Phương Hạo từ sớm đã về nhà, lại không thấy cô trong lòng có chút khó chịu, anh còn chưa tính sổ với cô chuyện Mộc Đồng bây giờ lại chơi trò bỏ nhà à?
Lạc Y Sương được Tử Văn đỡ vào nhà vừa bước vào đã thấy Phương Hạo ngồi trên sofa dùng ánh mắt như giết người nhìn cô. Dương Tử Văn thấy Phương Hạo anh cũng không quan tâm lắm, mặc kệ cậu ta.
“ Làm chuyện xấu xong liền chạy đi tìm cậu ta à? ” Phương Hạo giọng điệu đầy khinh bỉ mà lên tiếng.
“ Tôi đã nói không phải do tôi làm, còn nếu anh cố chấp như thế thì tôi cũng không có gì giải thích ” Lạc Y Sương thái độ cũng lạnh đi vài ba phần, lơ đãng mặc kệ anh muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Phương Hạo nghe cô thay đổi xưng hô thì có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường.
“ Vì cô căn bản không đáng tin, tôi yêu cô ấy biết bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết cô ấy thế nào sao? Cô ấy không giống cô hở một chút liền chạy ra ngoài tìm tình nhân ” Phương Hạo nói chuyện đầy khó nghe, mặc dù trong tận thâm tâm của anh không hề muốn như vậy.
Lạc Y Sương nghe anh nói thì sắc mặt càng khó chịu, lạnh đi mấy phần mà lên tiếng “ Đúng! Tôi làm đấy, tôi đê tiện thế đấy, cho nên không xứng với anh đâu. Chúng ta ly hôn đi ”.
“ Cô nói cái gì? ” Phương Hạo đứng bật dậy khi nghe cô nói, anh từ từ đi lại gần cô, ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống luôn cô vậy.
Dương Tử Văn định cản Phương Hạo lại thì Y Sương ngăn anh lại nói “ Anh về trước đi em không sao? ”.
Dương Tử Văn do dự nhưng thấy cô gật đầu chắc nịch như vậy anh cũng cắn răng ra về.
Lạc Y Sương quay sang nhìn Phương Hạo đang nhìn cô chằm chằm mà lạnh giọng “ Tôi nói chúng ta ly hôn đi ” cô còn đem cả tờ đơn ly hôn để trước mặt anh.
“ Lạc Y Sương cô vì hắn ta mà ly hôn sao? Chẳng phải cô yêu tôi lắm sao? ” Phương Hạo càng giận càng mất khôn, từ lúc thấy Dương Tử Văn dìu cô đi vào anh đã như muốn phát điên lên rồi.
“ Đúng vậy! Cũng giống như tôi anh ấy yêu tôi, mặc kệ tình cảm của tôi thế nào, tôi có ra sao thì anh ấy cũng chấp nhận tôi ” Lạc Y Sương lớn tiếng nói, cô thật sự hối hận rồi, cô thà cả đời này đơn phương anh còn hơn là thế này.
Phương Hạo như muốn bóp chết cô, mắt nổi đầy tơ máu, mặt cũng lạnh đi, anh trong cơn tức giận đã cầm lấy đơn ly hôn trên tay cô, đi thẳng một mạch đến sofa mà kí vào, mắt anh đã va phải chữ ký của cô, đột nhiên lòng ngực nhói lên nhưng anh cũng không quan tâm.
Cô đứng nhìn anh ký vào đơn ly hôn mà không khỏi đau lòng, chỉ vài phút nữa thôi chúng ta cả đời này cũng sẽ không liên quan đến nhau nữa, mỗi người một cuộc sống, một sự lựa chọn, chỉ mong ở cuộc đời khác tốt nhất đừng gặp nhau nữa.
Anh kí xong liền đem tờ đơn ly hôn quăn đến trước mặt cô đang ngây người ở đó nói “ Toại nguyện cho cô ”.
Phương Hạo bước lướt ngang cô, không quay đầu lại, nhưng chỉ mong anh sau này không hối hận. Lạc Y Sương cầm đơn ly hôn trên tY mỉm cười đầy thê lương, chưa bao giờ cảm thấy bản thân thảm hại như bây giờ.
Rốt cuộc Mộc Đồng có gì mà khiến anh yêu đến thế? Có gì mà khiến anh tin tưởng đến mức một lời giải thích cũng không tin cô? Tại sao? Rõ ràng cô cũng yêu anh như thế, thâmh chí là nhiều hơn nhưng đến cuối cùng anh cũng chưa từng tin lấy cô một lần.
Lạc Y Sương nhất bước chân đã được băng bó của mình về phòng, từng bật than bước lên điều khiến chân cô đau đến không tả nổi, vết thương cũng rỉ máu thấm ra miếng băng gạt trắng bên ngoài.
Cô trả lại anh tất cả, cô đến thế nào thì ra đi thế ấy, lúc cô đến chỉ vài ba bộ đồ, lúc đi cũng sẽ mang đúng những thứ đó đi. Ánh mắt đột nhiên nhìn thấy đôi dép bông mà lúc trước cô đã lén anh mua, cô cũng không lấy đi cô để lại đó, xem như là quà cô tặng cho Mộc Đồng và Anh vậy.
Nghĩ lại xem? Dường như cô chưa bao giờ có được tình yêu của anh thì phải, có phải cô làm sai rồi không? Có phải từ đầu cô đã khống nên giấu anh, cũng không nên lấy anh.
Lạc Y Sương ngồi trên chiếc giường lớn, cô nhìn thật kỹ những thứ ở đây một lần cuối, sau đó thay băng gạt mới cho chân mình, sau khi thay xong liền cầm lấy vali mà kéo xuống lầu.
Giây phút chiếc vali được kéo ra khỏi cửa lớn, thì cô đã chết tâm rồi, hi vọng kiếp sau chúng ta đừng gặp nhau thế này nữa. Phương Hạo anh cứ làm thiếu gia của gia tộc lớn, Lạc Y Sương em cũng làm một tiểu thư bình thường, cũng không thích anh nữa, chúng ta từ nay về sau một chút cũng không liên quan.