“Ta về rồi”
Sắc mặt Tân Phương Dương rất nặng nề: “Di thể của bọn trẻ cũng mang về cả rồi. Nhưng không được hoàn chỉnh. Tiểu đội của chúng gặp phải một đám hổ ba đuôi vây công, hơn mười con ta đều đã chém sạch...”
Tân Phương Dương kể lại sự việc từ đầu đến cuối một cách chỉ tiết, sau đó không nói gì nữa.
Lúc này, Thẩm Ngọc Thư đỏ mắt đứng dậy: “Tân, Phương, Dương?!” Nhấn từng từ từng chữ. Tân Phương Dương ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo à? Ngươi không còn gì để nói về chuyện này nữa à?” Thẩm Ngọc Thư thở hắt ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tân Phương Dương thản nhiên nói: “Sự việc trải qua vừa nấy ta đã trình bày rất rõ ràng rồi, ta không nghĩ là ta còn gì để nói nữa”
Ánh mắt dữ dăn của Thẩm Ngọc Thư nhìn thẳng vào Tân Phương Dương: “Ý ngươi nói, con ta chết vô ích sao?”
Mấy vị phụ huynh khác cũng có biểu cảm như vậy. Chỉ có ba bốn người ánh mắt tràn đầy hối hận, chứ không mấy oán trách.
“Ta nghe Thẩm tổng nói không được rõ ràng cho lắm”
“Tân Phương Dương, ngươi mang con trai ta đi rèn luyện, chúng đều chết hết. Ngươi lại bình an vô sự trở về, ngươi còn nói ngươi không hiểu à?”
Thẩm Ngọc Thư giận đến bật cười: “Tân Phương Dương, con trai của Thẩm Ngọc Thư ta cứ chết đi một cách vô nghĩa thế sao?”
Tân Phương Dương hít một hơi thật sâu nói: “Hôm qua ta đã gọi điện thoại cho mỗi vị phụ huynh ở đây, mấy đứa Thẩm Thiết Nam khí sắc không tốt, không thích hợp tham gia lần rèn luyện này, miễn cưỡng tham gia có thể sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm. Ta còn nghiêm túc nhắc nhở, có phải các vị nghe điện thoại không?”
“Cũng chính các vị đã đồng ý với ta, sẽ không để cho con mình tham gia lần rèn luyện này.”
Tân Phương Dương lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho các vị biết. Ta lo lắng bọn chúng tính cách bướng bỉnh, hành sự bảo thủ, không tham gia lần rèn luyện này không được. Chiều qua chính tay ta đã đập gãy chân chúng nó, muốn để cho chúng nó thành thật ngồi ở nhà, đợi qua tử kiếp này.”
“Nhưng ta tính thế nào cũng không ngờ được, chư vị phụ huynh thần thông quảng đại như vậy, chỉ một đêm đã khiến cho cái chân gãy nát của chúng nó hoàn toàn hồi phục, lại tiễn chúng nó về cái quỹ đạo tử vong mà vốn đã né ra được.”
Tân Phương Dương khẽ thở dài nói: “Hôm nay các vị còn đòi ta phải cho lời giải thích? Tân Phương Dương ta tự vấn lương tâm, tất cả những chuyện ta có thể làm, không thể làm đều làm hết rồi, còn cho các vị được lời giải thích nào nữa?”
“Ý của ngươi là ngươi không có chút trách nhiệm nào sao?” Thẩm Ngọc Thư giống như sắp nổi điên.
“Đúng vậy, ta tự thấy mình không hề có trách nhiệm hay sai lầm gì hết. Lui một vạn bước mà nói, dù ta không nhắc nhở gì ông bà, không làm điều gì hết thì ta cũng không có bất cứ trách nhiệm nào cả. Hay là ngươi nói thẳng xem ta có trách nhiệm gì, ta còn phải làm thế nào nữa? Có thể làm được gì nữa?”
Tân Phương Dương lạnh nhạt nói: “Làm phụ huynh của một học sinh đến cấp độ Võ Sư, chư vị đang ngồi ở đây đều từng kí cam kết miễn trách nhiệm. Mọi người đều hiểu rõ, học sinh ra ngoài rèn luyện thì sống chết đều là do tự chúng phụ trách. Mà số mệnh của người luyện võ cũng như vậy, không phải sống thì là chết.”
“Ta hiểu rất rõ tâm trạng cũng như cảm nhận của các vị.”
“Nhưng sự tình đã tới nước này, giận cá chém thớt cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Điều quan trọng nhất bây giờ là chôn cất cho những đứa trẻ này thật tốt.”
Tân Phương Dương bình tĩnh nói: “Xin các vị phụ huynh hãy nén bi thương.” “Ha ha ha ha ha...”
Thẩm Ngọc Thư cất tiếng cười dài chói tai: “Con ta đã chết, ngươi chỉ dùng một câu nén bi thương đã muốn cho qua chuyện à?”
Tân Phương Dương im lặng, không nói gì nữa.
Ánh mắt Thẩm Ngọc Thư như sói đói nhìn hắn: “Thầy Tân Phương Dương có con cái gì không?”
Tân Phương Dương lắc đầu, ánh mắt buồn bã: “Ta không có.” “Thầy có cha mẹ không?”
“Đầu đã qua đời rồi.”
“Thầy có vợ không?”
“Có thì có nhưng đã mất tích gần trăm năm rồi. Thẩm tổng rốt cuộc muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra.”
“Ha ha ha ha, hóa ra thầy Tân đây là một người cô quả.”
Thẩm Ngọc Thư nói bằng vẻ độc địa: “Khó trách con cái người khác chết, ngươi lại chỉ nói một câu nén bi thương. Ta cho ngươi biết, Tân Phương Dương, chuyện này †a sẽ không để yên đâu.”
“Đúng, chuyện này không thể để yên được.” Những phụ huynh khác đều tức giận hét lên.
Tân Phương Dương cười lạnh nói: “Các người nói không để yên cho ta sao? Sao các người không suy nghĩ xem mình đã thực hiện hết nghĩa vụ của người làm cha mẹ chưa. Chuyện ta đã nhắc nhở các người trước rằng con cái của các người đi chuyến này có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó các người còn đồng ý, còn cảm ơn hết lời, giờ lại quay ngoắt đi. Biết rõ con cái mình có thể gặp nguy hiểm nhưng chẳng thông báo gì cho ta là bọn họ đã đi tham gia thí luyện, ta còn phải nhờ đến người thứ ba mới biết chuyện đám Thẩm Thiết Nam đi rèn luyện, các người còn có lý do với mặt mũi gì mà nói với ta là không để yên chuyện này?”
“Chỉ cần các người báo tin cho ta, nói không khuyên được con em mình cũng được. Ta vẫn sẽ nghĩ cách. Sao ngay cả một tin tức các người cũng không báo lại?”
Đám phụ huynh nghe vậy, sắc mặt càng thêm không tốt: “Tân Phương Dương, ngươi hại chết con trai chúng ta mà còn lý do lý trấu à?”
Lý Trường Giang vội vàng đứng ra hòa giải: “Thẩm tổng, ngài nói vậy là vô lý đấy, chúng ta là trường võ, nguyên tắc đầu tiên khi người luyện võ nhập đạo tu hành đó chính là sinh tử tự nguyện, tự gia phụ trách, đã ký cam kết miễn trách nhiệm rồi mà.”
“Thứ hai, thây Tân để tránh phát sinh tai nạn đã đánh gãy chân tụi nó để chúng không thể tham gia rèn luyện rồi. Sau đó còn gọi điện cho các các vị nói rõ tình hình, đã có hai lớp bảo đảm như vậy chính là vì không muốn lũ trẻ xảy ra chuyện. Có thể nói là đã tận khả năng tránh cho tai nạn lần này phát sinh”
“Thầy Tần thật sự đã quan tâm giúp đỡ hết sức rồi.”
“Lại nói về trách nhiệm giám sát, sau khi xảy ra chuyện chúng ta đã xem băng ghi hình ở cổng thành, con em các vị đều ra khỏi thành trước các tiểu đội khác nửa tiếng. Mà thầy Tân, thứ nhất là không biết, thứ hai là còn phải phụ trách đại đa số những đứa trẻ khác. Người dẫn đội như thầy ấy không thể chỉ vây quanh con em các vị được.”
Sắc mặt Tân Phương Dương rất nặng nề: “Di thể của bọn trẻ cũng mang về cả rồi. Nhưng không được hoàn chỉnh. Tiểu đội của chúng gặp phải một đám hổ ba đuôi vây công, hơn mười con ta đều đã chém sạch...”
Tân Phương Dương kể lại sự việc từ đầu đến cuối một cách chỉ tiết, sau đó không nói gì nữa.
Lúc này, Thẩm Ngọc Thư đỏ mắt đứng dậy: “Tân, Phương, Dương?!” Nhấn từng từ từng chữ. Tân Phương Dương ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo à? Ngươi không còn gì để nói về chuyện này nữa à?” Thẩm Ngọc Thư thở hắt ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tân Phương Dương thản nhiên nói: “Sự việc trải qua vừa nấy ta đã trình bày rất rõ ràng rồi, ta không nghĩ là ta còn gì để nói nữa”
Ánh mắt dữ dăn của Thẩm Ngọc Thư nhìn thẳng vào Tân Phương Dương: “Ý ngươi nói, con ta chết vô ích sao?”
Mấy vị phụ huynh khác cũng có biểu cảm như vậy. Chỉ có ba bốn người ánh mắt tràn đầy hối hận, chứ không mấy oán trách.
“Ta nghe Thẩm tổng nói không được rõ ràng cho lắm”
“Tân Phương Dương, ngươi mang con trai ta đi rèn luyện, chúng đều chết hết. Ngươi lại bình an vô sự trở về, ngươi còn nói ngươi không hiểu à?”
Thẩm Ngọc Thư giận đến bật cười: “Tân Phương Dương, con trai của Thẩm Ngọc Thư ta cứ chết đi một cách vô nghĩa thế sao?”
Tân Phương Dương hít một hơi thật sâu nói: “Hôm qua ta đã gọi điện thoại cho mỗi vị phụ huynh ở đây, mấy đứa Thẩm Thiết Nam khí sắc không tốt, không thích hợp tham gia lần rèn luyện này, miễn cưỡng tham gia có thể sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm. Ta còn nghiêm túc nhắc nhở, có phải các vị nghe điện thoại không?”
“Cũng chính các vị đã đồng ý với ta, sẽ không để cho con mình tham gia lần rèn luyện này.”
Tân Phương Dương lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho các vị biết. Ta lo lắng bọn chúng tính cách bướng bỉnh, hành sự bảo thủ, không tham gia lần rèn luyện này không được. Chiều qua chính tay ta đã đập gãy chân chúng nó, muốn để cho chúng nó thành thật ngồi ở nhà, đợi qua tử kiếp này.”
“Nhưng ta tính thế nào cũng không ngờ được, chư vị phụ huynh thần thông quảng đại như vậy, chỉ một đêm đã khiến cho cái chân gãy nát của chúng nó hoàn toàn hồi phục, lại tiễn chúng nó về cái quỹ đạo tử vong mà vốn đã né ra được.”
Tân Phương Dương khẽ thở dài nói: “Hôm nay các vị còn đòi ta phải cho lời giải thích? Tân Phương Dương ta tự vấn lương tâm, tất cả những chuyện ta có thể làm, không thể làm đều làm hết rồi, còn cho các vị được lời giải thích nào nữa?”
“Ý của ngươi là ngươi không có chút trách nhiệm nào sao?” Thẩm Ngọc Thư giống như sắp nổi điên.
“Đúng vậy, ta tự thấy mình không hề có trách nhiệm hay sai lầm gì hết. Lui một vạn bước mà nói, dù ta không nhắc nhở gì ông bà, không làm điều gì hết thì ta cũng không có bất cứ trách nhiệm nào cả. Hay là ngươi nói thẳng xem ta có trách nhiệm gì, ta còn phải làm thế nào nữa? Có thể làm được gì nữa?”
Tân Phương Dương lạnh nhạt nói: “Làm phụ huynh của một học sinh đến cấp độ Võ Sư, chư vị đang ngồi ở đây đều từng kí cam kết miễn trách nhiệm. Mọi người đều hiểu rõ, học sinh ra ngoài rèn luyện thì sống chết đều là do tự chúng phụ trách. Mà số mệnh của người luyện võ cũng như vậy, không phải sống thì là chết.”
“Ta hiểu rất rõ tâm trạng cũng như cảm nhận của các vị.”
“Nhưng sự tình đã tới nước này, giận cá chém thớt cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Điều quan trọng nhất bây giờ là chôn cất cho những đứa trẻ này thật tốt.”
Tân Phương Dương bình tĩnh nói: “Xin các vị phụ huynh hãy nén bi thương.” “Ha ha ha ha ha...”
Thẩm Ngọc Thư cất tiếng cười dài chói tai: “Con ta đã chết, ngươi chỉ dùng một câu nén bi thương đã muốn cho qua chuyện à?”
Tân Phương Dương im lặng, không nói gì nữa.
Ánh mắt Thẩm Ngọc Thư như sói đói nhìn hắn: “Thầy Tân Phương Dương có con cái gì không?”
Tân Phương Dương lắc đầu, ánh mắt buồn bã: “Ta không có.” “Thầy có cha mẹ không?”
“Đầu đã qua đời rồi.”
“Thầy có vợ không?”
“Có thì có nhưng đã mất tích gần trăm năm rồi. Thẩm tổng rốt cuộc muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra.”
“Ha ha ha ha, hóa ra thầy Tân đây là một người cô quả.”
Thẩm Ngọc Thư nói bằng vẻ độc địa: “Khó trách con cái người khác chết, ngươi lại chỉ nói một câu nén bi thương. Ta cho ngươi biết, Tân Phương Dương, chuyện này †a sẽ không để yên đâu.”
“Đúng, chuyện này không thể để yên được.” Những phụ huynh khác đều tức giận hét lên.
Tân Phương Dương cười lạnh nói: “Các người nói không để yên cho ta sao? Sao các người không suy nghĩ xem mình đã thực hiện hết nghĩa vụ của người làm cha mẹ chưa. Chuyện ta đã nhắc nhở các người trước rằng con cái của các người đi chuyến này có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó các người còn đồng ý, còn cảm ơn hết lời, giờ lại quay ngoắt đi. Biết rõ con cái mình có thể gặp nguy hiểm nhưng chẳng thông báo gì cho ta là bọn họ đã đi tham gia thí luyện, ta còn phải nhờ đến người thứ ba mới biết chuyện đám Thẩm Thiết Nam đi rèn luyện, các người còn có lý do với mặt mũi gì mà nói với ta là không để yên chuyện này?”
“Chỉ cần các người báo tin cho ta, nói không khuyên được con em mình cũng được. Ta vẫn sẽ nghĩ cách. Sao ngay cả một tin tức các người cũng không báo lại?”
Đám phụ huynh nghe vậy, sắc mặt càng thêm không tốt: “Tân Phương Dương, ngươi hại chết con trai chúng ta mà còn lý do lý trấu à?”
Lý Trường Giang vội vàng đứng ra hòa giải: “Thẩm tổng, ngài nói vậy là vô lý đấy, chúng ta là trường võ, nguyên tắc đầu tiên khi người luyện võ nhập đạo tu hành đó chính là sinh tử tự nguyện, tự gia phụ trách, đã ký cam kết miễn trách nhiệm rồi mà.”
“Thứ hai, thây Tân để tránh phát sinh tai nạn đã đánh gãy chân tụi nó để chúng không thể tham gia rèn luyện rồi. Sau đó còn gọi điện cho các các vị nói rõ tình hình, đã có hai lớp bảo đảm như vậy chính là vì không muốn lũ trẻ xảy ra chuyện. Có thể nói là đã tận khả năng tránh cho tai nạn lần này phát sinh”
“Thầy Tần thật sự đã quan tâm giúp đỡ hết sức rồi.”
“Lại nói về trách nhiệm giám sát, sau khi xảy ra chuyện chúng ta đã xem băng ghi hình ở cổng thành, con em các vị đều ra khỏi thành trước các tiểu đội khác nửa tiếng. Mà thầy Tân, thứ nhất là không biết, thứ hai là còn phải phụ trách đại đa số những đứa trẻ khác. Người dẫn đội như thầy ấy không thể chỉ vây quanh con em các vị được.”