• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh Khúc Tiểu Đàn chỉ là một màu đen mở nhạt, hai tay bị mộ chiếc còng lớn làm bằng sắc giam hãm, chân bị xích vào một góc khuất của nhà lao. Gương mặt trắng trẻo cùng những vết thương chi chít để lại, khóe miệng còn động lại một mảng máu đã khô sậm màu.

Ánh mắt nàng đưa xuống hai tay mình, đều là những vết thương hằn lên nhau, vết cũ chưa lành đã có thêm vết mới, máu đỏ thấm qua lớp vải trắng đã cũ sờn.

Nàng mệt mỏi ngả người ra phía sau, ngước mắt lên hỏi trời cao nàng đã làm gì nên tội?

Tình yêu của nàng thật thấp hèn, yêu một người không yêu mình đã là mang trọng tội trên người cả phần đời còn lại. Sự cố chấp này đổi lại được gì từ hắn? Hoàng đến bệ hạ?

Thật đáng buồn, định hôn ước với nhau gần 18 năm trời, yêu thương hắn bằng tất cả sự yêu thương mà nàng có, cuối cùng nàng nhận được lại cái gì? Cái danh Hoàng hậu thất sủng sao?

Ở cùng nhau từ lúc hắn ta chỉ là một hoàng tử nhỏ nhoi trong cái hoàng cung to lớn này, đến lúc hắn được chọn làm hoàng thái tử - người có thể kế thừa ngôi vua sau khi hoàng đế băng hà. Đến cuối cùng hắn lên ngôi hoàng đế thì nàng được gì từ hắn?

Một vị hoàng hậu thất sủng vị vứt vào lãnh cung tối tăm đáng sợ ấy sao?

Ông trời thật không có mắt, người đi cùng hắn lúc khó khăn nhất là nàng, nhưng lúc thịnh vượng nhất lại là một ả nữ nhân khác? Thật không can tâm!

Đêm nay thôi, Khúc Tiểu Đàn vẫn còn là hoàng hậu của đất nước phương Đông phồn vinh này.

Sáng hôm sau, nàng đã được đưa đến giữ trung tâm kinh đô.

Cố Vị Dịch khoác áo long bào vàng rực rỡ, đứng trên nơi cao nhất của bậc thang, lạnh nhạt nhìn xuống người nữ nhân đang quỳ ở giữa sân.

"Hoàng hậu, nàng có gì muốn nói không?"

Khúc Tiểu Đàn mệt mỏi nhìn thẳng lên chỗ hắn đứng, lạnh lùng đứng dậy, cố gắng lê từng bước nặng nhọc lại chỗ hắn, chân bị gòng xích sắc giam cầm đang va chạm vào nhau van lên từng nhịp chói tai người nghe.

Binh lính định ngăn cản lại nhưng được hắn ngăn lại.

Các quan đại thần cùng ả nữ nhân mà hắn chọn đều hướng mắt nhìn theo từng sự di chuyển nặng nhọc của nàng.

Nàng lê bước được hơn 10 bước chân thì liền dừng lại, đánh ánh mắt nhìn xung quanh.

"Phụ thân, là con gái bất hiếu, không báo hiếu được cho người. Nếu có kiếp sau, con xin một lần nữa báo hiếu cho người."

Nàng quỳ xuống thụt xuống đất, nước mắt tràn ra vô vàng, sau đó thân thể run rẩy mà đứng lên, ông ấy đang cố gắng kiềm nước mắt để không rơi ra, môi cắn chặt để không phát ra tiếng.

Nàng nhìn hắn, đi từng bước từng bước lên bật thang cao ngút kia, mỉm cười lạnh nhạt

"Hoàng thượng, ta cùng người lớn lên với nhau từ nhỏ, trăm lời của ta cũng không bằng một lời của ả."

Nàng nhìn hắn, cuối cùng lại nhìn tới ả ta. Kế hoạch của nàng ta thành công rồi. Sau này chỉ nàng ta có thể một bước lên ngôi vị hoàng hậu rồi.

"Người nhìn xem, áo bào vàng rực rỡ của người cũng nhờ có máu tanh và nước mắt ta ban cho. Tình yêu mà người có cũng do ta xây dựng nên. Máu và thịt ẩn đằng sau lớp y phục đó cũng là ta có lòng thương mà dành cho người. Từ một người mang danh là đứa con hoang của hoàng gia, lên ngôi hoàng tử, hoàng thái tử rồi cuối cùng là hoàng đế của một đất nước vĩ hằng như này. Nhưng kết quả là nhận được cái gì từ người vậy? Ngôi vị hoàng hậu thất sủng này sao Vị Dịch?"

Ly rượu chứa độc cũng được thái giám bưng ra từ lúc nào rồi.

"Cố Vị Dịch, nhìn cho kỹ những gì mà người có đều là do một tay ta ban tặng cho người. Sau khi ta chết đi, đừng ghi tên ta trên trang lịch sử nào liên quan đến người, thưa hoàng đế bệ hạ. Ta muốn, cả cuộc đời còn lại sau này của hoàng đế thứ XIX Cố Vị Dịch phải sống sự ân hận và tiếc nuối. Hãy nhớ, những gì mà người có đều là do một tay ta ban tặng! Là ta rũ lòng thương xót ban tặng cho người! Thưa bệ hạ kính quý!"

Dứt lời, nàng cầm lấy ly rượu có chứa độc uống một hơi. Ngay lập tức liền ngã quỵ xuống đất, hắn vội vàng đỡ lấy cơ thể nàng, ôm chặt nàng trong tay. Cả người như mất trí.

Ngay lúc đó, một đội binh hoàng gia đi vào.

Người đã đầu độc hoàng đế đời trước chính là ả ta. Người nữ nhân đang đứng như chết ở đó. Mọi kế hoạch cũng là đều cho ả dựng nên mà ra. Nhưng.... ả ta đã tự tử ngay tại chỗ từ lúc nào rồi.

*


Một canh giờ, ngay sau khi hậu sự của nàng được an bài. Cố Vị Dịch cũng băng hà, người kế vị tiếp theo được truyền lại cho hoàng huynh của hắn - nhị hoàng tử, người con trai thứ hai của hoàng đế thứ XVIII.


Hoàng đế đời thứ XIX Cố Vị Dịch băng hà do uống thuốc độc tự tử. Là chung một loại độc với nàng - vị hoàng hậu đáng thương. Mộ của hắn và nàng được xây chung theo lệnh của hắn.


Hoàng đế đời thứ XIX Cố Vị Dịch băng hà khi mới 25 tuổi, vừa lên ngôi hoàng đế không đến nửa năm.


Hoàng hậu của hoàng đế đời thứ XIX Khúc Tiểu Đàn qua đời khi mới tuổi 20.


Áo bào hắn khoác đều do tay nàng, xương thịt và máu đỏ chảy bên trong cơ thể đều cho nàng ban tặng, tình yêu mà hắn có cũng là do nàng rủ lòng thương xót mà dạy.


Giờ nay nàng chẳng còn thì hắn còn ở trần gian này làm gì nữa. Đi theo nàng, chuộc lại tất cả lỗi lầm mà bản thân đã phạm phải,


Ngày thành hôn của một năm trước hắn trao nàng ly rượu giao bôi, đúng ngày thành hôn của một năm sau hắn ban cho nàng ly rượu độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang