Sáng hôm sau, ba người Mạnh Luân lục đục thức dậy, không ngờ chỉ ở trong tầng hầm gần mười tiếng liền khiến cơ thể mệt rã rời như vậy, chỉ vừa nằm xuống liền đánh một giấc đến sáng hôm sau, lúc nữa đêm cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào để thức dậy.
"Qua hôm nay là ngày thứ bảy rồi, chúng ta phải làm gì đây." Trần Dương vừa ngáp vừa dò hỏi, hôm qua mặc dù đồng ý với quyết định của Mạnh Luân nhưng lại không biết anh định làm thế nào.
Mạnh Luân nghe hỏi thì định lên tiếng giải thích về những suy nghĩ của anh, nhưng đúng lúc này tiếng rõ cửa bên ngoài lại vang lên.
Từng tiếng rõ rất lịch sự, không giống tiếng của cô bé kia, ba người liền im lặng mà nhìn nhau, cuối cùng Túc Nhan đứng dậy đi ra mở cửa.
Bên ngoài ba người Lư Nhân đang lo lắng khi thấy cửa mở liền vội vàng nói "Chúng, chúng tôi muốn đưa manh mối cho các người, chỉ mong có thể rời khỏi đây."
Cả ngày hôm qua ba người đều không rời khỏi phòng, dù có tiếng động gì cũng không mở cửa, chỉ sợ hãi run rẫy bên trong phòng, nhưng dù có không rời khỏi phòng cũng không nhất định ba người có thể rời khỏi đây, hôm nay đã là ngày thứ sáu, không còn thời gian trốn tránh nữa, lúc trước không quá tin tưởng Ngô Đoàn nên ba người không hoàng toàn khai hết những gì mình biết được, sau khi vạch mặt nhau cũng không ai nói gì, hiện tại manh mối bọn họ giữ có khi có thể trao đổi với hai nhóm người này cũng nên.
Suy nghĩ cả một ngày, ba người bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định, trời vừa sáng liền đến cửa phòng Ngô Đoàn, nhưng rõ cửa một lúc lâu cũng không có ai trả lời, ba người không khỏi lo lắng cho bọn họ, dù gì người có kinh nghiệm qua các phó bản cũng đáng tin hơn người mới vào rất nhiều.
Thế là họ chia nhau ra tìm kiếm từng tầng, nhưng khi cả ba hội hợp dưới sảnh liền thấy được vết máu văng khắp nơi, nơi tích tụ nhiều máu nhất ở trước cửa tầng hầm, vừa suy nghĩ liền biết bên trong tầng hầm này có thứ gì đó nguy hiểm, ba người liền không đến gần mà đi lên tầng lại.
Hiện tại chỉ còn một lựa chọn cuối cùng, dù gì cũng là người mới giống nhau chắc họ sẽ giúp đỡ ba người thôi.
Túc Nhan không vội trả lời ma xoay đầu nhìn Mạnh Luân, thấy anh gật nhẹ đầu mới mở cửa rộng ra để họ vào.
"Các người cần gì." Mạnh Luân nhìn ba người hỏi thẳng.
"Chúng tôi nói tin tức biết được cho các người chỉ cần được rời khỏi đây là tốt rồi." Lư Nhân không chừng chờ trả lời.
"Tôi không chắc sẽ bảo vệ mạng sống của các người, nhưng có thể dẫn các người theo khi rời khỏi đây." Mạnh Luân nhún vai.
Lư Nhân nhìn hai người đứng bên cạnh rồi hạ quyết tâm gật đầu đồng ý.
Thực ra manh mối Lư Nhân nói chỉ có thân phận của cô bé trong phó bản này, trong phòng của Thi Ánh tìm được một quyển nhật ký ghi của một cô bé, ngày xx tháng xx sáu học sinh cấp hai cùng nhau đi nghĩ hè tại đây, bởi vì đặt phòng trễ mà chỉ có thể đến nhà trọ cũ này ở.
Lúc đi cả bọn đề rất vui vẻ, bọn họ chơi cả một ngày khi về liền lăn ra ngủ hết, nhưng ngày thứ hai một người bạn trong nhóm đã mất tích, bọn họ đã chia nhau tìm kiếm, cứ tưởng bạn ấy chỉ đi dạo lung tung hay có việc gì đó mà rời đi, nhưng qua ngày hôm sau lại có thêm hai người mất tích, bọn họ sợ hãi mà báo cảnh sát, bởi vì trong quá trình tìm kiếm mà họ không thể rời đi tuy có thể tìm một nơi khác để ở nhưng số tiền bọn họ đem theo lại không đủ thế là phải ở lại đây.
Quyển nhật kí dừng lại ở đây.
Kẹp bên trong là bức ảnh chụp sáu cô cậu bé, cả người bừng bừng sức sống mỗi người nhìn về phía trước đều nở một nụ cười thật tươi, mà trong tấm ảnh này lại xuất hiện cô bé tự xưng là con chủ nhà trò.
Mạnh Luân xem xong liền đưa lại cho Lư Nhan, những chuyện xảy ra trong nhà trọ này anh đã biết hết, đến phần sau không kịp viết trong quyển nhật kí cũng đã đoán được.
"Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, các người tốt nhất nên bảo vệ tốt bản thân mình, chúng tôi không có nghĩa vụ bảo vệ các người."
Ba người tuy rằng khó chịu nhưng vẫn biết mình hiện tại nhờ người ta nên chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu đáp "Được."
"Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất khó khăn." Mạnh Luân ra lệnh đuổi khách.
Nhìn ba người ra khỏi phòng Trần Dương thở dài lắc đầu.
"Sao vậy." Túc Nhan sau khi đóng cửa xoay người thấy vậy tò mò hỏi.
Trần Dương than thở "Bọn họ quá yếu, không biết ngày mai thế nào, nếu giúp được thì chúng ta giúp nhé."
Mạnh Luân bật cười gật đầu không phản đối, nếu như không nguy hiểm tới ba người thì giúp bọn họ không có gì không thể.
"Ngày mai chúng ta làm gì." Túc Nhan nghiêm túc hỏi Mạnh Luân.
Rời khỏi phó bản này rất đơn giản, chủ nhà trọ này bị ám ảnh với máu cùng thịt người, bà ta không phải những thứ phi tự nhiên kia, tuy sức mạnh của bà rất lớn nhưng lại không có sự nhanh nhẹn, chỉ cần dùng máu để dụ bà xuống tầng, sau đó cử một người lên tầng bảy lấy chìa khóa là được, phó bản tân thủ chắc chắn sẽ không quá hố người nên trong đây chỉ có một boss chính cùng một boss phụ, cô bé chỉ là điều kiện đi kèm trong phó bản này.
Sau khi lấy được chìa khóa liền dễ dàng với người chơi mới rồi, chỉ cần buổi sáng đi vào tầng hầm sau đó tìm xem tin tức cùng quan tài giấu phía dưới liền hiểu được tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà trọ này, sau khi thấy thi thể của cô bé cùng trận pháp phía dưới người chơi chỉ cần xóa bỏ một phần trận pháp làm giảm sức mạnh của nó thì thi thể bên trong quan tài sẽ tự động thả lỏng tay, lấy được chìa khóa liền có thể mở cửa bên dưới tủ đồ rồi rời đi.
Nhưng Mạnh Luân không cam tâm chỉ đơn giản như vậy, nếu như không nắm chắc anh sẽ không mạo hiểm, nhưng hành động thân cận của cô bé kia đã khiến anh đưa ra quyết định khó khăn hơn, tuy cô bé này không phải boss trong phó bản này nhưng chắc chắn cô bé là boss của một phó bản khác, sự vận chuyển của phó bản này giúp anh nhận ra điều đó, là một trò chơi phó bản sẽ bị lập lại rất nhiều, một cô bé đáng yêu như thế dù chỉ là một dẫy số liệu nhưng câu chuyện này chưa chắc đã không phải sự thật, có thể nó đã từng xảy ra ở mốt thời đại nào đó mà anh không biết được.
Đúng vậy Mạnh Luân muốn giúp cô bé thấy được thân xác của mình, nếu như là người khác thì rất khó nhưng với anh thì có thể, tuy không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh vẫn muốn làm như thế.
Nghe mong muốn của Mạnh Luân xong, Túc Nhan cùng Trần Dương liền lâm vào suy nghĩ, rồi cũng đồng ý với chuyện này.
"Vậy Túc Nhan cùng Trần Dương dẫn cô bé đi nhé, anh sẽ ở lại cản bà ta." Mạnh Luân phân công.
Trần Dương phản đối "Như vậy rất nguy hiểm, hay em ở lại cùng anh."
"Đúng đó." Túc Nhan đồng ý với Trần Dương.
Nhưng Mạnh Luân chỉ lắc đầu, anh cảm thấy như vậy là tốt nhất rồi, Trần Dương cùng Túc Nhan khuyên nhủ một hồi vẫn không thay đổi được ý định của anh, thế là mọi chuyện được quyết định như vậy.
Cả buổi sáng những người còn sống sót đều không cả khỏi cửa, đến buổi chiều khi tiếng đập cửa vang lên Mạnh Luân mới ra khỏi phòng.
Nhìn cô bé nghe thấy tiếng mở cửa mà nhìn sang lòng anh liền mềm nhũn, dù có là gì thì cô bé vẫn có cảm xúc riêng của mình, Mạnh Luân đến gần ngồi xổm xuổng để tầm nhìn của mình ngang bằng cô bé rồi dùng tay xoa nhẹ đầu bé.
Thấy cô bé híp mắt vẻ mặt đầy thả lỏng anh liền nói "Ngày mai em có thể đi cùng chị ấy đến chỗ này được không." Nói xong liền chỉ Túc Nhan ở phía sau.
Cô bé nghiên đầu nhìn theo tay Mạnh Luân chớp mắt, sau đó lại đời mắt nhìn anh.
Không thấy cô bé đồng ý Mạnh Luân lại nhẹ nhàng hỏi "Được không."
Cô bé buông mắt nhìn xuống sàn giống như suy nghỉ, vài giây sau mới khẽ gật gật đầu.
Mạnh Luân thấy vậy khẽ cười vỗ nhẹ đầu cô bé khen "Ngoan."
Cô bé vui vẻ cong cong mắt.
Ở lại cũng không lâu, cô bé sau khi đưa cơm cho Mạnh Luân liền đẩy xe rời đi, mặc dù cách vài bước bé lại không nở đi mà quay đầu nhìn, nhưng dường như có thứ gì đó đang kêu gọi bé khiến bé không thể không rời đi.
Nói chuyện với cô bé xong, Mạnh Luân cũng trở về phòng, sau khi cả ba dùng bữa xong anh chỉ bảo ngủ sớm đi liền nằm lên giường từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày cuối cùng cũng đến, trời vừa sáng, cánh cửa đã bị người rõ mạnh, Mạnh Luân giật mình tỉnh dậy sau khi kêu hai người giường bên cạnh liền đi ra ngoài.
Trước cửa cô bé đang rũ mắt, phía sau bé ba người Lư Nhân đang run rẩy đứng sát vào nhau.
Mạnh Luân khẽ gật đầu với ba người rồi cúi người xoa đầu cô bé, Trần Dương cùng Túc Nhan lúc này cũng bước ra.
"Được rồi mọi người đi trước đi, anh lên tầng năm đây." Mạnh Luân mỉm cười rồi một mình bước lên tầng trước sáu ánh mắt nhìn chằm chằm.
Trong không gian yên tĩnh, bóng người bước từng bước nhẹ nhàng lên từng bậc cầu thang, sau khi vừa đi vừa thong thả ngắm hai bên phòng không khác mấy ở tầng bốn cuối cùng anh cũng lên đến tầng năm.
Trên đây giống như tồn tại một không gian hoàn toàn độc lập, hành lang trải dài từ cầu thang đi sâu vào trong, hai bên hành lan không thấy được bất kì phòng ở nào, càng đi sâu vào không gian càng méo mó đáng sợ, khi đến cuối hành lang cuối cùng cũng thấy một căn phòng nằm phía bên trái, cánh cửa của căn phòng được mở rộng, bên trong đang vang lên tiếng của một bộ phim truyền hình nào đó không biết tên.
Mạnh Luân bước vào cửa, trên tay anh cầm cây dao quân dụng duy nhất trong phó này, bên trong căn phòng khá rộng lớn, nó còn được chia thành hai căn phòng nhỏ khác, một phòng cánh cửa vẫn đóng chặt, phòng còn lại phát ra những tiếng cạch cạch kì lạ, anh nhẹ nhàng di chuyển đến căn phòng phát ra tiếng động, cửa phòng đước hé mở ra một khe hở, anh đến trước cửa ép cả người vào chỗ khuất rồi nhìn vào trong.