• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ăn hiện tại chỉ còn mười hai người, người hầu bắt đầu bày món ăn lên, hôm nay vẫn không có gì thay đổi, có lẽ Trần Dương cũng quen với chuyện này nên cậu không còn than phiền nữa, dù sao bọn họ cũng sắp rời khỏi phó bản này, đến lúc đó cứ ăn lại một bữa cho no nê là được.

Nhóm người chơi ăn trong yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động do chén đũa gây ra thì không còn âm thanh nào nữa.

Sau khi ăn xong Mạnh Luân liền gật đầu với Lanca rồi dẫn Trần Dương cùng Túc Nhan rời khỏi nhà ăn, theo hướng anh đi đích xác là đến tòa tháp thờ tượng đồng.

Nơi thờ tượng đồng được xây như một tòa tháp gồm bốn tầng, bởi vì tầng thứ bốn được thu hẹp như một đỉnh tháp,

Đứng trước cửa tháp nhóm Mạnh Luân liền thấy hai người Ngọc Quan cùng Kỳ Việt cũng đang từ phía xa đi đến, hai bên chạm mặt nhau liền gật đầu chào hỏi sau đó cùng nhau đẩy cửa rồi bước vào trong.

Bên trong tòa tháp tối đen như mực, cho dù có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vẫn không thể nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì bên trong, năm người đi vào trong hai bước cánh cổng liền tự động ầm ầm đóng chặt lại, một sự tâm tối bao trùm lấy không gian, hai bàn tay của bản thân đều không thể nhìn thấy rõ.

"Anh Luân." Trần Dương khẽ run người rồi nói "Em cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình vậy."

Mạnh Luân không đáp lời, anh tập trung cảm nhận mọi thứ xung quanh, không gian càng yên tĩnh cảm giác của anh càng nhạy bén, ngoại trừ năm người bọn họ ra đúng là có rất nhiều người trong tầng này.

"Bên các người có đồ gì đó có thể chiếu sáng không." Ngọc Quan hỏi, cảm giác bên trong tối đen như thế này thật sự rất khó chịu.

"Có, nhưng phải có thứ gì để chúng tôi đốt lên mới được." Trần Dương gật đầu nói.

"Cởi đồ ra, kiếm thứ gì để chúng ta quấn lên rồi đốt." Kỳ Việt đề nghị.

"Được." Mạnh Luân gật đầu đồng ý với ý kiến này.

Bên phái Ngọc Quan thì Kỳ Việt cởi áo khoát của mình ra rồi quấn quanh thanh kiếm của cậu ta, cũng là một thanh kiếm dài nhưng nó lại rất bình thường chỉ có tác dụng phòng thân mà thôi, một thanh kiếm phẩm chức thấp.

Phía bên Mạnh Luân, khi anh định cởi áo của mình thì Trần Dương ngăn lại, cậu cởi áo của mình ra rồi đưa áo vào tay anh "Đây, anh còn bị thương đừng để bị cảm."

Mạnh Luân nhận lấy khẽ mỉm cười, anh lấy thanh kiếm mình nhặc được khi vào rừng tre ra rồi quấn áo lên nó cho thật chặt, sau đó anh dùng hộp sắt bật lửa lên chăm, nhưng cái hộp sắt này đúng là kỳ lạ mặc dù ngọn lửa đã nhóm lên giống như đang thiêu cháy cái áo nhưng nếu nhìn kỹ thật ra cái áo quấn trên thanh kiếm chẳng bị hư hại gì, nhìn một lúc anh đưa thanh kiếm đang cháy của mình qua chạm vào thanh kiếm quấn áo của Kỳ Việt.

Ánh sáng từ hai thanh kiếm tỏa ra cũng vừa đủ để bọn họ nhìn thấy một phần ba cảnh vật xung quanh, bên trong tầng trệt của tòa tháp, hai bên trường đều được đặt mười ba tượng đồng nhỏ, khuôn mặt cùng vóc dáng của tượng đồng đều giống như trẻ con vậy, tổng cộng của cả tầng trệ là hai mươi sáu bức tượng, mỗi bức tường đều được đặt với tư thế đứng.

"Anh Luân, anh có nghe thấy tiếng gì không." Túc Nhan đứng gần nhất với những bức tượng, sau khi ánh sáng từ thanh kiếm tỏa ra cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhẹ ở gần bên tai, cùng lúc đó là tiếng cười nho nhỏ của trẻ con.

"Ừ, anh nghe thấy." Mạnh luân gật đầu, anh thử dựa gần hơn một bức tượng đồng, lúc này không biết chúng có nguy hiểm thay không nên anh cũng không dựa quá sát vào nó.

Bức tượng đồng với hình dáng cùng khuôn mặt trẻ con được anh dựa vào đúng là đang thở, lòng ngực bức tượng không thể phập phòng nhưng cánh mũi lại phát ra từng thơi thở nhẹ nhàng, nhịp nhàng, anh híp mắt lại sau đó thử dựa gần thêm chút nữa thì nghe thấy tiếng cười khe khẽ không thể kìm nén nổi sự hưng phấn của bức tượng đồng này, nhưng cũng chỉ có nghe thấy mà thôi, chúng không hề động đậy hay di chuyển cho dù anh đã ở rất gần như thế này.

Xác nhận xong anh liền đứng thẳng dậy rồi quay lưng đi, Trần Dương cùng Túc Nhan nhìn sơ qua những bức tượng đồng rồi cũng nhanh chân đuổi theo anh.

"Lên tầng không." Mạnh Luân đứng dưới cầu thang xoay người lại hỏi.

"Đi." Ở phía sau Ngọc Quan cùng Kỳ Việt cũng đang đi đến.

Cầu thang rất rộng đủ cho bốn người đi hàng ngang, nó được xây theo kiểu xoắn ốc, khi đi lên cầu thang sẽ cảm thấy giống như bọn họ đang đi một vòng tròn vậy.

Tuy có thể đi song song bốn người nhưng bọn họ quyết định đi hàng dọc hai nhóm người đi với nhau nhưng không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng đi lên.

Năm người nối bước nhau đi trên cầu thang, dẫn đầu là Mạnh Luân, tiếp theo là Trần Dương, sau đó là Túc Nhan rồi đến Ngọc Quan cuối cùng Kỳ Việt đi ở cuối hàng.

"Lúc nãy mọi người có nghe thấy gì không." Ngọc Quan nhỏ giọng hỏi.

"Có, nhưng chúng nó không thể cử động." Túc Nhan gật đầu đáp lại, bởi vì cô đi trước cậu ta nên nghe thấy cậu ta hỏi.

Nhưng cô cảm thấy chuyện này không bình thường, mọi thứ xảy ra trong phó bản đều phải có nguyên nhân gì đó, trong trò chơi này không có thứ gì là không tấn công người chơi.

"Dường như có thứ gì đó đang trấn áp chúng." Tuy Mạnh Luân ở khá xa nhưng vẫn nghe thấy hai người nói chuyện vì vậy anh xoay đầu nói xuống, tuy anh không chắc chắn nhưng anh cảm thấy khả năng này khá cao.

"Tôi nghĩ chắc là thứ chúng ta muốn tìm." Kỳ Việt phía sau Ngọc Quan gật đầu nói.

"Điều này nói lên một việc, viên ngọc đó vẫn còn bên trong tòa tháp này." Túc Nhan tiếp lời, nhưng cô cảm thấy nếu thật sự như vậy thì có phải quá dễ dàng rồi không.

Ngọc Quan biết cô đang suy nghĩ gì liền lắc đầu nói "Biết được, nhưng chưa chắc tìm thấy được, cái trò chơi này sẽ không để chúng ta dễ dàng qua được."

"Mọi người đang nói gì vậy." Trần Dương khó hiểu lầu bầu, nãy giờ cậu không hiểu gì cả.

Tiếng nói cảu cậu thật sự quá nhỏ ngoại trừ Mạnh Luân cùng Túc Nhan một trước một sau nghe thấy thì hai người phía sau không nghe được, vì tránh mất mặt với người ngoài hai người không trả lời cậu mà hoàn toàn làm lơ câu hỏi của cậu, khiến cậu hai mắt đầy nghi hoặc nhưng không tiếp tục hỏi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện liền lên đến tầng hai, hai nhóm liền chia nhau sang hai bên xem xét, tầng này có diện tích nhỏ hơn tầng trệt, mặc dù được chia làm hai bên nhưng vẫn thấy được nhau.

"Tượng ở đây hình như khác ở dưới." Ngọc Quan nói lớn.

"Cũng ít hơn." Túc Nhan tiếp lời.

Đúng vậy tầng này hai bên tường mỗi bên chỉ có chín bức tượng đồng, cộng lại cả hai bên là mười tám bức tượng, những bức tượng đồng ở tầng hai được điêu khắc khác với những bức tượng đồng ở tầng trệt, hình dáng được làm to hơn, khuôn mặt cũng được khắc lớn hơn, vẻ mặt của tượng đồng đầy hiền từ, nhưng khi nhìn vào lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Mạnh Luân đi lại thật gần những bức tượng, anh quan sát tất cả các bức tượng đồng, trong lúc chăm chú quan sát anh nghe thấy một âm thanh cực kỳ hùng hậu, nhưng lại dùng giọng điệu đầy dụ hoặc.

"Lại đây, lại đây, lại gần hơn nữa nào."

Nghe thấy giọng nói dụ hoặc này trong đầu anh bỗng nhiên trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh anh đã thanh tỉnh lại, anh cảm thấy cơ thể mình đang hướng về phía trước, chỉ cần thêm chút nữa là anh đã đến gần một trong những bức tượng đồng.

Mạnh Luân không ngờ được thứ này có thể mê hoặc được người khác như vậy, trong lòng anh cảm thấy bất an vì vậy anh nhanh chóng xoay đầu nhìn sang bên cạnh mình.

Đúng như anh nghĩ, Trần Dương cùng Túc Nhan cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc của nó, ánh mắt hai người mơ màng, hai chân đang từng bước từng bước tiến lại gần tượng đồng trước mặt hai người, không chút chừng chờ anh nhanh chóng chạy lại kéo cậu ra còn không quên hét lớn về phái cô.

"Tỉnh dậy, mau tỉnh lại."

Nghe thấy tiếng la ủa anh không chỉ Túc Nhan mà Ngọc Quan cùng Kỳ Việt cũng được đánh thức, thần chí của họ từ từ thanh tĩnh lại, lúc này họ cách tượng đồng không tới ba bước chân, nhìn khuôn mặt tượng đồng gần trong gan tức khiến mồ hôi của họ không ngừng tuông ra, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai chân nhanh chóng lùi về sau, thân thể không nhịn được mà trở nên run rẩy.

"Trần Dương." Mạnh Luân thấy bọn họ tỉnh lại liền kéo Trần Dương ra xa hơn rồi lây người cậu.

"Ơ." Trần Dương cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh "Có chuyện gì vậy."

Mạnh Luân thở phảo một hơi, sau đó kéo theo Trần Dương đi lại hội hợp cùng ba người vẫn còn lo lắng sợ hãi không thôi.

"Không sao rồi, chúng ta tiie61p tục lên tầng thôi." Anh lên tiếng phá tan sự im lặng.

Bốn người còn lại nhanh chóng điều trình tâm trạng rồi gật đầu, dừng lại quá lâu cũng không phải chuyện tốt, bọn họ phải mau chóng đi tiếp.

Năm người tiếp tục nối đuôi nhau mà lên tầng trên, bọn họ vừa đặt chân lên thì bị một cơn gió lạnh thổi ngang qua người, có thể nói âm khí nơi này thật sự quá thịnh, qua sự mê hoặc của tầng dười, lần này bọn họ không tách nhau ra mà chỉ đứng im một chỗ sau đó quan xác những bức tượng đồng xung quanh từ xa.

Tầng thứ ba này nhỏ hơn hai tầng dưới, lcu1 này chỉ cần hai người cầm hai cây kiếm đang tỏa sáng để sang hai bên thì có thể nhìn thấy được hoàn toàn cảnh bên trong tầng này.

Tượng đồng được đặt ở đây cũng bị rút ít đi hơn nữa nó chỉ còn sáu bức tượng đồng, hình dáng của bức tượng đồng khá lớn, nhìn giống như một người đang đứng vậy, không những thế khuôn mặt của mỗi bức tượng đều được khắc rất hung dữ, trên tay mỗi bức tượng đều cầm một cây kiếm, bởi vì tất cả bức tượng đều được làm bằng đồng nên nhìn vào cảm thấy cực kỳ quái dị.

"Anh Luân, hình... Hình như tay của tượng nhúc nhích kìa." Trần Dương hoảng hốt nói.

"Ừ." Mạnh luân gật đầu sau đó trao đổi ánh mắt với Kỳ Việt.

Hai người đều cảm thấy đây mới là tầng nguy hiểm nhất trong ba tầng, nếu như vào bên trong để thăm dò thì thực sự rất nguy hiểm.

Trong lúc hai người đang trầm tư suy nghĩ thì cả tòa tháp bỗng nhiên run chuyển một cách dữ dội, nhưng chỉ một lát sau liền trở nên yên ắng như bình thường không một chút sức mẻ nào.

"Đi lên tầng cuối cùng xem." Mạnh Luân nói xong liền kéo theo Trần Dương cùng nhau chạy lên cầu thang.

Ba người kia không nói một lời mà lập tức đuổi theo, năm người cùng nhau chạy lên tầng cuối cùng của tòa tháp, gần đến nơi bọn họ liền thấy bên trên tầng có một luồng ánh sáng lập lòe, bọn họ nhanh chóng thả chậm bước chân, nín thở nhẹ nhàng đi lên trên.

Bên trong tầng bốn có một luồng ánh sáng tỏa ra, cả tầng chì là một ô vuông tương đối nhỏ, bên trong chỉ đặt duy nhất một bức tượng đồng lớn.

Mạnh luân dẫn đầu đi vào, ánh lửa từ thanh kiếm liền chiếu sáng cả tầng lầu, ánh lửa mờ mờ ảo ảo khiến anh không thể nào xác định được hai người đứng dưới bức tượng là ai.

"Xin hỏi, hai vị là vi vậy."

"Các người cũng đến đây à." Saka xoay người đi lại gần bọn họ rồi nói.

"Ừm, chúng tôi đang ở tầng dưới nhưng bỗng nhiên tòa tháp run chuyển nên chạy lên xem sao." Mạnh Luân gật đầu nói.

Saka gật đầu xem như đã hiểu, cô ta chỉ vào bức tượng lớn duy nhất trong tầng lầu này rồi nói "Chuyện đó à, do Ryu muốn lấy viên ngọc trong tủ đó ra."

Bọn họ nhìn theo ngón tay của cô ta chỉ thấy được bức tượng đồng được để trên một cái bàn thờ lớn, trong góc bên trái của bàn thờ có một ngăn tủ khá nhỏ, đúng là ngăn tủ này có thể để vừa một viên ngọc vào.

"Sao cô biết viên ngọc bên trong." Ngọc Quan khó hiểu hỏi.

"Bởi vì lúc nãy bọn họ định phá hủy ngăn tủ." Kỳ Việt nhìn ngăn tủ rồi khẳng định.

"Đúng vậy, khi chúng tôi phá hủy nó thì nó xuất hiện một lớp bảo vệ, khi đánh vào lớp bảo vệ thì cả tòa tháp này liền run chuyển, vì vậy chúng tôi chắc chắn viên ngọc ở bên trong." Saka gật đầu nói.

Mạnh Luân đi lại gần bàn thờ, lúc này Ryu vẫn còn đứng bên cạnh bàn thờ cũng rời khỏi sau đó đi lại đứng phía sau Saka.

"Túc Nhan, em thử xem." Mạnh Luân nói.

Túc Nhan đáp ứng, cô đi đến bên cạnh anh sau đó từ túi hệ thống lấy ra một chùm chìa khóa kiểu dáng khác nhau, đầu khó cũng hoàn toàn khác nhau.

Những người phái sau thấy chùm chìa khóa trên tay cô ánh mắt dần trở nên thâm thúy, ánh nhìn đối với nhóm Mạnh Luân cũng trở nên thay đổi.

Lúc đầu bọn họ chỉ cảm thấy nhóm người Mạnh Luân khá ổn, nếu có thể lôi kéo một chút thì sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ đạo cụ mà bọn họ lấy ra đều là những đạo cụ khá tốt, nhìn vào hoàn toàn không giống những đạo cụ sơ cấp chút nào.


Túc Nhan hoàn toàn không biết chỉ một chùm chìa khóa mà bọn họ đã trở nên khác lạ trong mắt người khác, cô ngồi xuống nghiên cứu lỗ khóa của ngăn tủ sau đó tìm trong chùm chìa khóa ra một cái chìa khóa, cô đưa nó lại gần ổ khóa nhưng chưa kịp cắm vào liền bị một màn bảo vệ vô hình nào đó đánh bật ra khiến chùm chìa khóa trong tay cô văng ra rớt mạnh xuống đất tay cô cũng trở nên tê rần.


"Không cắm vào được." Túc Nhan lụm lại chùm chìa khóa rồi lắc đầu nói.


"Thấy được, đúng là trò chơi không để chúng ta qua màn dễ dàng như vậy mà." Trần Dương thở dài nói.


Biết được hiện tại không thể lấy được viên ngọc ra ngoài bảy người liền đi xung quanh tìm kiếm một vòng rồi quyết định rời khỏi tòa tháp.


Sau khi ra khỏi cửa tòa tháp Saka bỗng nhiên lên tiếng "Hợp tác không."


"Được." Mạnh Luân không quá để ý mà đáp.


"Không thành vần đề." Kỳ Việt gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK