Nhân lúc cô không chú ý liền đưa ngón tay đó lên miệng mình rồi liếm. Thật ngọt1
Hết tôm rồi đến bào ngư, cua hoàng đế, mực,... hắn đều bóc bằng tay
Cô kịch liệt từ chối nhưng hắn cứ đưa đến miệng cưỡng ép cô ăn đến khi cô ăn không nỗi hắn mới dừng lại
Hoan Hoan ăn ngon trong tư thế thấp thỏm lo sợ đến nỗi dạ dày muốn co thắt
Chỉ mong hắn đừng có làm như vậy nữa sợ sắp chết rồi đây, cũng may trong phòng ngoài 2 người thì chẳng còn ai
Ông chủ lớn nào cũng đối đãi tốt với nhân viên mới như vậy sao. Đúng là được sủng ái mà kinh sợ nha
Ăn xong đã gần 2h, cô đang suy nghĩ no như vậy đi còn không nỗi làm sao có thể pha cafe rồi dọn dẹp phòng ốc. Thật là, đường nào thì cũng sẽ bị trừ lương rồi mắng cho 1 trận ra trò
Nhận bổng lộc của vua thì phải tận trung với vua
Đây là cái bẫy của thương nhân cấp cao sao?
Lãnh Phong rất muốn hỏi xem 5 năm qua cô sống như thế nào nhưng hắn kiềm chế, chuyện này giao cho thư ký Lâm sẽ tốt hơn. Hắn nghe theo lời của Liễu Thanh không được hành động quá lộ liễu để cô sinh nghi, nhưng sự quan tâm mà hắn dành cho cô lại không cách nào giấu nỗi
Sợ rằng nếu ở 1 mình với cô quá lâu sẽ không nhịn được nên hắn liền lái xe đưa cô về công ty
Lại phải tắm thêm lần nữa rồi
Nếu như lúc sáng mọi người đều nhìn cô với thái độ khó chịu thì bây giờ lại khác, bọn họ đã xem cô là kẻ thù số 1
Lãnh Phong tất nhiên biết có kẻ không thích thỏ con của hắn, ai cần họ thích chứ, 1 mình hắn thích là đủ rồi
Lãnh Phong rất không thích nhân viên gây hấn với nhau, nên chỉ cần là tranh cãi nhỏ cũng sẽ bị đuổi ngay lập tức
Thấy cô nhân viên mới và chủ tịch cùng đi cùng về, có rất nhiều người cảm thấy chướng mắt
Lúc này cả 2 người đã về đến phòng chủ tịch, cô cũng tranh thủ đi dọn dẹp, lúc đang lau sàn thì cô nghe có tiếng người đang gọi mình
'**Cô là nhân viên mới đến có phải không?'
'Vâng, cô đây là**...'
Đứng trước cô là 1 cô gái, nước da trắng noãn mái tóc nhuộm màu tím nhạt nhìn rất thu hút và có phần bí ẩn. Áo sơ mi được cài cao vẫn không giấu được vòng 1 đẫy đà, giọng nói nghe rất êm tai
'**Tôi là trưởng phòng tài vụ, tôi làm ở đây hơn 2 năm rồi, cô cứ gọi tôi là Emma'
'Thì ra là chị Emma, em là Hoan Hoan rất vui được gặp chị**'
Cô ta vui vẻ nở nụ cười
'Đáng lí ở đây ngoài thư ký Lâm và chủ tịch thì chị không được vào, nhưng chị rất hiếu kỳ về em nên mới bạo gan mà lên đây'
Từ phía sau cô ta vang lên giọng nói uy thế tuy kém hơn Lãnh Phong rất nhiều nhưng ngữ điệu lại không khác là bao
Biết không thể nhưng vẫn cố làm, cô không xem lời nói của chủ tịch ra gì đúng không, Emma?'
Lời nói có ý đe doạ làm cô ta hoảng hốt, người lên tiếng là Lâm Doãn
'Thư... thư ký Lâm, cô đừng nói khó nghe như vậy a, dù sao chúng ta cũng là chỗ thân thiết'
'Tôi làm thư ký chủ tịch, còn cô làm trưởng phòng tài vụ, hiếm khi gặp mặt thân thiết chỗ nào. Dù có thân thiết cũng không để cô tự làm theo ý mình'
Những lời mà Lâm Doãn nói khiến cô ta mất mặt, còn có Hoan Hoan ở đó
Được lắm, Lâm Doãn, trước mặt người khác cô lại không cho tôi tý mặt mũi nào, không còn cách nào khác, vẫn phải cười
'Do tôi suy nghĩ không chu đáo rồi'
Lâm Doãn vẫn không nể mặt
'Tôi sẽ nói với chủ tịch chuyện này, cô mau về phòng tài vụ đi'
Cô ta ngậm ngùi quay đi
Lâm Doãn quay sang Hoan Hoan nhẹ nhàng nói
'**Em mới vào không biết quy định, lần sau có người đến đây không cần biết là vì lý do gì cứ thẳng tay đuổi đi'
'Nhưng nếu là chuyện quan trọng thì**...' Cô có chút ngập ngừng đã bị Lâm Doãn bẹo má
'Cô bé ngốc của tôi ơi, nếu thực sự có chuyện gấp, con mụ lúc nãy còn có thời gian tán gẫu với em hay sao?'
'Con mụ sao?'
Cô còn tưởng mình nghe nhầm
'Đúng đó, những kẻ gây phiền phức cho mình đều là con mụ, không thì là biến thái'
Ở nơi nào đó, vị bang chủ đầy quyền lực đang vui sướng vì lấy được số của mỹ nhân chợt hắc hơi 1 cái1