• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Con không về nhà sao? ” Mẹ cô mở cửa phòng, trên tay còn cầm ly sữa mang cho cô, nhìn cô dịu dàng lên tiếng

“ Mẹ là đang muốn đuổi con đi sao? ” Lạc Y Sương bắt đầu mè nhèo với bà, khiến bà mỉm cười cốc đầu cô một cái nói

“ Đã là vợ người ta rồi lại còn thế này, uống sữa rồi về bên đấy đi nhỡ đâu Phương Hạo nó đi làm về không thấy con thằng bé lo lắng thì sao? ” Mẹ Lạc dịu dàng nói với cô, con gái lớn rồi không thể cứ như lúc trước ở nhà cưng chiều nó mãi được

“ Vâng! Con biết rồi ” Lạc Y Sương cầm lấy ly sữa bà mang lên, uống một ngụm lớn. Bà nói nếu không thấy cô anh sẽ lo lắng. Nếu được cô cũng muốn được nhìn thấy anh một lần lo lắng cho cô, nhưng tiếc thật làm gì có chuyện đó chứ

Đến tận chiều Chu Hạc Hiên đến nhà tìm Phương Hạo, hôm nay Phương Hạo về nhà sớm. Nên anh ta đến tìm anh có chút chuyện muốn nói, chuyện này rất quan trọng với Phương Hạo

Cũng đúng lúc này Lạc Y Sương cũng từ Lạc Gia trở về, vừa bước vào nhà đã thấy quản gia cầm khây trái cây định đi lên lầu. Cô liền chạy vội lại ngỏ ý muốn giúp

“ Bác mang trái cây cho ai sao ạ? Để cháu mang hộ cho ”

“ À là mang lên thư phòng cho Thiếu Gia hôm nay Chu Thiếu đến, nhờ con mang lên giúp ta vậy, cảm ơn con nhé ” Bà quản gia mỉm cười đưa khây trái cây gọt sẵn cho cô


Lạc Y Sương cầm khây trái cây đi lên thư phòng cho anh, cô định gõ cửa thì thấy cửa không được đóng chặt, những lời nói bên trong của hai người họ Lạc Y Sương nghe rõ mồn một khiến tay cô dừng lại trên không trứng, hai mắt ngấn nước

“ Phương Hạo ba tháng nữa Mộc Đồng cô ấy về rồi! Cậu định như thế nào ” Chu Hạc Hiên cầm lấy ly rượu vang nhấp một ngụm

“ Định thế nào là thế nào? ” Phương Hạo nhướn mày hỏi ngược lại Hạc Hiên

“ Cậu và Y Sương? Chẳng phải cậu vẫn luôn yêu Mộc Đồng sao? ” Hạc Hiên ngạc nhiên nhìn Phương Hạo bình thản trả lời mình

“ Y Sương sao? Tôi không yêu cô ta, tôi và cô ta sớm muộn cũng phải ly hôn. Mộc Đồng cô ấy quay lại tôi sẽ tự giải thích rõ ” Phương Hạo đã tính trước hết tất cả mọi chuyện rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi

“ Cậu không yêu Y Sương vậy từ đầu lấy cô ấy về làm gì? Cậu yêu Mộc Đồng lại chọn lấy Y Sương? ” Chu Hạc Hiên thắc mắc hỏi

“ Là cô ta muốn thế tôi đâu có muốn, tôi từ đầu đến cuối chỉ có mình Mộc Đồng không phải cậu không biết. Nhưng dù sao có công cụ làm ấm giường vẫn hơn là bị hỏng sau thời gian không sài ” Phương Hạo giọng nữa thật nữa đùa

Chu Hạc Hiên không nói gì nữa Mộc Đồng là người Phương Hạo yêu nhất, anh chỉ cảm thấy tội cho Y Sương. Cô ấy rõ ràng không làm gì sai lại bị Phương Hạo đối xử như thế

Lạc Y Sương nghe hết những gì bọn họ nói, trái tim của cô như vỡ vụn ra, anh còn có thể tàn nhẫn nói ra những lời như thế, nhưng anh nói đúng hôn nhân này là do cô muốn, anh không hề muốn

Phương Hạo hoá ra là đã có người trong lòng rồi, cô ấy sắp quay về rồi. Vậy Lạc Y Sương cô chính là người xen vào chuyện tình của bọn họ sao? Trái tim Y Sương rỉ máu, cô không còn động đậy được cơ thể mình. Từ nhỏ đến lớn mong muốn duy nhất của cô là làm vợ Phương Hạo, được anh yêu thương, nhưng xem ra nó quá xa vời rồi. Cô chỉ vó sáu tháng sáu tháng bên cạnh anh với tư cách là vợ chồng

Phải mất rất lâu Lạc Y Sương mới có thể giữ lại bình tĩnh, nhấc tay lên gõ cửa thư phòng anh

“ cốc...cốc..cốc ”

“ Vào đi ” Giọng Phương Hạo lạnh lùng từ bên trong vọng ra

Lạc Y Sương cầm khây trái cây đi vào, cô cẩn thận đặt lên bàn cho anh, sau đó mới nhìn anh nói, dưới viền mắt có hơi đỏ lên

“ Quản gia bảo em mang trái cây lên cho anh ”

“ Ừm ” Phương Hạo chỉ nói ra một từ rất nhẹ nhàng, anh còn không nhìn lấy cô một lần. Chỉ có Chu Hạc Hiên nhìn cô không chớp mắt, cô bé năm đó bây giờ lớn như vậy, xinh đẹp đến vậy sao?

“ Vậy em xin phép ” Cô cụp mắt xuống, gật đầu chào anh và Hạc Hiên sau đó mới rời khỏi thư phòng

Lạc Y Sương bước về phòng mình như một cái xác không hồn, yêu đơn phương khổ sở đến vậy sao? Người cô yêu đã yêu người khác rồi, cô cố gắng để làm gì nữa, anh có thể thích cô sao?

Chu Hạc Hiên nhìn cô rời đi có chút rung động, anh cảm nhận được cô đang có chuyện không thể nói, ánh mắt khi nãy của Y Sương đã nói lên việc tâm trạng cô đang không tốt

“ Này nếu cậu ly hôn vậy tôi sẽ lấy Y Sương ” Hạc Hiên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Phương Hạo mà buông lời trêu đùa

Phương Hạo nheo mắt nhìn Hạc Hiên, trong lòng có chút khó chịu khi nghe anh nói như vậy. Nhưng vẫn cứng rắng nói ra một câu mà khiến Hạc Hiên không thể tin vào tai mình

“ Cậu muốn lấy thì cứ lấy tôi không cần. Chỉ sợ cậu không cam tâm sài lại đồ cũ của tôi ”

“ Cái này là cậu nói đấy ” Chu Hạc Hiên nhúng vai, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng nói với Phương Hạo

Phương Hạo tuy có khó chịu trong lòng nhưng không nói ra, khi nãy Lạc Y Sương bước vào cũng không dám nhìn lấy anh, nhưng với anh Lạc Y Sương chỉ là công cụ ấm giường, là vợ trên danh nghĩa, không phải người anh yêu

Lạc Y Sương thay một bộ đồ mới sau đó mới cầm túi xách đi ra ngoài, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít bia. Rồi đi đến công viên nhỏ mà lúc bé cô và Phương Hạo hay trêu đùa nhau ở đó

Cô ngồi xuống băng ghế đá gần đó, nhìn mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi. Lạc Y Sương khui một lon bia ra cô một hơi đã uống gần nữa lon, từng ký ức lúc nhỏ vui đùa, những hình ảnh lúc bé hiện lên trước mắt cô

Y Sương mỉm cười ngây ngốc, cô như được trở lại trước đây vui vẻ, tươi cười. Chìm vào giấc mộng của quá khứ không muốn thoát ra cho đến khi tiếng chuông điện thoại cô vang lên trên màng hình nhấp nháy mấy chữ “ Vy Vy ”

“ Alo cậu đang ở đâu vậy, hôm nay một mình chán quá ” Vy Vy bên kia nói với giọng điệu rất chán nản

“ Đang ở công viên gần trường lúc trước ”

“ Được vậy tớ đến ngay ” Vy Vy nói xong liền cúp máy

Lạc Y Sương cũng đặt điện thoại xuống, tay thuận tiện khui thêm lon khác để uống. Vừa uống vừa nhìn lấy bầu trời tối đen kia, cô mỉm cười chua xót nhớ lại những gì anh đã nói với Hạc Hiên. Có lẽ từ đầu đã không nên thích rồi

Cô đã uống hết 3 lon mắt bắt đầu sụp mí xuống, cô ngồi đây đợi Vy Vy đến. Nhưng lúc Vy Vy vừa đến đi lại chổ cô thì Lạc Y Sương chỉ ngước nhìn Vy Vy mỉm cười “ Vy Vy cậu đến rồi ” sao đó liền dựa hẳng vào người Vy Vy mà ngủ

“ Này cậu xỉn rồi sao? Tôi đến đây là để rủ cậu đi chơi không phải đến đón cậu về ” Vy Vy bất lực nói, tiểu yêu tinh chết tiệt này, cậu làm sao vậy chứ, lại uống nhiều thế này, rõ ràng bảo đến chơi vừa đến cậu lại ngủ mất tiêu

Ơi trời Vy Vy không biết nhà mới của cô, làm sao mà đưa về. Hãy là đưa đến nhà cô ngủ một đêm trước vậy, Vy Vy gọi xe chở cả hai về nhà mình. Cô cẩn thận đỡ lấy Lạc Y Sương lên phòng, cơ thể Y Sương rất nhỏ, nên rất nhẹ có thể nói Vy Vy có thể vác luôn Lạc Y Sương

Cẩn thận đắp chăn cho Y Sương còn thầm mắng cô mấy câu “ Tiểu yêu tinh ngày mai cậu nhất định chết chắc với tớ ”

Điện thoại Y Sương lúc này phát sáng là ai gọi đến “ Hạo ” chỉ duy nhất một chữ

“ Alo ” Vy Vy nhấn bắt máy

“ Cô đang ở đâu vậy? ” Giọng Phương Hao lạnh nhạt cất lên

“ Cho hỏi ai vậy ” Vy Vy không biết là ai nên mới lên tiếng hỏi

“ Tôi là chồng cô ấy còn cô...? ” Phương Hạo cắn răng nói ra từ 'Chồng'

“ À tôi là bạn thân Sương Nhi cậu ấy say rồi đang ở nhà tôi ” Vy Vy lúc này mới ngợi ngợi ra đáp lại Phương Hạo cô không biết giữa Phương Hạo và Y Sương chỉ là hôn nhân hợp đồng

“ Địa chỉ ” Phương Hạo lạnh lùng phun ra một câu

Vy Vy cũng không ngại mà đọc địa chỉ cho Phương Hạo nghe xong địa chỉ anh liền cúp máy cầm lấy áo vest rồi lái xe đến nhà Vy Vy

Vừa đến miệng đã hỏi tìm Y Sương “ Ở đâu? ” Phương Hạo nói chuyện một cách cục ngủn, không liếc mắt nhìn Vy Vy, mà chỉ liếc mắt nhìn xung quanh tìm Y Sương

Khoé môi Vy Vy giật giật, dù cô không mê ai ngoài anh ấy, thì cái sao Y Sương nhà cô có thể chịu được cái nết của cái tên trước mắt này vậy? Nhìn thấy đã không ưa


“ Ở trong phòng ” Vy Vy lạnh nhạt nói rồi chỉ tay vào phòng của Y Sương


Phương Hạo đi thẳng lại, mở cửa đập vào mắt là Y Sương đang nằm trên giường ngủ ngon lành, anh đi lại bế Y Sương lên để đầu cô tựa vào người mình. Không nói không rằng, không thèm cảm ơn mà lạnh lùng bế Y Sương đi thẳng ra xe một cách dứt khoát. Vy Vy càng nhìn càng thấy chướng mắt cái tên này, không biết cảm ơn người khác vì giữ vợ anh ta dùm sao? Trời ơi Tiểu yêu tinh có phải cậu cưới phải cái tên này khổ lắm đúng không? Vy Vy thầm nói trong lòng


Phương Hạo đặt cô trên giường của mình, anh không biết tại sao lại làm vậy. Nhưng anh rất muốn ôm cô ngủ vì ôm cô ngủ rất dễ chịu. Anh đắp chăn cẩn thận cho cô sau đó mới đi tắm, bước ra chỉ có chiếc khăn bông quắn ngang hông


Không một chút chần chừ anh leo lên giường kéo Y Sương vào trong lòng mình, gục đầu vào hõm cổ của cô, chưa được 5 phút thì anh đã chìm vào giấc ngủ ngon của mình, tay đặt lên eo Y Sương kéo cô ép xát vào người mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK