Đám người Giang Nam vẫn toàn vẹn trở về. Nhưng… quần áo thì rách tả tơi, gương mặt tiều tuỵ đáng thương, người đen nhám đầy bụi bẩn.
Có một vài vết thương đã chuyển sang màu đỏ đen đậm, máu vẫn còn động trên miệng vết thương. Nhìn bọn họ như vừa mới bị tra tấn xong, cả tinh thần lẫn thể xác.
Ở điện, vị vua nước Giang Nam - Tống Giang Nam đang ngồi ở đó cùng một số vị quan khác.
Bọn họ là đang bàn chính sự.
“Bệ Hạ, thật sự là vua Nam Quốc không còn muốn gây chiến tranh với chúng ta sao?”
Quan tướng Chính Ngân Ca lên tiếng, mũ trên đầu ông ta cao hơn một chút so với các vị quan khác, trên người còn có một số huy cài màu vàng rực rỡ đính trên áo quan.
“Đúng vậy, ta đã đưa công chúa Giang Nam sang Nam Quốc rồi, đoán không chừng…”
Lời nói vẫn còn chưa dứt câu, một tên lính của hoàng gia đã hớn hả chạy vào, mặt lạnh toát như không còn chút máu nào.
“Bệ… bệ hạ, hoàng… hoàng thái tử cùng công chúa đã trở về…”
Vế trước hắn ta nói lắp ba lắp bắp, vế sau lại chẳng dám nói.
Đôi mắt của Tống Giang Nam chợt nổi giông bão, gấp gáp đến mức đứng người dậy.
Cơ bản thì… cái ông ta quan tâm là ngôi vị của mình, không phải là lo cho hai người con.
Tống Giang Nam gằn giọng: “NÓI!”
Tên lính đó run rẩy chẳng dám lên tiếng, bên ngoài đột nhiên lại ồn ào dữ dội. Thậm chí còn có thể nghe được tiếng hét.
Một đoàn binh lính mặc áo giáp màu vàng nối bước nhau mà xông thẳng vào điện. Đám quan ở đó đều sợ hãi lùi về sau, thậm chí có ngừoi còn bỏ chạy nhưng cũng bị bắt lại.
Gần năm mươi người đứng bao vây xung quanh điênh, ngay cả Tống Giang Nam còn bị khống chế.
Xa xa, bóng người cao lớn đang bước qua khung cửa, cũng dần lộ rõ ra.
Nam nhân mặc y phục màu đen, trên người toát ra sự u ám, gương mặt lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy sợ, bước chân dài đi vào.
Tống Giang Nam hết sức mở to mắt ra để nhìn ra, cả người như không còn sức lực khi nhìn thấy con trai và con gái mình.
Chu Giang Nam cùng Lạp Giang Nam như một cái xác chết, quần áo tả tơi bẩn thỉu, những vết màu đỏ có thể nhìn thấy được trên y phục của bọn họ.
Đám tuỳ tùng đu theo sau còn thảm hơn, chỉ mới đi có vài ngày mà nhìn họ như mất hồn, đôi mắt sâu hút chỉ thấy tròng trắng, đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, vết thương được thấy rõ, máu đỏ vẫn còn đông cứng trên miệng vết thương.
“Đây… đây là như thế nào?”
Tống Giang Nam bàng hoàng, ông ta đã không còn đứng vững mà ngồi thụt xuống ngai vàng. Mồ hôi lạnh thi nhau chảy.
Nam nhân với y phục đen đó là Tô Mộ Cường, cha làm tướng võ, hắn thì làm tướng văn được xem như là xứ giả của Nam Quốc.
Tô Mộ Cường nhìn sự run rẩy của ông ta mà bậc cười, đầu cuối nhẹ xuống một cái như một sự chào hỏi cho có lệ.
“Phụ hoàng…”
Tiếng gọi tếu ớt của hoàng thái tử và công chúa Giang Nam, bọn họ không chịu nổi nữa mà ngồi bẹp xuống dưới mặt sàn, đám tuỳ tùng ban đầu đi cùng đã quỳ xuống lúc nào không biết.
Nhìn bọn họ vây giờ vô cùng thê thảm.
Lời gọi của họ làm cho Tống Giang Nam càng thâm sự khẳng định những nghi vấn lúc đầu trong lòng mình.
Các quan đại thần có mặt ở đí ra sức nhìn nhau.
Cánh môi của Tống Giang Nam mấp máp như muốn mở lời nói chuyện, nhưng mà căn bản chẳng thể thốt ra được lời nào.
Tô Mộ Cường nhìn dáng vẻ của Tống Giang Nam, nhếch môi cười lạnh môi cái, gương mặt lạnh nhạt cảm thấy vui vẻ.
Trên tay của Tô Mộ Cường cầm ra một tờ giấy, chạm rãi lên tiếng:
“Thưa, vua Giang Nam. Như ngươi đã thấy dáng vẻ bây giờ của hoàng thái tử Chu Giang Nam và công chúa Lạp Giang Nam…”
Tiếng nói nhàn nhạt, lạnh toát của Tô Mộ Cường vang vang trong không gian yên ắng đáng sợ.
Tống Giang Nam cẫn cố gắng bình tĩnh bản thân để nghe Tô Mộ Cường nói.
Tiếp tục, Tô Mộ Cường nhìn vài chứ trong tờ giấy, nói lên theo tiếng nói của mình.
“Vốn dĩ họ bị như vậy là do… làm Hoàng Hậu tức giận, ngài ấy không vừa lòng về Giang Nam! Đặc biệt là công chúa Lạp Giang Nam!”
Dừng một chút, Tô Mộ Cường lại nghiêm nghĩ nói: “Hành động của vua Giang Nam chính là không coi Hoàng Hậu Nam Quốc chúng ta ra gì cả! Vua Giang Nam, ngươi thiếu tôn trọng với Hoàng Hậu!”
Nghe đến đây, cả người Tống Giang Nam như mềm nhũn, ngả nghiêng dựa vào ngai vàng phía sau, ngườu run rẩy, ánh mắt không có điểm cố ý, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh chảy đầy trên gương mặt ông ta.
Sai… ông ta tính sai cả rồi sao?
Đám quan đại thần ở đó được phen nháo nhào, liên tục đưa ra lời trách Tống Giang Nam cùng công chúa Lạp Giang Nam.
Tô Mộ Cường liếc nhìn đám người đó, ngay lập tức một thanh kiếm sáng bóng và sắt nhọn kề vào cổ bọn họ.
Tiếng ồn được lặng yên trong giây lát.
Tô Mộ Cường tút ra thêm một tờ giấy, bên ngoài là hình ảnh rồng bay phượng máu màu vàng, có cả dấu mộc đỏ của Nam Quốc.
“Vua Giang Nam, do thái độ bất kính cùng sự thiếu tôn trọng đối với Hoàng Hậu, điều này đã làm cho vua chúng thần vô cùng tức giận. Vì vậy! Bệ Hạ muốn thông báo với ngươi một tin vui rằng: Không đến một tháng nữa ngươi sẽ được gặp mặt ngài ấy!”
Tô Mộ Cường búng tay, một tên lính đi lại, hai tay nâng lấy mảnh giấy từ tay Tô Mộ Cường mang lên đưa cho Tống Giang Nam.
Bàn tay ông ta run rẩy, cầm không chặt nổi bức thư, gắn gượng một lát, tờ giấy được gấp làm bốn cuối cùng cũng được mở.
Bên trong đó chỉ có mấy chữ: Chó trung thành! Nên đổi chủ nhân rồi!
Ý tứ là… đổi người cai trị!? XÂM LƯỢC!!!?
Tô Mộ Cường ở phía dưới cười lạnh, tay phủi phủi y phục, ngẩn đầu lên nhìn Tống Gianh Nam.
Sự khinh bỉ hiện rõ ràng
“Vua Giang Nam, là ngươi tính sai rồi. Hoàng Hậu Nam Quốc là người ngươi chuyển kiếp vạn lần cũng không thể chạm vào được.”
Sự sợ hãi lây lan từ bộ não xuống thẳng các bộ phận cơ quan khác.
Tô Mộ Cường thích thú nhìn sự sợ hãi của lão già Giang Nam. Cất giọng:
“Vua Giang Nam, ngươi biết lúc đó Hoàng Hậu nhìn vào công chúa Lạp Giang Nam với bộ dạng thiếu vải đó ra sao không? Những người dân, những kẻ ăn xin ở Nam Quốc đều nhìn nàng ta khinh miệt. Chính là khinh bộ mặt của Giang Nam các ngươi! Làm trò kinh tởm đó quyến rũ Bệ Hạ.”
“Vua Giang Nam, là ngươi không biết Bệ Hạ yêu Hoàng Hậu đến mức nào đâu. Là ngươi nhầm lẫn về người đứng đầu Nam Quốc rồi.”
“Bệ Hạ đúng là có thể nhìn được bộ dạng của ông bây giờ ra sao mà. Đến lúc nên để Vua ta nắm quyền rồi!!!”
Tống Giang Nam ngớ ngẩn cả người, tay nắm chặt tờ giấy trong tay, đáy mắt hiện lên tia máu đỏ, thềm dưới, chính là tiếng khóc của Lạp Giang Nam.
Tô Mộ Cường cười nhạt, giọng nói rõ to:
“Hoàng Hậu chỉ nói duy nhất bốn chữ
’Nữ nhân thanh lâu’ đã kết thúc sự trị vì cuối cùng của dòng tộc Giang Nam ngươi rồi!”
Tô Mộ Cường đưa tay thu người lại, đám binh lính dần chạy ra phía sau lưng hắn.
Dáng vẻ sợ hãi của ông ta nhìn cũng đủ chán rồi.
Trước khi rời đi còn không quên đem tặng ông ta sự khinh thường.
“Chúc may mắn!”
Tiếng nói vang vọng của điện, lân lan bên tai họ. Đám người ngớ mắt nhìn bọn họ khuất dân. Ai nấy đều hướng mắt về phía Tống Giang Nam, lặng im…