Nhưng trong đôi mắt lơ đãng rủ xuống ánh lên vẻ tinh tường.
Y đã đoán đúng.
Từ biểu hiện của gã trai nọ, rõ ràng hiện giờ ý thức bên trong cơ thể này không phải nhân cách chủ của đối tượng trừng phạt – Di Tân, mà là em gái hắn – Di Tâm.
Từ lúc hắn bước vào Tửu Sơ đã bắt đầu để ý tới những chi tiết quái lạ.
Dù sao bất kể trong nguyên tác hay là lần gặp mặt trước, Di Tân đều trưng vẻ mặt trống rỗng vô cảm, tâm trạng gần như không hề gợn sóng. Nhưng hôm nay thái độ của “Di Tân” rất khác, không chỉ thể hiện vẻ khách sáo và lo lắng mà còn mang nét ngượng ngùng ngây thơ như gặp người trong lòng.
Sự thay đổi nét mặt hết sức rõ ràng. Nếu ngay cả điệu bộ rõ nét như vậy còn không nhận ra thì mắt y vứt đi là vừa.
Cơ mà tuy đã nhận ra thân phận của Di Tâm, Tửu Sơ vẫn hơi hoang mang và kinh ngạc với dáng vẻ hiện tại của hắn. Y cụp mắt suy tư, bụng ngón tay thon thả trắng nõn vô thức miết cánh môi hơi tái tạo ra vệt đỏ nhạt.
Lấy tư cách là một người nhận nhiệm vụ thâm niên với nhiều năm sắm vai nam phụ si tình, tuy đa số thời gian chưa từng yêu đương nghiêm túc vì bận đấu đá với hệ thống, đến nay vẫn FA từ trong trứng, nhưng số lần nhìn nam nữ chính yêu nhau nhiều không kể xiết, Tửu Sơ cho rằng bản thân y kinh nghiệm đầy mình.
Y có thể nhận ra trong mắt gã trai cao to được xưng là máu lạnh vô nhân tính trong nguyên tác đang tràn ngập một tình cảm say mê nào đó.
Qua vài câu thăm dò vừa rồi, lại nhìn Di Tâm căng thẳng đến độ mất luôn biểu cảm hờ hững, đầu óc chết máy, Tửu Sơ có thể xác định hắn thực sự có hảo cảm với mình.
Thậm chí cảm xúc ngây ngô nồng nhiệt như thiếu nữ mới lớn vô thức thể hiện ra ngoài làm cho Tửu Sơ – người luôn luôn bình tĩnh – cũng không kịp thích ứng.
Vì Tửu Sơ nhớ trong nguyên tác, nhân cách phụ Di Tâm xuất hiện với tư cách phản diện hơn cả Di Tân, mức độ phản xã hội và phản nhân loại trầm trọng khiến người ta căm phẫn.
Khác hẳn Di Tân còn chịu học cách yêu một ai đó, cô em gái Di Tâm có thể nói là vô cảm, trông không giống kẻ sẽ rung động với người khác.
Tính cách “nàng” vặn vẹo, máu lạnh khôn cùng, “nàng” căm hờn tất cả mọi người, kể cả anh trai mình – Di Tân. Sở thích duy nhất là giết người và ra tay cực kỳ tàn nhẫn. So ra thì cách giết người gọn gàng dứt khoát của Di Tân đã được gọi là nhân đạo rồi.
Trong loạt phim kinh dị spin-off[1], sự khác nhau giữa Di Tân và Di Tâm càng rõ rệt hơn. Kẻ nào khi giết người không nói một lời, lập tức vung rìu chém nhau – ấy chắc chắn là Di Tân. Còn kẻ trước khi giết người thích bật cười chế giễu, ánh mắt lạnh lẽo hằn học – đó ắt là Di Tâm.
Chú Thích [1]
Trong phim, thực ra Di Tâm giống mặt đen tối cất giấu toàn bộ hung tàn và căm hận không muốn cho ai biết của Di Tân hơn.
Có lẽ sự trầm lặng và đè nén suốt cuộc đời hắn, hay cuộc hiến tế đẫm máu của Câu lạc bộ Thập Trưởng lão với “Thần” đã đánh thức mặt tối và đẩy nó lan rộng trong lòng Di Tân.
Bởi thế mà Di Tâm – kẻ dùng chung cơ thể với Di Tân và cùng chết đi sống lại với hắn – ngày một điên cuồng và vặn vẹo hơn, nỗi căm hờn với tất cả người-sống làm người ta sởn gai ốc.
Tửu Sơ nhớ lại mấy bộ phim mình xem tối qua, lúc Di Tâm giết người là cảnh kinh điển nhất. Giữa tiếng kêu gào thảm thiết và sợ hãi cực độ của tất cả mọi người, chỉ có Di Tâm nở nụ cười vui vẻ nhưng ánh mắt tối tăm vặn vẹo khôn cùng.
Kéo dòng suy nghĩ từ cảnh tượng máu me đầy màn hình tối qua trở về, Tửu Sơ bình tĩnh ngước mắt, gương mặt mỉm cười vặn vẹo trong phim trùng khít với khuôn mặt bẽn lẽn mà ngô ngố trước mặt.
Không thể nào tin nổi là cùng một người.
Có thể nói rằng sự thay đổi khác xa nguyên tác của Di Tâm khiến Tửu Sơ hơi thất sách. Hơn chục kế hoạch vạch sẵn từ trước không dùng được nữa rồi. Nhưng có lẽ như vậy lại hay.
Tửu Sơ nghiền ngẫm nhìn gã trai cao to, trong đôi đồng tử sậm màu xinh đẹp phản chiếu khuôn mặt sắc nét với nước da tái nhợt của người nọ. Trong nháy mắt, y đã có một kế hoạch tuyệt vời hơn.
Còn Di Tâm – đầu óc chết máy ngồi đối diện – có vẻ cuối cùng cũng hoàn hồn.
Đầu óc váng vất, hắn buông mắt, bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối vô thức siết chặt, mấy ngón tay trắng bệch bối rối đan vào nhau, gân xanh gồ lên thể hiện nỗi căng thẳng cùng cực của chủ nhân lúc bấy giờ.
Gương mặt hắn đỏ bừng, đầu óc choáng váng như thể bị lửa thiêu, đỉnh đầu sắp xuất hiện ảo giác bốc khói đến nơi. Ánh mắt cũng đảo đưa khắp nơi nhưng không dám nhìn thẳng vào Tửu Sơ đang ngồi cách đó không xa, bấy giờ cơ thể cao to cường tráng cứng đờ như tảng đá.
“Đúng… đúng thế… em thích… thích… thích Tửu Sơ!!!”
Di Tâm cảm giác trán mình nóng ran, “nàng” lâng lâng lơ lửng như nằm trên chín tầng mây, bị một câu nói của Tửu Sơ nện cho đầu óc trống rỗng, ngoan ngoãn đi theo lời dụ dỗ, tỏ bày lòng mến mộ cất giấu bấy lâu.
Nhưng vừa dứt lời, dường như “nàng” sực nhận ra mình đã nói gì, vành tai vốn đỏ bừng chợt trắng bệch. Trước cuộc hẹn ngày hôm nay, Di Tâm chưa bao giờ có ý định thổ lộ nỗi lòng vì bản thân “nàng” biết mình và Tửu Sơ khác nhau một trời một vực.
Ngay cả việc hôn ảnh chụp của người thương, “nàng” cũng cẩn thận từng li từng tí, lần nào hôn xong cũng thấy áy náy vô cùng, nhưng luôn cầm lòng chẳng đặng thực hiện hành vi mà “nàng” thấy hết sức hèn hạ bỉ ổi. Di Tâm biết việc làm của mình bẩn thỉu đến nhường nào.
Thế nên dù chỉ tưởng tượng mình và người đó ở cạnh nhau thôi “nàng” cũng thấy tội lỗi, cảm giác mình đang vấy bẩn người thương – một người hoàn hảo đến khó tin trong mắt “nàng”.
Nhưng bây giờ Di Tâm không biết rốt cuộc mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa.
Đây là hành vi tồi tệ hơn cả việc hôn môi – đê hèn bẩn thỉu, nào ai chịu được một kẻ xấu xí dơ dáy nhường này thích mình.
Di Tâm không dám ngẩng đầu, “nàng” sợ nhìn thấy người thương lộ vẻ căm ghét dù chỉ chút ít, điều đó khiến “nàng” hoàn toàn sụp đổ.
“Nàng” chỉ biết gục đầu đầy bất lực, mái tóc che khuất đôi mắt đen nhánh đang luống cuống mở to, bàn tay đặt trên đầu gối chợt siết chặt, lòng bàn tay tức thì rỉ máu, băng vải quấn quanh vết thương vừa rạch hôm nay nơi cánh tay cũng vì thế mà rướm cả mảng máu to.
“Nàng” là đồ ngu hết thuốc chữa.
“……”
Phòng khách rộng rãi sạch sẽ bỗng rơi vào cõi tĩnh lặng đầy lúng túng.
Khuỷu tay Tửu Sơ tì trên ghế sofa, đầu ngón tay thon thả trắng nõn chống lên má, cặp mắt hoa đào nhìn Di Tâm chăm chú.
Có vẻ biểu cảm sắp khóc đến nơi làm y thấy buồn cười. Y cong môi, gương mặt toát lên vẻ đẹp lộng lẫy quyến rũ, đáp lời bằng giọng vui vẻ: “Được thôi.”
“……”
Được… thôi?
Gã trai cao to – đang mải đắm chìm trong cảm xúc tự căm ghét bản thân – sửng sốt ngẩng đầu, thấy chàng thanh niên xinh đẹp nghiêng người nhìn mình. Dường như bị dung nhan tuyệt trần cuốn hút, hắn chợt đánh mất khả năng nghe hiểu, không sao lý giải được ý của Tửu Sơ, chỉ biết ngơ ngác nhìn người thương của mình.
Ánh mắt ngỡ ngàng và ngây thơ như trẻ con làm Tửu Sơ nảy sinh cảm giác sung sướng đã lâu không thấy. Dường như y đã hiểu vì sao nam nữ chính trong những thế giới trước thích dính lấy nhau yêu đương rồi. Thấy một người để lộ nét mặt chết mê chết mệt với mình quả là chuyện sướng hết ruột gan.
“Chẳng phải em vừa thổ lộ còn gì?”
Tửu Sơ như đang giải đáp thắc mắc không nói thành lời của Di Tâm.
“Câu trả lời của anh chính xác mà nhỉ.”
Đôi mắt y đong đầy niềm vui, ngẫm nghĩ giây lát rồi dang tay với Di Tâm.
“Em muốn ôm không?”
Y nhớ sau khi nam nữ chính thổ lộ tấm lòng sẽ ôm nhau, hẳn đây là trình tự chính thức để xác định quan hệ.
Chàng thanh niên dang rộng hai tay, gương mặt trắng nõn đương nở nụ cười chân thành tha thiết, đuôi mắt hẹp dài cong cong chầm chậm nở rộ sắc xuân, đẹp đẽ và quyến rũ vô ngần!
Thể như bị hớp hồn, gã trai cao to cúi người, dùng tư thế nửa ngồi nửa quỳ phục tùng tuyệt đối, vâng theo ám chỉ của người thương, thuận theo cánh tay của chàng thanh niên, ôm trọn lấy Tửu Sơ đang ngồi trên ghế sofa.
Tửu Sơ nhìn mái đầu áp sát bên cổ mình, rèm mi dày rậm tựa lông vũ rung rung. Như đang ôm một đứa trẻ, y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn cưng cứng của gã trai, đầu ngón tay len vào những lọn tóc, ve vuốt dịu dàng như mẹ.
“……”
Dường như gã trai sợ mình sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đến không tưởng này, hắn vô thức siết nhẹ cánh tay, ôm chặt chàng thanh niên mềm như kẹo bông trong lòng.
Tửu Sơ rủ mi. Nhận ra hành động cẩn thận từng li từng tí của gã trai, y đột nhiên nhớ rằng trong nguyên tác Di Tâm luôn coi mình là em gái, vậy có thể “nàng” thực sự cho rằng mình là phái nữ nên mới thích đàn ông.
Như vậy cũng có thể giải thích tình cảm của “nàng” dành cho mình hiện giờ – thiếu nữ đương tuổi trăng tròn, gặp được người khác giới đồng trang lứa phù hợp rồi mang lòng mến mộ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng… chẳng lẽ đây là lí do vì sao trong nguyên tác “nàng” cực kỳ ác độc với nữ chính Ellie? Trái dấu hút nhau, cùng dấu đẩy nhau? Tửu Sơ nghĩ cũng có khả năng đấy.
Nhưng nếu là thế thật thì tình huống hiện tại chắc phải đổi chỗ với nguyên tác rồi. Trong nguyên tác, em gái căm ghét người phụ nữ mà anh trai yêu, vậy bây giờ rất có thể là anh trai sẽ căm ghét người đàn ông mà em gái yêu.
Tửu Sơ nhíu mày đầy khổ não, y cảm thấy đối tượng trừng phạt thật phiền phức. Bất kể thích giới tính nào, đối với hai nhân cách dùng chung một cơ thể thì việc tiếp xúc thân mật với người cùng giới cũng là một chuyện không thể khoan nhượng.
“……”
Mà bấy giờ, gã trai cao to ôm trọn người thương như đang nằm mơ giữa ban ngày, vành tai đỏ ửng của hắn thể hiện cảm xúc khó nén trong lòng, thậm chí hắn không nhận ra miệng vết thương sâu hoắm dưới lớp băng gạc đang chậm rãi khép lại.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa – ấy là một đôi mắt đờ đẫn và trống rỗng.
Ánh nhìn chạm phải gương mặt người mình đang ôm, cơ thể gã trai cứng đờ tại chỗ.