương Hà là người có đầu óc nên đã nhanh chóng hỏi han được giá đất mà Dương Tử Mi muốn hỏi. Dương Hà cho Dương Tử Mi biết đất ở khu đó khoảng ba trăm đồng một mét vuông.

Nghe xong, mắt Dương Tử Mi sáng lên.

Kiếp trước, chuyện mà cô nghe nhiều nhất khi còn lang thang đầu đường xó chợ chính là giá nhà cao. Lúc đó, thu nhập bình quân đầu người ở thành phố A cũng chỉ ba ngàn thôi nhưng giá nhà trung bình cũng đã sáu ngàn.

Còn đất ở thì phần lớn đều có giá ba mươi ngàn một mét vuông, huống hồ khu đất kia sau này lại trở thành trung tâm thương mại, đất ở đó quả nhiên là tấc đất tấc vàng.

Thế nên, sao mà Dương Tử Mi có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế?

Lúc quay về bệnh viện, cô liền nói ý định mua đất của mình cho cha mình biết.

Ban đầu, Dương Thanh nhìn con gái mình nghi hoặc, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.

Dương Thanh không phải là người không có đầu óc, chỉ là điều kiện hạn chế nên suy nghĩ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Hiện giờ, trong tay họ đang có một trăm ngàn. Lúc nãy, khi nằm trên giường bệnh, ông cũng đã nghĩ đến chuyện mua nhà ở thành phố, để cả nhà có thể dọn vào thành phố ở, tránh bị người trong thôn ức hiếp.

Thấy cha mình đồng ý, Dương Tử Mi rất vui. Nếu không, với một đứa trẻ mới năm tuổi như cô làm gì cũng không tiện.

Dương Tử Mi nói cho cha mình biết tình hình phát triển của khu đất đó đồng thời còn cho ông biết rằng một năm sau giá đất ở đó sẽ tăng lên gấp mười lần hiện tại.

– Con à, con có bị mắc bệnh hoang tưởng không? Sao con lại biết được một năm sau giá đất ở đó sẽ tăng gấp mười lần?

Dương Thanh phát hiện cách nói chuyện của cô không giống như cách nói chuyện của một cô bé chỉ mới năm tuổi. Những chuyện như xây dựng phát triển thành phố, công trình xây dựng… mà cô nói đến ngay cả bản thân ông cũng không hiểu, thế nên ông không hiểu tại sao một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi đầu như cô lại có thể hiểu được?

– Cha à, cha quên là con theo sư phụ học cách dự đoán tương lai rồi sao!

Dương Tử Mi giả vờ ra vẻ thần bí nói tiếp:

– Ông chủ Hoắc ở Hong Kong còn tin con, nên cha cũng phải tin con mới được!

Thấy ánh mắt to tròn nhưng cũng không kém phần kiên định và trưởng thành của Dương Tử Mi, Dương Thanh đột nhiên phát hiện hình như ý nghĩ và hiểu biết của mình không xứng với độ tuổi hiện tại. Dương Thanh không hiểu tại sao con gái mình mới chỉ học đạo có nửa năm mà đã có thể trở thành thiên tài như vậy.

Đúng vậy, người học rộng hiểu nhiều như ông chủ Hoắc kia còn tin con gái ông, hơn nữa còn cho nó nhiều tiền như vậy để cảm ơn nữa, vậy thì không lý gì ông lại không tin.

Huống hồ, số tiền đó vốn là do cô kiếm được nên dù cô có đem tiền quăng hết xuống biển thì cũng là chuyện đương nhiên.

Dương Thanh phải nằm viện một tuần. Vì trong bệnh viện có y tá chăm sóc, hơn nữa lại có Dương Tử Mi, Dương Hà không muốn bỏ lỡ cơ hội ra ngoài làm ăn nên cũng vội vàng xin phép anh mình về nhà, để Dương Tử Mi lại một mình chăm sóc cha cô.

Dương Tử Mi cũng không chịu ở yên trong bệnh viện. Cô xin cha mình cho ra thảm cỏ bên ngoài chơi nhưng thật ra là cô lại chạy ra ngoài phố ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ nọ.

Bất giác, cô đi đến một con phố chuyên bán đồ cổ và các tác phẩm nghệ thuật của thành phố A, đường Văn Lai.

Phố Văn Lai đã là trung tâm thương mại của thành phố A hơn mấy ngàn năm nay, các công trình kiến trúc trong phố đều vẫn còn giữ lại nét cổ xưa của các thế kỷ trước. Đến thời kỳ xây dựng đất nước, các công trình đó đều được xếp vào các di sản văn hóa cần được bảo tồn. Cũng chính vì vẻ cổ xưa vốn có đó mà cả con phố cũng trở thành đường chuyên bán đồ cổ và các tác phẩm văn hóa nghệ thuật. Thư họa, văn phòng tứ bảo, tác phẩm thủ công mỹ nghệ, hoa lá, chim chóc, cá, côn trùng… đều là những sản phẩm được mua bán chủ yếu ở đây. Đây cũng chính là một trong những điểm du lịch nổi tiếng của thành phố A. Rất nhiều người thích đến đây để chơi đồ cổ với hi vọng mình may mắn mua được một món đồ cổ quý hiếm với giá hời để có thể trở thành tỷ phú chỉ sau một đêm.

Kiếp trước, Dương Tử Mi cũng từng dọn hàng xem bói ở đây. Nhưng lúc đó cô thường xuyên bị xua đuổi. Thậm chí có một lần cô còn bị người trong đội quản lý đô thị đạp vào lưng và đuổi đi bởi vì lúc đó ngay cả mười đồng để nộp tiền thuê chỗ cô cũng không có.

Nghĩ đến cảnh ngộ kiếp trước, Dương Tử Mi thấy sống mũi mình cay cay.

 

Chương 30: Mua Đồ Cổ Giá Hời (1)

Phố Văn lai vẫn nhộn nhịp, náo nhiệt như thường ngày. Những người bán hàng hai bên phố luôn miệng rao bán và chào mời khách. Rất nhiều món hàng độc, lạ được bán ở đây. Một số thứ nhìn là biết hàng nhái, hàng giả, một số khác thì bị người bán cố ý làm cho cũ đi để lừa khách mua hàng. Nhưng cũng không loại trừ khả năng là có đồ cổ thật.

Đồ cổ thật hay giả đều phải xem khách mua hàng có biết cách phân biệt hay không thôi.

Dương Tử Mi nhớ lại có một lần ở đây xảy ra một chuyện mua được đồ cổ thật với giá hời chấn động. Chuyện là có một lão già đã bỏ ra ba trăm đồng để mua một món đồ bằng sứ Thanh Hoa, kết quả phát hiện đó là sứ Thanh Hoa thời Nguyên, trị giá cả triệu đồng. Sau lần đó, khắp thành phố cũng rộ lên phong trào chơi đồ cổ, tìm đồ cổ. Dù hiểu hay không hiểu gì người ta cũng kháo nhau chơi với ý nghĩ không chừng số mình cũng sẽ may mắn như ông lão kia.

Dương Tử Mi cũng muốn thử, chỉ là lúc đó ngay cả tiền mua hàng giả cô cũng không có.

Giờ, trong túi cô có ba trăm đồng nên cô muốn xem thử số mình có may mắn vậy không.

Cô xem hết gian hàng này đến gian hàng khác, xem có thứ gì mà mình ưng ý không.

Tiếc là cô không hiểu gì về đồ cổ nên cô không tài nào phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả.

Đến khi đến trước gian hàng của một người đàn ông trung niên, cô phát hiện trong mớ hàng hóa đen thui đang bày trên bàn kia hình như có một vật gì đó đang phát ra ánh sáng màu xanh. Cô cảm thấy rất kỳ lạ nên liền thò tay vào lấy món đồ đó ra.

Người bán hàng thấy cô là một đứa trẻ mới năm tuổi nên đã cản cô lại nói:

– Cô bé, đừng phá chứ, cha mẹ đâu?

– À, cha mẹ con ở bên kia.

Dương Tử Mi đưa tay chỉ đại về phía một cặp vợ chồng đang đứng gần đó nói.

– Đi chỗ khác chơi, đi tìm cha mẹ đi, đừng phá đồ của chú. Mấy thứ này đều là đồ cổ không đấy.

Người bán hàng khoát tay xua cô đi chỗ khác.

Dương Tử Mi thấy món đồ đang phát sáng kia là một chiếc vòng hoa bằng đồng mạ vàng, trên vòng còn dính bùn đất nữa.

Sao chiếc vòng hoa đó lại phát sáng nhỉ trong khi nó không có bất kỳ nguồn sáng nào để có thể phát sáng.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nên lại càng cảm thấy hứng thú với chiếc vòng đó. Cô đánh bạo hỏi:

– Chiếc vòng hoa này bao nhiêu tiền?

– Cô bé thích chiếc vòng hoa đó à. Gọi cha mẹ đến đây ta sẽ cho họ biết giá.

Người bán hàng thấy có người muốn mua hàng nên cũng không màng tới chuyện cô chỉ là một cô bé mới năm tuổi nữa.

– Chú cho con biết giá là được rồi, con có tiền lì xì để dành. Nếu chú nói với cha mẹ con, cha mẹ con sẽ không mua đâu.

Dương Tử Mi giả bộ nói.

– Cô bé có bao nhiêu tiền lì xì?

– Chú không cần quan tâm là con có bao nhiêu tiền, chú chỉ cần cho con biết giá là được rồi.

Nếu như là người nào khác muốn mua chiếc vòng hoa đó thì người bán hàng chắc chắn sẽ nói giá trên trời. Sau đó là hàng loạt những câu nói dối kiểu như đó là đồ cổ được phát hiện từ năm nào năm nào… Nhưng giờ, với một đứa bé chỉ mới năm tuổi như cô thì có nói khoác cũng chẳng được gì. Hơn nữa, dù sao chiếc vòng hoa kia giá vốn cũng chỉ có một đồng rưỡi, nên bán mắc hơn vài đồng cho một đứa bé như thế chắc cũng không sao. Nghĩ thế nên người bán hàng mới giả vờ ra vẻ thần bí và giơ một ngón tay lên nói:

– Cô bé, đây là đồ cổ, chú thấy con thích nên cũng bán giá rẻ cho con, một trăm đồng, con có mua được không?

Rõ ràng là gạt con nít mà! Những người kế bên bắt đầu dùng ánh mắt khinh khi nhìn sang ông chú đang bán hàng cho Dương Tử Mi.

– Mắc quá, con nghĩ nó nhiều lắm là mười đồng thôi. Hôm qua con mới mua một món đồ chơi rất đẹp nhưng cũng chỉ có năm đồng thôi à. Chiếc vòng hoa này của chú vừa cũ vừa sứt mẻ nhưng giá lại cao như vậy, chú đừng tưởng con còn nhỏ mà gạt con, con không mua nữa đâu, hừ.

Thấy những người xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt khinh khi, người bán hàng cũng bắt đầu cảm thấy có chút áp lực. Hơn nữa, mười đồng tính ra cũng đã có lời rồi nên ông ta vội vàng giả vờ nhăn nhó nói:

– Thôi được rồi, mười đồng thì mười đồng. Chú thấy con dễ thương như vậy nên bán lỗ cho con đấy.

– Mười đồng có thể mua được rất nhiều kẹo, năm đồng thôi được không chú?

Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt “hồn nhiên, ngây thơ, dễ thương” của mình nhìn người bán hàng.

Thấy ánh mắt của cô, người bán hàng kia cảm thấy nếu không bán cho cô thì cũng như phạm tội gì đó vậy.

– Thôi được rồi, năm đồng vậy!

Vừa nói ông vừa nhét chiếc vòng hoa vào tay Dương Tử Mi, vẻ không cam tâm.

– Cám ơn chú.

Dương Tử Mi mừng rỡ lấy ra năm đồng trả cho ông ta sau đó cầm chiếc vòng rời khỏi. Cô vừa đi vừa tìm xem rốt cuộc là tại sao chiếc vòng lại phát sáng, nhưng cô tìm mãi mà cũng không phát hiện được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang