“Choang ——!!!”
Di Tân bất cẩn đụng vỡ bình hoa trên bệ cửa sổ. Sắc mặt hắn trắng ởn, mồ hôi lạnh rịn trước trán, đôi ngươi đen kịt trở nên trống rỗng vô hạn. Di Tân run rẩy kéo ngón tay Tửu Sơ, ngăn không cho y tới gần hơn.
Tới gần những thứ quái vật đang liên tục gọi tên Tửu Sơ.
Tửu Sơ quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo sạch sẽ hoàn toàn trái ngược với vẻ hoang mang của Di Tân, đồng thời khiến hắn cảm thấy thẹn với lòng.
“Em, em chỉ, những thứ đó, rất nguy hiểm.” Dường như giọng nói trầm thấp của hắn vẫn hệt mọi ngày, trúc trắc mà ngắn gọn, cứ như thể hắn thật sự lo Tửu Sơ sẽ bị những vật thể hình người dài ngoằng ngoài cửa sổ làm đau.
Tửu Sơ quét mắt nhìn mồ hôi lạnh trên trán đối tượng trừng phạt. Y không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt bị giấu dưới lớp khẩu trang mà chỉ cảm nhận được ngón tay lạnh ngắt chẳng chút hơi ấm của hắn đang run nhẹ.
Như đang hèn mọn cầu xin gì đó.
Cầu xin y đừng tới gần cửa sổ.
“……”
Sau một khoảng im lặng, Tửu Sơ cong mắt cười nhằm trấn an hắn, giọng y vẫn dịu dàng và thân mật như cũ: “Được, cảm ơn em đã nhắc nhở anh.”
Nói đoạn, Tửu Sơ dùng ngón tay ấm áp xoa nhẹ gương mặt lạnh ngắt của Di Tân: “Nhưng giờ em phải nghỉ ngơi đã, sắc mặt em tệ quá.” Tệ đến mức dường như chỉ cần y không đồng ý là hắn sẽ lập tức sụp đổ.
Dựa theo những gì Tửu Sơ hiểu về tính cách mềm yếu và tự ti của đối tượng trừng phạt, rất có thể hắn sẽ sụp đổ ngay tại đây.
“Vâng, vâng.” Di Tân thoáng thả lỏng, cuối cùng hắn đã bình tĩnh hơn một chút.
Di Tân ngồi ở mép giường. Đối diện với sự quan tâm dịu dàng của Tửu Sơ, mặc cảm tội lỗi trong lòng hắn ngày một nặng nề. So với người yêu hoàn hảo không một khuyết điểm, hắn – trong đầu chỉ tham muốn tình yêu – có vẻ xấu xí khủng khiếp. Dù là cơ thể hay linh hồn hắn đều không xứng với chàng ca sĩ nổi tiếng nên có được thứ tình yêu hoàn mỹ hơn này.
Về cơ bản, cả hắn lẫn Di Tâm đều không xứng.
“Em đang nghĩ gì thế? Sao trông có vẻ buồn bã vậy?” Tửu Sơ lướt tay qua tóc Di Tân rồi kéo đầu hắn tựa vào lòng mình, động tác nhẹ nhàng. Sự dịu dàng chỉ có giữa những người yêu nhau khiến Di Tân say đắm khôn cùng, hắn thấp thỏm mở to mắt, cuối cùng gương mặt tái nhợt đã hồng hào hơn.
Đối với người luôn bị cô lập khỏi thế giới chung, chưa bao giờ được ai quan tâm như Di Tân, Tửu Sơ là sự cứu rỗi duy nhất cũng là cuối cùng của hắn.
Cho nên… dù hắn có tham lam một chút cũng không sao đâu nhỉ.
Di Tân phỉ nhổ lòng tham của mình nhưng lại không thể ngăn cản bản thân tiếp tục tham lam.
“Nếu em có gì phiền muộn thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào.” Tửu Sơ nói rất ôn hòa, nhưng hình như bên trong còn có ẩn ý sâu xa nào đó.
Nghe đến đây, Di Tân đang dán lên hõm vai mềm mại trắng ngần của người yêu thoáng sững sờ, ánh mắt ngưng lại vài giây trên đám màu đỏ tươi đang không ngừng nhúc nhích bên ngoài cửa sổ.
Trong tiếng gào thét mỗi lúc một chói tai, hắn cụp đôi mắt trống rỗng rồi vô thức siết chặt bàn tay đang ôm eo Tửu Sơ: “Em… không sao.”
Giọng Di Tân vẫn sót lại vài phần khác thường, hắn tạm dừng một chốc rồi mới giải thích: “Chỉ là những, tiếng cầu nguyện quái lạ ấy, rất chói tai.”
“Thái dương em, đau lắm.”
Thế nhưng hắn lại bất giác siết chặt bàn tay buông thõng bên người như đang cảm thấy vô cùng áy náy vì đã nói dối người yêu. Máu tươi theo kẽ tay rịn ra, cơn đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với mặc cảm tội lỗi nặng nề sắp sửa đè bẹp hắn.
Tửu Sơ nghe vậy, bàn tay đang vuốt ve Di Tân bỗng khựng lại. Y kín đáo liếc nhìn bàn tay nhuốm máu của hắn rồi lại nhìn sang vật thể hình người dài ngoằng ngoài cửa sổ.
Hình như chúng nó nóng nảy hơn rồi.
Rõ ràng chỉ là một đám vật thể lạ được cấu tạo từ huyết tương thể bán rắn[1] mà như có thể hiểu được con người đang nói gì.
Chú Thích [1]
Sau khi nghe thấy những lời Di Tân vừa nói, chúng nó trở nên cực kỳ kích động, tốc độ bò nhanh đến mức chẳng khác gì chất lỏng màu đỏ đang chảy, gần như không thể nhìn ra vật thể hình người nữa.
【Mày —— đồ chuyên nói dối nhà mày!】
【Trả Tửu Sơ … cho tao…】
Giọng Di Tâm khàn đặc mà đầy căm thù, thậm chí đến cuối còn phát ra âm thanh như đang khóc tấm tức. Bởi Tửu Sơ yêu dấu không hiểu những gì mình nói, cộng thêm việc phải tận mắt chứng kiến cảnh người yêu mình tiếp xúc thân mật với người khác, Di Tâm cảm nhận được nỗi căm phẫn có thể nói là tuyệt vọng.
Lại thế rồi! Lại thế rồi!
Vì sao người chiến thắng cuối cùng luôn là Di Tân!
Từ lúc Di Tâm có trí nhớ, hắn chưa bao giờ thoát khỏi sự áp bức của Di Tân. Rõ ràng hắn mới là em gái được mẹ yêu chiều, nhưng do bị nhốt trong cơ thể xấu xí này mà mẹ từ chối không cho hắn tới gần, thậm chí bà còn thét lên mắng hắn là đồ quái vật.
Di Tâm không bao giờ quên được cảnh mình dè dặt đi về phía mẹ sau khi khó khăn giành được quyền điều khiển cơ thể. Cầm con gấu nhồi bông mình thích nhất, hắn muốn nói với mẹ rằng mình chưa chết, mình vẫn sống trong cơ thể anh trai.
Cho nên mẹ đừng khóc, đừng buồn vì hắn.
Hắn rất cố gắng tới gần người mẹ đang ngồi sofa, điều khiển cơ thể mình chẳng quen dùng dựa vào đầu gối mẹ, hắn muốn nghe mẹ hát ru như ngày xưa.
“Mẹ… mẹ ơi, con về rồi.” Hắn đè giọng xuống cho thật nhỏ nhẹ, đơn thuần mô phỏng giọng nói trước kia của mình.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có đôi mắt trừng to và tiếng hét suýt chọc thủng màng nhĩ của mẹ: “Quái vật! Quái vật ——!!!
Xoẹt ——
Con dao cắt đồ ăn trong tay mẹ cứa rách tay hắn, sau đó liên tục đâm vào người hắn để lại những vết thương sâu tận xương, máu thịt đỏ tươi nhuộm đỏ mắt hắn.
Đau quá ——
Đau quá ——!!!
Hức hức —— Hắn phát ra tiếng khóc ấm ức.
Hắn rất sợ đau, hắn không giống tên quái vật Di Tân, hắn là một đứa trẻ bình thường, hắn rất sợ đau.
Nhưng hình như mẹ chẳng để ý.
Dù hắn đã co mình trốn tránh thì mẹ vẫn đánh đập hắn tàn nhẫn, đánh đến khi đầu hắn chảy máu vẫn không dừng tay. Trong tầm mắt mông lung, hắn chỉ thấy gương mặt chẳng còn chút dịu dàng mà dữ tợn và xấu xí như ma quỷ của mẹ.
Con thú bông cũng bị xé toạc, để lộ lớp bông vàng nhạt bên trong rồi rơi xuống đất, thấm máu tươi của hắn.
Mạch máu và bắp thịt trên cánh tay hắn bị đào ra tươi sống. Thấy hắn gào khóc thảm thiết mà mẹ lại cười như đang vui lắm.
Sao mẹ lại đối xử với hắn như vậy?
Hắn đau tới nghẹn họng, đến tiếng kêu cũng chẳng phát ra được. Ý thức hắn rơi vào bóng tối, đến khi hắn mở mắt ra lần nữa thì Di Tân đã khống chế cơ thể rồi. Khác với hắn chỉ biết co người khóc gào, Di Tân lạnh nhạt nhìn những vết thương trên cơ thể mình rồi dùng kim chỉ xuyên qua làn da nát tươm, khâu lại từng mũi một.
Vết may xấu tệ hại như một con quái vật được chắp vá từ những mảnh thịt vụn.
Nhìn cơ thể ngày một xấu xí, Di Tâm sợ hãi khóc rấm rứt.
Hắn là một người bình thường khác hẳn quái vật.
Nhưng hắn bị nhốt mất rồi, bị nhốt trong cơ thể quái vật, đến mẹ cũng chẳng nhận ra hắn nữa.
Di Tâm từng thử nói cho những người lớn khác biết thân phận thật sự của mình, hắn muốn họ cứu mình thoát khỏi cơ thể này. Nhưng những người lớn với vẻ mặt thờ ơ đó chỉ cau mày rồi nhìn hắn bằng ánh mắt còn đáng sợ hơn cả lúc nhìn Di Tân.
Hắn sợ hãi bỏ chạy.
Từ đó về sau, đám trẻ xung quanh bắt đầu cười nhạo hắn, dù hắn cố tỏ ra ngoan ngoãn đến đâu vẫn bị ném đá tới toác đầu chảy máu.
Bọn nó cứ liên tục gọi hắn là “quái vật”.
Nhưng rõ là hắn không phải.
“Đau quá, mình đau quá ——”
Hắn bịt cái trán chảy máu mà khóc thút thít, nhưng chẳng ai quan tâm đến hắn. Cả anh trai hắn – Di Tân cũng chỉ thờ ơ đợi trong cơ thể, không nói tiếng nào nhìn hắn co ro sợ sệt.
Tất cả mọi người đều không quan tâm đến hắn.
Những ký ức ấm áp được mẹ yêu thương đan xen với hiện thực tàn khốc khiến Di Tâm gần như sụp đổ. Hắn đã không còn ở trong cơ thể của em gái nữa rồi, giờ hắn là quái vật. Hắn khóc chẳng có ai quan tâm, cũng chẳng còn ai dịu dàng dỗ hắn vào giấc nữa.
Dần dần, Di Tâm phát hiện trong mắt mọi người, thậm chí hắn còn chẳng phải một con quái vật.
Hắn chỉ là một u hồn không được ai thừa nhận mà thôi.
Di Tân còn một cơ thể thật sự tồn tại, mà hắn chỉ có thể trốn trong góc tối. Hắn chỉ được chốc lát tự do lúc Di Tân ngủ say, như một tên trộm dùng cơ thể của quái vật để đi lại trong đêm tối.
Không ai nói chuyện với hắn, không ai chơi với hắn.
Như thể hắn không tồn tại.
Hắn bước đi vô định trong căn nhà tối tăm như một u hồn, sau đó bị người mẹ giận dữ nhốt trong tủ âm tường. Hắn yếu ớt co mình, khóc đến mất sức.
Sáng hôm sau sẽ đến Di Tân điều khiển cơ thể, hắn dễ dàng mở cánh cửa đã nhốt hắn cả đêm rồi thờ ơ quay về phòng mà chẳng hỏi lấy một câu.
Hắn cũng chẳng quan tâm đến nỗi sợ hãi và đau đớn của hắn.
Hình như Di Tân kiên cường hơn, cũng gan dạ hơn hắn. Trong mắt Di Tân, có lẽ hắn chỉ là một kẻ thất bại, một tên mít ướt mà thôi.
Cho nên hắn mới thờ ơ như thế, mới —— xấu xa và vô liêm sỉ như thế.
Vì sao!
Vì sao hắn lại bị nhốt trong đây, vì sao Di Tân có thể trở thành người cười nhạo mình!
Hắn bị một tên quái vật cười nhạo.
Di Tân hận cảm giác ấy vô cùng, cũng hận cả tên quái vật cực kỳ đáng chết kia nữa.
Tất cả là tại hắn.
Tất cả là lỗi của quái vật!
Hắn vốn phải sống rất tốt, hắn vốn phải có một cuộc đời tốt đẹp, dù có chết cũng không nên chịu sự trừng phạt là bị nhốt trong cơ thể Di Tân, bởi hắn chưa bao giờ làm sai chuyện gì cả.
Kẻ nên bị cười nhạo, bị chế giễu là Di Tân.
Hắn mới là đầu sỏ gây nên mọi bi kịch!
Nỗi căm phẫn khiến Di Tâm càng ngày càng điên cuồng. Hắn tin chắc là sẽ có một ngày mình được người khác thừa nhận, được mẹ yêu thương và được trở về quãng thời gian hạnh phúc trước kia.
Bởi hắn khác hẳn Di Tân.
Nhưng bây giờ, hình như hắn lại bị Di Tân cướp sạch mọi thứ rồi. Di Tân cướp mất tình yêu khó lắm mới kiếm được của hắn, cướp đi người yêu duy nhất của hắn.
Rõ ràng Di Tân đã có được nhiều thứ thế rồi, trong khi hắn hoàn toàn trắng tay.
【Trả cho tao… Tửu Sơ, anh nhìn em đi mà…】
Di Tâm khóc nhìn người yêu trong phòng.
Nhìn người yêu đang dịu dàng ôm Di Tân.
Hắn không hiểu, có phải hắn đã làm sai chuyện gì nên mới dẫn tới kết quả này không.
Sao y không thể nhìn hắn một chút…
Chỉ cần liếc nhìn một cái là được, hắn chỉ muốn nhận được tình yêu của Tửu Sơ thôi…
Di Tâm như đã trở về những ngày chỉ có thể co mình rúc trong cơ thể Di Tân, không được ai quan tâm. Hóa ra từ đầu đến cuối hắn vẫn là u hồn đáng thương đó, không được ai thừa nhận, cũng chẳng có gì trong tay.
Hắn bị cả thế giới bài xích.
Ngoài cửa sổ, vật thể màu đỏ nhúc nhích chảy ra chất lỏng đỏ tươi như nước mắt. Khi cảm xúc đã dồn nén tới cực điểm, nó triệt để bùng nổ như mắc-ma nóng bỏng. Sự hỗn loạn, mất trật tự và âm thanh ầm ĩ tràn ngập bộ não Di Tân và Di Tâm dùng chung.
Di Tân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một tế đàn xuất hiện trước mắt mình trong những âm thanh đinh tai ấy. Xung quanh tế đàn toàn những người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ thỏ kín mặt, mà lão già lọm khọm đứng giữa tế đàn cũng đeo một cái mặt nạ y hệt, đôi mắt lão phủ đầy tơ máu, trông cực kỳ điên cuồng.
“Thần! Thần đang nổi giận! Nhiều hơn nữa! Cần nhiều khổ nạn hơn nữa!”
“Mang thánh vật ra đây! Thánh vật cần để đánh thức Thần ấy! Mau!”
Khi cái vật trông như tấm gương được đặt lên tế đàn, hình ảnh trước mắt Di Tân mờ dần, thay vào đó là một linh cảm chẳng lành. Nhìn sang vật thể hình người đỏ tươi đang bò ngoài cửa sổ, Di Tân biết chắc Di Tâm cũng nhìn thấy hết những chuyện vừa nãy. Tuy vẫn chưa rõ nguyên do nhưng Di Tân biết chuyện vừa xảy ra trên tế đàn đã tăng sức mạnh cho Di Tâm, mà hắn lại chẳng có sức mạnh.
Mấy vật thể hình người dài ngoằng ngoài nhà nghỉ đã sắp đột phát trở ngại để tràn vào trong.
Chúng nó sắp cướp đi người yêu của hắn.
Đôi ngươi đen kịt của Di Tân phản chiếu hình ảnh của em gái ngoài cửa sổ – người thân đã gắn mạng với hắn đến tận bây giờ.
Không biết vì sao mà Di Tân bỗng im lặng lạ thường, gương mặt giấu dưới lớp khẩu trang khiến người khác không thể nhìn ra biểu cảm của hắn. Ở chỗ Tửu Sơ không nhìn thấy, thứ cảm xúc tương tự sát ý đang lan tràn.
Có vẻ Tửu Sơ đang ôm đối tượng trừng phạt đã nhận ra gì đó. Y bình tĩnh liếc nhìn mu bàn tay trắng nhợt nổi gân xanh của Di Tân, nhưng ngay khi y định mở miệng nói chuyện với Di Tân thì ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng hét ầm ĩ.
“Aa!! Quái vật! Quái vật!!”
“Chạy mau! Chạy mau!”
Hình như quái vật đã xông vào nhà nghỉ, những kẻ may mắn đang trốn trong phòng hoảng loạn bỏ chạy. Thấy vậy, Tửu Sơ thở dài rồi quyết định chốc nữa sẽ nói chuyện với đối tượng trừng phạt sau.
Y nhận ra Di Tân đang giấu mình vài chuyện, ấy là những chuyện khiến thần kinh hắn căng thẳng cao độ nhưng mãi vẫn không chịu thẳng thắn với y.
Nhưng chắc giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện.
“Chúng ta cũng đi thôi em.” Tửu Sơ nói rồi đứng dậy.
Di Tân ngẩn ra. Nhìn bàn tay không được nắm sau khi Tửu Sơ buông ra, hắn hơi hoảng, nhưng khi thấy Tửu Sơ cầm máy tính thì hắn lại thả lỏng.
Hoặc đúng hơn là tạm thời thả lỏng.
Thần kinh căng thẳng khiến Di Tân vẫn chú ý từng động tác của Tửu Sơ, dường như hắn đã nhận ra sự thay đổi nhỏ bé trong thái độ của Tửu Sơ, cũng vì thế mà hắn sợ hãi bất an.
Độ nhạy cảm của hắn khiến Tửu Sơ không nhịn được cười. Y có cảm giác mình đang nhìn một chú chó lang thang cỡ lớn vì từng bị vứt bỏ mà nhút nhát và chú ý đến chủ nhân một cách lạ thường. Đặc biệt là khi biết rõ mình đang giấu chủ nhân chuyện gì đó, hắn sẽ rất sợ khoảnh khắc sự thật bị vạch trần.
Dáng vẻ căng thẳng ấy có hơi đáng thương.
Đối diện với một đối tượng trừng phạt như vậy, Tửu Sơ đành phải xoa nhẹ gương mặt ủ rũ của hắn, tạm tha cho hắn một lần.
“Em đừng nghĩ lung tung, chúng ta đi thôi, ở đây không an toàn nữa rồi.” Nói đoạn, Tửu Sơ lại nắm tay đối tượng trừng phạt và cùng hắn ra khỏi phòng.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Tửu Sơ, cánh môi Di Tân run nhẹ, ngón tay hắn từ từ siết chặt như đang ôm một nắm cát không thể giữ chặt.
Mặc cảm tội lỗi khiến hắn hổ thẹn, nhưng mãi hắn vẫn không chịu buông tay.
Bên ngoài là hành lang hỗn loạn. Mấy chục người sống sót đang chạy về phía cây cầu ngang nối nhà nghỉ với trung tâm thương mại, mà sau lưng họ là vài vật thể hình người dài ngoằng đang đi chậm rãi.
Di Tân liếc nhìn mấy vật thể hình người như đang sốt ruột tìm kiếm thứ gì đó, trong đôi mắt xưa nay luôn đờ đẫn lắng đọng vài cảm xúc không rõ, âm u mà đáng sợ.
Tất cả đều là Di Tâm.
Di Tâm hệt như quái vật.
“Chúng ta cứ đi theo họ là được.” Giọng Tửu Sơ cắt đứt cái nhìn chăm chú của Di Tân. Hắn thu mắt rồi gật đầu, ra hiệu mình đã nghe thấy và tiếp tục đi theo bên cạnh Tửu Sơ.
Dù Tửu Sơ muốn đi đâu hắn cũng sẽ theo sau y.
Vóc dáng cao to đến mức gần như khổng lồ trông rõ mồn một trong hành lang, nhưng lúc theo sau Tửu Sơ hắn rất lặng lẽ, thậm chí còn có thể nói là dịu ngoan. Bước nối bước, ánh mắt hắn nhìn Tửu Sơ hết sức cẩn thận như sợ chỉ trong nháy mắt, người hắn yêu sẽ biến mất ngay trước mắt và trở về trong vòng tay của em gái.
Hai người cứ yên lặng nắm tay đi như vậy đến khi có ai đó hét lên khiếp hãi và xông tới từ một căn phòng bên cạnh hành lang, theo sau gã là một vật thể hình người đang chậm rãi đi theo.
“Cứu mạng! Cứu tôi với!!” Tiểu Lưu vừa gào to vừa chạy về phía gã đàn ông có thân hình cao to đến đáng sợ. Tuy bình thường gã đều đi đường vòng khi gặp những người lực lưỡng như thế này, nhưng trong thời khắc nguy cấp thì chắc chắn cơ thể khỏe mạnh vạm vỡ rất có cảm giác an toàn.
Tiểu Lưu là một trong những người sống sót ở nhà nghỉ. Gã không hiểu vì sao bầu trời công viên bỗng đỏ lừ, cả đám tên sát nhân đeo mặt nạ thỏ xuất hiện bất ngờ kia nữa, chúng điên cuồng chém giết người khác, mồm còn liên tục lẩm bẩm mấy lời vớ vẩn như hiến cho Cosmos gì đó.
Vì bị đám cuồng sát đó làm phát khiếp nên nãy giờ Tiểu Lưu cứ trốn mãi trong phòng, kết quả bọn quái vật vốn chỉ lảng vảng ngoài nhà nghỉ lại trèo lên, dọa gã chạy tóe khói, Nhưng do sợ hãi nên hai chân Tiểu Lưu mềm xèo, chạy không nổi nên chỉ có thể cầu cứu những người xung quanh theo bản năng.
“Cứu tôi với! Huhu mau cứu tôi đi!” Tiểu Lưu khóc không ra hơi, gã vô thức muốn túm lấy cánh tay gã đàn ông nọ để xin hắn giúp đỡ, song ngay giây tiếp theo gã đã bị ánh mắt của hắn dọa cho giật nảy mình.
Đôi ngươi đen kịt không lọt chút ánh sáng, chỉ có vẻ tĩnh lặng và trống rỗng gần như đờ đẫn, cộng thêm thân hình cao to thừa đủ để nhìn xuống người khác khiến hắn còn giống kẻ cuồng sát hơn những tên sát nhân vừa đuổi giết gã.
“Tôi! Ờm…”
Tiểu Lưu sợ toát mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi dữ dội hơn cả lúc gặp phải lũ quái vật dâng lên trong lòng gã, hai chân cũng vô thức bắt đầu run rẩy.
Di Tân chẳng quan tâm đến người lạ mặt này, hắn chỉ dang tay che chở Tửu Sơ sau lưng mình, ngăn ra một khoảng giữa y và Tiểu Lưu.
Hắn không cho phép bất cứ ai tổn thương Tửu Sơ.
Mặc dù kẻ đó chẳng có vẻ gì là nguy hiểm.
Sau đó, Di Tân dòm sang vật thể hình người dài ngoằng đang chầm chậm đi ra cửa phòng. Nó đi rất chậm, huyết tương thể bán rắn như khối u luân lưu theo cử động của nó, để lại từng dấu chân màu đỏ máu trên đất.
Nhìn thấy Di Tân, có vẻ vật thể hình người kích động hơn, nó duỗi tứ chi dài mảnh gấp khúc hòng bóp chết gã trai với thân hình to lớn như quái vật.
Phụt —— Chất lỏng đỏ tươi bắn tóe lên tường và trần nhà.
Gương mặt tái nhợt của Di Tân vẫn chẳng có cảm xúc, động tác cũng nhanh gọn dứt khoát cầm rìu chữa cháy đặt bên cạnh bổ đôi vật thể hình người. Nội tạng thể bán rắn và máu chảy ra khỏi phần bụng mềm mại như con người của quái vật, cuối cùng tan thành một vũng máu lưu động.
Dịch thể đỏ sậm nhuộm màu áo sơ-mi trên người hắn, gương mặt luôn đơ cứng cũng bị bắn vài giọt máu.
Con quái vật vô cùng khủng bố trong mắt Tiểu Lưu bị Di Tân giải quyết dễ như không. Gã kinh hoàng nhìn người đàn ông cao to trước mắt, không biết vì sao nhưng gã bỗng cảm thấy kẻ này còn đáng sợ hơn vật thể hình người kia.
Hệt những tên cuồng sát mặt không cảm xúc nhưng thực ra trong lòng đang chất chứa ham muốn giết chóc biến thái.
Trầm lặng đến mức gần như u ám.
Dù hắn đeo khẩu trang gã vẫn có thể nhìn thấy mắt mày đờ đẫn tối tăm trên gương mặt không cảm xúc ấy.
Cứ như thể hắn đã quen với việc giết người, quen với cái chết.
Tức thì, Tiểu Lưu bị gã trai tên Di Tân dọa cho mặt vàng như nến, run như cầy sấy, con mắt cũng run theo, gã sợ đến mức nước mắt giàn giụa.
Lép nhép lép nhép ——
Vật thể hình người dài ngoằng chỉ còn mấy mảnh cơ thể nát vụn bò về phía Tửu Sơ đang đứng sau lưng Di Tân, khó nhọc mà cố chấp.
Dường như nó muốn tới gần người thương hơn một chút.
Giọng nói cũng mang vài phần mềm mại và lưu luyến với người yêu.
Nó đang mong người yêu nhận ra con quái vật đang chiếm cơ thể và giả mạo mình.
【Đồ quái vật tởm lợm, nó là quái vật…】
【Anh đừng tới gần nó, Tửu Sơ ơi ——】
Con quái vật ấy sẽ tổn thương anh mất!
Phập ——!
Nhát chém cuối cùng biến nốt đống tàn chi thành máu loãng.
Hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng là gã đàn ông mặt không cảm xúc đang nhìn xuống mình. Hình như trong đôi mắt đen kịt của gã trai với làn da trắng ởn hệt xác chết chẳng có gì, lại như đang cuồn cuộn một nỗi căm ghét đáng sợ nào đó.
Như thể kẻ nằm dưới lưỡi rìu không phải người thân của hắn mà là một con quái vật hàng thật giá thật.
“……”
Do bị Di Tân chắn tầm nhìn nên Tửu Sơ thực sự không nhìn rõ toàn bộ dung mạo của vật thể hình người nọ, chỉ thấy góc áo đỏ sậm do bị máu bắn lên của đối tượng trừng phạt. Nhìn sườn mặt trầm lặng của Di Tân, y nhẹ giọng gọi tên hắn:
“Di Tân?”
Giọng y có vẻ lo lắng.
Tửu Sơ nhận ra trạng thái tâm thần của đối tượng trừng phạt không ổn lắm.
Nghe thấy giọng y, Di Tân bỗng siết chặt cây rìu trong tay rồi ngước mắt nhìn Tửu Sơ như vừa tỉnh mộng, không còn vẻ âm u chết lặng như vừa nãy nữa.
“Em, không sao.”
Mọi thứ đều ổn.
Di Tân buông tay vứt cái rìu dính đầy máu vật thể hình người đi, hắn biết Tửu Sơ đang quan tâm mình, mà hắn thì không muốn y lo lắng. Vậy nên hắn tháo cái khẩu trang thấm máu ra, đoạn hắn hơi bỡ ngỡ cong khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười giống người bình thường.
So với vết máu còn vương trên mặt, nụ cười có chút kiềm chế của hắn có vẻ bệnh hoạn hơn.
Hắn cất bước đi về phía Tửu Sơ cách mình không xa, thân hình cao lớn che khuất vũng máu đang không ngừng nhúc nhích sau cửa, cũng giẫm nát ngón tay cuối cùng của Di Tâm.
Cái ngón tay dù đã nát vụn vẫn cố gắng chuyển động về phía Tửu Sơ.
“Chúng ta đi thôi.”
Di Tân đã khôi phục sự trầm tĩnh thường ngày, như thể cái người lạnh lùng hung ác xử lý vật thể hình người vừa nãy không phải mình.
Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt hồi lâu, đến khi Di Tân hơi căng thẳng né tránh ánh mắt y thì Tửu Sơ mới thu hồi vẻ suy tư trong mắt rồi tiếp tục đi theo hướng lúc nãy.
Thôi, đến nơi an toàn rồi nói sau vậy.
Trạng thái tinh thần lúc này của đối tượng trừng phạt cũng không hợp để bị kích thích.
Chốc nữa tìm một nơi yên tĩnh rồi hỏi rốt cuộc đối tượng trừng phạt đang che giấu chuyện gì để trạng thái tinh thần của hắn bất ổn như thế. Tửu Sơ nghĩ rồi đưa tay ra cho đối tượng trừng phạt hình như lại rơi vào trạng thái tự ti với đôi đồng tử giãn rộng.
Sau một thoáng ngẩn người, Di Tân sắc mặt tái nhợt vội vàng nắm lấy bàn tay mềm mại đó, sự thân mật khi mười ngón đan xen lập tức xóa tan nỗi bất an trong lòng Di Tân. Ngón tay run rẩy của hắn được Tửu Sơ xoa nhẹ như đang vỗ về.
Di Tân chầm chậm siết tay với y rồi im lặng theo sau Tửu Sơ, hắn cúi nhẹ đầu, dường như trong đôi mắt đen kịt đang lắng đọng một thứ tình yêu bệnh hoạn.
Hắn và Tửu Sơ là đôi bên có tình.
Cho nên hắn làm không sai.
Giết chết quái vật, không sai.
Hai người lại bước lên cầu nối qua trung tâm thương mại. Phía sau, Tiểu Lưu bị dọa vỡ mật vừa nhìn bóng lưng hai người dần xa vừa run rẩy co mình, sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, hồi lâu sau vẫn chẳng dám động đậy.
Gã đàn ông ấy còn đáng sợ hơn cả quái vật!
Mà chàng thanh niên dong dỏng cao – dù đeo khẩu trang vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp vượt xa người bình thường – đứng bên quái vật không hề sợ hắn, y còn dám nhìn hắn rất lâu.
Thậm chí y còn nắm tay quái vật!
Cảnh tượng kinh dị đến quái dị đó khiến Tiểu Lưu rất khó hiểu, gã chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi ăn sâu vào cốt tủy, sợ đến mức gã chẳng thể đứng nổi.
Có lẽ do quái vật cưỡng ép chàng trai.
Tiểu Lưu chỉ có thể nghĩ ra đáp án này.
Gã đã sắp bị những chuyện xảy ra trong công viên ép tới điên rồi. Dù là những kẻ cuồng sát, thứ quái vật máu me nhơ nhớp hay là gã quái vật to cao đáng sợ đến độ khiến người khác không thể nhúc nhích vừa nãy, (tất cả đều quá kinh khủng).
Tiểu Lưu sợ hãi quá độ cứ vậy mà ngất xỉu, ấy thế nhưng mấy vật thể hình người đang lục tục tràn qua bên cạnh gã lại bỏ qua Tiểu Lưu, mò mẫm đi thẳng theo hướng Tửu Sơ vừa rời khỏi.
Đi tìm người yêu chúng đánh mất.
Bên kia, Tửu Sơ và Di Tân đã vào trong trung tâm thương mại. Hai người tiếp tục đi tới, quả nhiên phát hiện bên trong tụ tập rất nhiều người sống sót đang lo lắng nhìn ra ngoài trung tâm thương mại. Toàn bộ ba tầng của trung tâm được bao quanh bởi một bức tường kính lớn, kính một chiều cho phép mọi người nhìn rõ bầu trời mỗi lúc một tối tăm và đỏ lòm bên ngoài, trông vô cùng khó thở.
“Chuyện gì thế này! Sao vẫn chưa có ai tới cứu chúng ta thế!”
“Gọi điện báo cảnh sát cũng không được! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy!”
“Mấy tên cuồng sát đó đến từ đâu thế, đáng sợ quá huhu ——”
“Huhu… tôi muốn về nhà.”
Giọng nói hỗn tạp pha trộn tiếng khóc, cảm xúc tuyệt vọng và mờ mịt bao phủ đám người.
Tửu Sơ cùng Di Tân tới một góc yên tĩnh. Di Tân vẫn im lặng không nói gì nhưng bàn tay đang nắm Tửu Sơ lại vô cùng cẩn thận như thể đây là chuyện quan trọng nhất với hắn.
Tửu Sơ quét mắt nhìn đôi mắt đen kịt u ám của đối tượng trừng phạt, hình như y khẽ thở dài một tiếng.
“Di Tân, có phải em có chuyện gì chưa nói với anh không?”
“Về những vật thể hình người ấy, có phải em biết gì đó không?”
Tửu Sơ nhận ra từ lúc vật thể hình người xuất hiện biểu hiện của Di Tân đã không được bình thường, rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn không thể nói rõ cho y biết?
Tửu Sơ thật sự không hiểu lắm.
Tửu Sơ hiểu rất rõ tính cách và cách làm việc của đối tượng trừng phạt, nếu dựa theo tính cách khuyết thiếu tình yêu thương thì hắn phải không giấu giếm y bất cứ chuyện gì mới đúng.
Trừ khi chuyện hắn muốn giấu sẽ khiến quan hệ của hai người rạn nứt.
Chỉ như vậy thì Di Tân và Di Tâm – hai nhân cách vốn cực kỳ cố chấp với tình yêu – mới sẵn sàng chịu đựng mặc cảm tội lỗi khi lừa dối người yêu để làm chuyện này.
Nhưng với Tửu Sơ, trừ khi đối tượng trừng phạt nói mình là do Hệ thống giả dạng, nếu không y sẽ không bao giờ tùy tiện chia tay.
Đây chính là chỗ Tửu Sơ nghĩ thế nào cũng không ra.
“!!!” Lúc nghe thấy câu hỏi của Tửu Sơ, hình như Di Tân bỗng cứng người lại, hình thể cao to không thể che đậy sự chột dạ và lúng túng phát ra từ nội tâm hắn.
Thấy vậy, Tửu Sơ bất đắc dĩ chớp mắt hai cái, không hiểu vì sao Di Tân lại phải giấu giếm: “Thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.” Tửu Sơ chỉ sang một quán cà phê bên cạnh, trong đó có phòng riêng, có thể nói rõ mọi chuyện một cách tường tận. Tuy giờ họ đang ở trong một góc không người nhưng dù sao cũng không phải không gian kín, không được an toàn.
“… Vâng.” Di Tân ngoan ngoãn đáp lời, giọng hơi rít.
Nhìn Tửu Sơ dần đi xa, hắn muốn đi theo nhưng không tài nào nhúc nhích được, trái tim trong lồng ngực như đã ngừng đập, cổ họng truyền tới cảm giác khó thở. Di Tân cúi đầu nhìn bàn tay run rẩy của mình rồi đờ đẫn nghĩ – lần này Tửu Sơ không nắm tay hắn.
Cuối cùng giấc mơ này đã tới thời khắc phải tan vỡ.
Tất cả những chuyện hắn giấu giếm sẽ trở thành chứng cứ không thể chối cãi lúc bị vứt bỏ vì chán ghét.
Phập ——!!!
Ngay lúc Di Tân đang tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Tửu Sơ, không biết đang nghĩ gì, sau lưng hắn bỗng vang lên một tiếng trầm đục khi máu thịt bị xẻ toang.
Đầu vai hắn đau nhức như bị rìu bổ trúng.
Không thấy máu, không tiếng la hét, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Con ngươi Di Tân co lại, hắn nhìn ra sau, không thấy ai cả.
Nhưng ngay bên cạnh hắn, trên cái bóng phản chiếu bởi bức tường kính, Di Tân nhìn thấy một bóng người giống hệt mình xuất hiện sau lưng, chỉ là trên gương mặt trắng nhợt và đờ đẫn đó lại xuất hiện một nụ cười âm u vốn không thuộc về hắn.
【Quái vật! Mày là đồ quái vật!】
【Chết đi!】
Thế mà trên bức tường như tấm gương có hai bóng “mình”.
Di Tân chưa kịp phản ứng đã thấy trên cơ thể có những thay đổi quái lạ. Bắt đầu từ bờ vai bị rìu chém, vết rạn xuất hiện trên cơ thể thật của Di Tân, trông cứ như thể hắn mới là người trong gương.
Hắn sắp bị đập thành từng mảnh rồi.
Di Tân bỗng nhận ra gì đó, hắn vươn tay muốn tóm Di Tâm đang ở trong bức tường thủy tinh.
Đôi ngươi đen kịt phản chiếu gương mặt nọ.
Gương mặt với nụ cười vặn vẹo thuộc về Di Tâm.
Rắc —— âm thanh như tiếng gương vỡ cực kỳ bắt tai trong góc vắng.
Tửu Sơ – đang chìm trong suy nghĩ – quay đầu lại. Phát hiện Di Tân không đi theo mình, y lập tức nhìn qua.
“… Di Tân?”
Người đàn ông cao lớn đứng giữa một đống kính vỡ ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tái nhợt.
“Tửu Sơ!” Hình như hắn hơi hoảng loạn nhưng chớp mắt đã nở một nụ cười ngây thơ và đơn thuần như trẻ con.
Giờ ổn rồi, con quái vật đáng chết tởm lợm kia đã biến mất rồi.
- Hết chương 028-
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tân & em Tâm:【Đến giờ săn giết rồi.jpg】
Lea: Đến màn 2 anh em tự thịt nhau này… Đầu tiên thằng anh cầm rìu chữa cháy chém nát em, xong em đập nát cơ thể anh trong gương rồi chiếm xác…