Mỗi lần nhắm mắt thì hình ảnh ghê rợn hôm nay lại hiện ra
Thế nên cô đi vào nhà bếp đem hết beer trong tủ lạnh ra
Lon thứ 1...
'Mình là vật sở hữu của hắn sao? Hắn có quyền gì mà hành động như vậy?'
Lon thứ 2...
'Cái tên đáng ghê tởm, đừng để tôi gặp lại bản mặt của anh, không thì... không thì...'
Cô 1 đấm 2 đá vào... không khí tưởng tượng trong tương lai nếu gặp lại sẽ làm như thế
Lon thứ 3...
'Cái tên hỗn đản, đồ @#X...' ( Đây là lời nói không hay mong các bạn đừng bắt chước)
Lon thứ 4...
'Sao số mình lại xui xẻo như vậy, gặp ai không gặp lại gặp tên điên'
Lon thứ N...
Cô gục ngay trên bàn
Sáng hôm sau, tiếng điện thoại bàn kêu inh cả tai đánh thức người say khước đang ngủ ngồi phải thức dậy
Đang ngủ ngon bị phá rối, cô bực dọc
'Ai vậy, mới sáng sớm lại gọi điện thoại ồn ào thấy ghét'
Đúng là mệt mà, hôm qua 3h sáng cô mới có thể ngủ được
Thế mà lại bị đánh thức
Nhấc máy
'Thư ký Lâm, mau đến K'
Là giọng nói của chủ tịch, cô tỉnh hẳn
Bây giờ... bây giờ là mấy giờ rồi?
Nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, cô trợn to mắt thiếu chút con ngươi rớt ra ngoài
Đã 9 giờ rồi!!!
Cô nhanh chóng thay đồng phục lên xe phóng như bay đến tập đoàn
Trên đường đi đã vượt qua không ít cái đèn đỏ, lấy điện thoại ra xem thử. Đập vào mắt là cả trăm cuộc gọi nhỡ của Lãnh Phong
(Lúc nãy điện thoại để trong phòng ngủ nên không nghe được)
Ôi, phen này cô xong đời rồi. Đây là lần đầu cô đi trễ
Đều do cái tên khốn kia gây ra, nếu hắn không phi lễ thì cô đâu có uống nhiều chất cồn như vậy. Mà nếu không uống say bí tỷ cô đâu có trễ giờ làm như bây giờ
Đến nơi, cô lao nhanh đến phòng chủ tịch bằng thang máy riêng
Hoan Hoan đang ở ngoài phòng bộ dạng sốt ruột
'Doãn tỷ, trong kia... chị phải thật bình tĩnh đối diện nha' Hoan Hoan nói
Lâm Doãn điều chỉnh hô hấp rồi mở cửa
Sau khi đóng cửa, Hoan Hoan bị 1 bàn tay kéo đi khiến cô sửng sốt
Trong phòng chủ tịch...
'Chủ tịch... xin lỗi... tôi... hôm qua trong người hơi khó chịu nên...'
Lãnh Phong ngồi trên ghế làm việc xoay lưng lại không lên tiếng nên cô thật lòng không biết hắn đang nghĩ gì
Công việc này đang rất tốt nên cô không muốn bị đuổi đâu nha
Lâm Doãn nôn nóng cắn cắn đôi môi, vì lúc nãy chạy cả đoạn đường nên bây giờ cô rất mệt
Gấp gáp thở hổn hển
'Tôi... chủ tịch... ngài có thể... có thể đừng im lặng như vậy được không. Tôi... tôi thừa nhận đến trễ là lỗi của tôi, nhưng ngài cũng không thể quy hết trách nhiệm lên đầu tôi được...'
Hắn vẫn không thèm trả lời
'Tch... Ngài đưa ra điều kiện đi, muốn tôi làm gì thì mới không đuổi việc tôi đây?' cô có phần bất nhẫn
'Tất nhiên phải chịu trách nhiệm với những gì đã gây ra rồi'
Giọng nói ngông cuồng bá đạo có hơn 7 phần uy hiếp, 1 phần trêu chọc và 92 phần nũng nịu làm người ta sởn gai óc
Khi cái ghế xoay lại, chủ nhân giọng nói ấy lại không phải ngài chủ tịch mà là... mà là cái tên mà cô không muốn nhìn thấy nhất!!!
'Anh... anh... sao anh lại ở đây, chủ tịch... chủ tịch đi đâu rồi?'
Thật không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của cô như thế nào
Ngạc nhiên vì gặp chó điên, bàng hoàng vì không thấy ông chủ mình đâu, tức giận vì họ dám thông đồng nhau tính kế cô
'Phong á? Bây giờ chắc là... đang cùng vợ tương lai suy tính chuyện tương lai' Bạch Dạ Phi Long cười đến sáng lạng, xung quanh còn toả ra vần hào quang, hắn nhìn con nhím trước mặt
'Nếu chủ tịch không ở đây thì không còn gì để nói, anh ngồi đó mà chơi đi' Nói xong cô xoay người mở cửa ra khỏi phòng
Nhưng ngặt nỗi là cửa đã bị khoá...
Thời khắc đó, Lâm Doãn biết mình đã bị bán rồi
Đúng là lang sói thường đi chung với nhau. Khốn!!!
'Đưa tôi chìa khoá' cô thở dài bất lực
'**Sao em biết chìa khoá ở chỗ tôi vậy, tiểu Doãn?'
'TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN CÙNG ANH VUI ĐÙA**!!!'
Nhìn tên trước mặt bỡn cợt cô như con ngốc, chịu hết nỗi không thèm chú ý hình tượng nữa, cô gào thét rồi xông đến có ý muốn cướp chìa khoá trong tay hắn
'Đưa chìa khoá cho tôi mau'
Lâm Doãn vươn tay định giật lấy, hắn 1 lần nữa nhằm eo thon cô mà ôm
Cô ngã ngồi lên đùi hắn
Bạch Dạ Phi Long có thể ngửi thấy được mùi hoa đào trên người cô đang phản phất quanh mũi hắn
'Chỉ 1 đêm không gặp, em đã nhớ tôi đến như vậy sao, tiểu Doãn của tôi?'