Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Thần Toán (1)

Xe đi ngang qua Dương Gia thôn.

Dương Tử Mi xuống xe và từ chối không cho cô phục vụ kia đưa về nhà, tránh để người lớn trong nhà hỏi này hỏi nọ. Cô nghĩ, về đến nhà, nếu có bị hỏi chi bằng nói dối là ở chỗ sư phụ.

Về đến nhà, cô thấy ông nội và cha mình đang bàn tính chuyện xây vách ngăn, bà nội thì đang nhặt củi khô, còn mẹ thì đang cho em cô bú, mọi người hầu như không có vẻ gì là lo lắng, vội vã cả.

Thấy cô xuất hiện, mọi người vô cùng kinh ngạc.

– Ơ, cháu nội, sao hôm nay con về nhà sớm vậy?

Bà nội cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

Xem ra, họ đều nghĩ tối qua mình ở lại đạo quán của sư phụ nên mới không lo lắng như thế, nhưng cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

– À… Hôm nay không cần học gì nhiều, nên con về nhà sớm.

Dương Tử Mi ngồi xuống trước mặt mẹ mình. Mẹ cô cho em gái cô bú xong liền để em vào võng và bảo cô trông em.

Em gái cô đang nằm trên võng mút mút ngón tay tròn tròn của mình, nhìn cô bằng cặp mắt ngây thơ, đen láy.

Dương Tử Mi đưa tay sờ vào gương mặt bé xíu dễ thương của em gái mình, em cô cười hắc hắc, vẻ rất vui và còn không ngừng giơ đôi tay bé nhỏ của mình lên nói chuyện ê a với cô nữa.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước em gái mình chết thảm như thế, lòng cô bỗng nhiên thắt lại!

Kiếp này, cô nhất định phải ngăn chặn tất cả những chuyện đó, cô phải để em gái mình khỏe mạnh lớn lên và ngọt ngào gọi cô hai tiếng “chị ơi”.

– Anh hai, anh hai, có chuyện rồi!

Chú cô, Dương Hà vội vàng chạy đến và vui mừng gọi lớn.

– Chuyện gì vậy?

Dương Thanh ngẩng đầu lên hỏi.

– Lúc nãy Lương Như Hoa bất cẩn rơi vào hố vôi, bị bỏng hết nửa người, đang được đưa vào bệnh viện.

Dương Hà phấn khởi báo tin.

Lương Như Hoa bình thường hống hách, ngang ngược nên đều bị cả thôn ghét.

Dương Thanh nghe xong, ông hoàn toàn không có vẻ gì là vui mừng phấn khởi, ông chỉ ừ hử một tiếng rồi lại cúi đầu tính toán xem vách ngăn kia cần bao nhiêu vật liệu.

Dương Hà thấy vậy, biết là không thể tiếp tục nói chuyện phiếm gì nữa nên cũng buồn buồn đi về.

Dương Tử Mi nhớ là kiếp trước Lương Như Hoa không có bị tai nạn gì hết, giờ bà ta rơi vào hố vôi, nhan sắc bị hủy hoại, chắc là vì do cô đã phá phong thủy của mộ tổ tiên nhà họ đây.

Ba mươi phút sau, Dương Hà lại chạy đến, lần này anh lại la lên dường như phát hiện ra lục địa mới vậy:

– Trời ơi, trưởng thôn cũng xảy ra chuyện rồi, lúc nãy ông ta đưa vợ vào bệnh viện, xe đột nhiên mất thắng tông vào tường, nghe nói ông ấy bị thương rồi.

– Anh hai, anh nói xem, đây có phải là báo ứng không?

Dương Hà chạy đến kế bên Dương Thanh hỏi khẽ.

– Đừng nói bậy, coi chừng rước họa vào thân bây giờ.

Dương Thanh cảnh cáo em mình.

– Thôi được rồi, em không nói nữa, em chỉ thấy bình thường bọn họ cứ bắt nạt anh như thế nên mới nói để anh vui chút thôi, thật là.

Dương Hà nói xong, quay sang thấy Dương Tử Mi đang ngồi đọc sách bèn bước đến hiếu kỳ hỏi:

– Bé con, con đang xem sách gì vậy?

Dương Tử Mi khẽ cười đáp:

– Con chỉ xem đại thôi à.

– Ma Y Tướng Thuật?

Dương Hà thấy tên sách, liền nhe răng nói:

– Bé con, nghe nói con theo lão đạo trưởng trên núi học đạo, không lẽ con đang học mấy thứ bói toán mê tín của thời phong kiến này sao? Lại đây, con xem xem vận khí năm nay của chú thế nào đi.

Dương Tử Mi nhớ là kiếp trước Dương Hà sang Thâm Quyến làm việc, mua đi bán lại thế nào mà tích trữ được một thùng vàng, thậm chí còn mở một xưởng gia công gỗ lớn nữa, công việc làm ăn rất phát đạt.

– Không phải là chú đang chuẩn bị qua Thâm Quyến làm việc sao?

Dương Tử Mi giả vờ hỏi chú mình.

Dương Hà nghe thế, vô cùng kinh ngạc. Dạo gần đây, anh cũng đang muốn đi nơi khác kiếm tiền, nhưng ý nghĩ này anh chưa từng nói cho ai biết cả, ngay cả vợ anh cũng không biết. Anh không hiểu tại sao một đứa bé mới năm tuổi như Dương Tử Mi lại biết được chuyện đó, chẳng lẽ cô bé có thể xem tướng sao?

 

Chương 20: Thần Toán (2)

Anh chỉ biết gật đầu, sau đó hỏi với vẻ mặt trông chờ:

– Vậy con xem xem nếu chú đến đó làm thì có suôn sẻ không?

– Dạ, trán chú cao, vầng trán rộng, chỉ cần chú có gan làm những việc mình muốn thì một năm sau chú sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó.

Dương Hà nghe cô nói vậy, vui mừng khôn xiết. Gần đây, anh cũng đang do dự, không biết là có nên làm liều một chuyến không. Vào thời điểm năm 1992, những người đi nơi khác làm việc rất ít, hầu như mọi người quanh năm suốt tháng đều chỉ quanh quẩn với mấy mẫu ruộng của mình mà thôi.

– Dương Hà, con bé chỉ mới năm tuổi, biết gì đâu? Em đừng nghe nó nói bậy, ở nhà đang yên đang lành vậy, ra ngoài làm làm chi?

Dương Thanh ngồi kế bên nói.

– Anh hai, em thấy con bé nói đúng đó, nó đi theo lão đạo trưởng học đạo nên em nghe lời nó!

Dương Hà nói giọng chắc nịch, đoạn, anh lại quay sang hỏi Dương Tử Mi:

– Con thấy chú nên phát triển theo hướng nào thì tốt?

– Chú mạng thủy, lợi mộc.

– Trời ơi, con giỏi quá, chú mạng thủy mà con cũng biết luôn, vậy lợi mộc nghĩa là gì?

Dương Hà lại phấn khởi hỏi tiếp.

Dương Tử Mi mím mím môi nói:

– Chú à, thiên cơ bất khả lộ, con chỉ có thể nói cho chú biết bấy nhiêu thôi, sau này chú sẽ hiểu thôi!

– Ha ha, con quả nhiên là có tiềm năng làm thầy bói, chú tin con!

Dương Hà phấn chấn đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó đứng dậy về nhà bàn bạc với vợ chuyện đi nơi khác làm ăn.

Dương Hà vừa rời khỏi, Dương Thanh liền quay sang phê bình Dương Tử Mi:

– Con à, cha cho con đi theo lão đạo trưởng học không phải để con trở thành thầy bói lừa lọc người khác đâu, nếu con còn như vậy, thì đừng lên núi nữa, mà hãy theo cha vào lớp học dự bị đi.

– Dạ.

Dương Tử Mi không muốn tranh luận nhiều với cha mình, thế nên cô cũng ngoan ngoãn dạ vâng ra vẻ rất nghe lời, nhưng khi thấy mặt cha cô đột nhiên đen lại, ấn đường sẫm lại, lòng cô bỗng chùn xuống.

Cô cố gắng nhớ lại xem kiếp trước, thời điểm này cha cô gặp phải chuyện gì, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được.

– Cha, hai ngày nay có phải là cha muốn ra ngoài không?

– À, ngày mai cha phải đến Cục Giáo Dục thành phố để làm chứng chỉ, sao con biết vậy?

Dương Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ nên hỏi.

– Con xem tướng nên biết thôi.

Dương Tử Mi lo lắng nói tiếp:

– Cha, cha có thể chờ thêm hai ngày nữa rồi đi không?

– Không được, ngày mai nhất định phải đi.

– Nếu ngày mai cha đi thì sẽ có chuyện, hay là, cha nhờ người khác đi dùm đi.

Dương Tử Mi căng thẳng kéo áo cha mình khẩn nài.

– Con bé này, lúc nãy vừa mới phê bình, giờ lại bắt đầu rồi, thật là, ngày mai cha nhất định phải đi, con qua bên kia chơi đi.

Dương Thanh cảm thấy cô rất phiền nên khoát tay bảo cô đi chỗ khác chơi.

– Con à, đừng làm phiền cha nữa, cha con ngày mai đến đó để làm chứng chỉ chuyển từ giáo viên hợp đồng sang giáo viên biên chế. Nếu như mọi việc thuận lợi, thì cha con sẽ trở thành giáo viên hợp đồng rồi, sau này cha cũng có thể mua áo mới cho con nữa.

Bà nội cô đứng kế bên nói.

Lúc này, Dương Tử Mi mới nhớ ra, kiếp trước, cha cô cũng đến thành phố A để làm chứng chỉ, kết quả là bị xe tông gãy một chân.

Phải làm sao đây?

Cô tuyệt đối không thể để cha mình bị thương được, nhưng cô không biết làm sao để ngăn ông lại!

Xem ra, chỉ còn cách hóa giải thôi!

Cô đi vào phòng, lấy ra một miếng giấy màu vàng và chu sa, để bùa chú có thể mạnh hơn chút nữa, cô liền cắn vào ngón tay mình, sau đó dùng máu của mình và chu sa, viết bùa chú lên miếng giấy màu vàng kia, vừa viết vừa niệm chú.

Khi viết bùa, tâm phải tĩnh, phải vừa viết vừa niệm chú, đồng thời phải viết liền một mạch, nếu không thì tấm bùa kia cũng vô dụng.

Dương Tử Mi viết tổng cộng năm tờ giấy mới gọi là xong tấm bùa đó. Viết xong, nguyên khí của cô tổn hao nghiêm trọng, đầu toát mồ hôi đầm đìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK