Đây là lần thứ hai Cảnh Hảo Hảo cùng Lương Thân giao tiếp, nhưng cô thông minh vẫn nhìn ra được, Lương Thần tuy cùng bọn họ xưng anh gọi em, cùng nhau chơi bời, nhưng vẫn cách bọn họ một khoảng cách, anh địa vị bất phàm. Một đám người tụ tập một chỗ thích nói giỡn, nhưng cũng rất ít người cùng Lương Thần nói giỡn, thái độ đối đãi với anh, vẫn là cẩn thận khách khí. Giống như là hiện tại, cả người Lương Thần trầm mặt ngồi chỗ đó, đối với ai cũng lạnh lẽo, thậm chí đôi khi, ngưới khác nói chuyện với anh, anh đều giải vờ không nghe đến, nhưng mà, cứ như vậy, một phòng người cũng không có phản ứng gì.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đoạn tin nhắn của Lương Thần, ngây người một lát, có chút không nghĩ ra nên đối mắt với đoạn tin nhắn này như thế nào.
Lương Thần ngồi đối diện, thong tả mở mắt, tầm mắt chậm rãi dừng trên khuôn mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Tay của Cảnh Hảo Hảo, theo bản năng xiết chặt điện thoại, gắt gao cắn môi.
Nhưng mà, tầm mắt Lương Thần dừng một giây, không tiếng động dời đi, giống như không để cô vào mắt, chính là cố ý cầm lấy di động trên bàn, ngón tay chuyển động, gõ nửa ngày, sau đó Cảnh Hảo Hảo chợt thấy di động mình run, ở trong lòng bàn tay chấn động.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức suýt nước vứt điện thoại xuống đất, bình phục trong chốc lát, cô mới cuối đầu xuống, động tay xem tin nhắn Lương Thần vừa gửi tới: [ Em nói, hiện tại tôi nói cho Trầm Lương Niên, ở khách sạn Tứ Quý, em chủ động đến phòng của tôi thì như thế nào?]
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo run lợi hại, cũng chỉ có gửi được cho Lương Thần bốn chữ: [Ngài đừng như vậy…]
Lương Thần giống như không nhìn đến tin nhắn của cô, như trước cố ý cầm di động gõ chữ, một lát sau, lại có một đoạn tin nhắn, lần nữa gửi cho Cảnh Hảo Hảo: [Buổi tối ngày đó, tôi nhớ rõ chúng ta làm đến ba lần, hơn nữa lần sau, em còn phối hợp với tôi cực kỳ hoàn mỹ, tôi không ngại cùng Trầm Lương Niên tỉ mỉ kể chuyện tư vị lần đầu tiên của người phụ nữ anh ta là như thế nào, tôi nghĩ cả đởi anh ta cũng chưa nếm được hương vị đó!]
Cảnh Hỏa Hảo nhìn đến đoạn tin nhắn này, nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, cô vụng trộm ngước mắt lên, nhìn về phía Lương Thần, người đàn ông hé ra một khuôn mặt lạnh, tư thế trầm ổn bình tĩnh, toàn thân cao thấp lộ ra hơi thể khí phách mười phần, thoạt nhìn cả người, một chút cũng không có dấu hiệu nói giỡn, giống như lúc nào cũng có thể đang ở trong phòng toàn người này, nói ra chuyện cô cùng anh ngủ một đêm.
Nếu anh thật sự nói ra, cô cũng không làm gì được, dùng sao chính mình đã không trong sạch, cùng lắm thì cả đời không ở thành phố Giang Sơn nữa, nhưng thật ra làm cô lo nhất là Trầm Lương Niên, bạn gái của anh cũng đàn ông lên giường, đầu đội nón xanh, cả đời anh vẫn sẽ chìm trong vòng lẫn quẩn này? Sợ là bị mọi người chỉ trỏ?
Cô không thể liên lụy đến Trầm Lương Niên…
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy di động, bắt đầu gửi tin nhắn qua: [Lương tổng, việc này không có quan hệ với Lương Niên, tất cả đều là tôi không đúng, ngài cần gì thì cứ hướng vào tôi.]
Chương 28: cưỡng bức [8]
[ Lương tổng, việc này không liên quan với Lương Niên, hết thảy là do tôi không đúng, ngài có cái gì cứ nhắm về phía tôi.]
Đều đến lúc này , còn che chở Thẩm Lương Niên?
Lương Thần nhận được tin nhắn, câu môi, khinh thường cười khẽ một tiếng, ngón tay bay động, hồi đáp cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn:[ Tôi mặc kệ em tìm cớ gì, cho em mười phút, một mình em rời khỏi nơi này cho tôi.]
Sau khi Lương Thần gửi qua, nghĩ đến chính mình liên tục bị Cảnh Hảo Hảo – cô gái nhỏ này đùa giỡn hai lần, liền tiếp tục bổ sung nói:[ Tôi cho em biết, người kiếm tiền ở thành phố Giang Sơn, đều phải nhìn sắc mặt Lương Thần tôi, nếu em không muốn để cho Trầm Lương Niên chết thảm, liền thu hồi những tâm tư nhỏ kia của em đi!]
Hai người không phải anh nồng em mật ư?
Trước mặt người một phòng, phơi bày hạnh phúc như vậy, thật đúng là đâm đau mắt anh……
Chính anh cũng không biết chính mình trúng tà gì, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo một bộ dáng cô gái nhỏ ngồi ở bên người Thẩm Lương Niên, anh liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Thẩm Lương Niên không phải hận không thể để cho mọi người trên toàn thế giới biết Cảnh Hảo Hảo là cô gái anh ta muốn kết hôn sau vài ngày nữa ư?
Tốt lắm…… Nhưng chỉ cần nơi có Lương Thần anh, anh sẽ không thể để cho hai người bọn họ ngây ngô cùng một chỗ.
Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn Lương Thần gửi đến, từ giữa những hàng chữ đều có thể cảm giác được khí phách độc đáo nguy hiểm của người đàn ông kia.
Anh chỉ cho cô mười phút, để cho cô tìm cớ rời đi từ bên người Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm di động phát ngốc một lúc lâu, mãi cho đến khi di động của mình lại chấn động, nhìn thấy câu:[ còn có năm phút đồng hồ.] kia của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo mới chợt hoàn hồn.
Thẩm Lương Niên tán gẫu với người bên cạnh, nhưng vẫn luôn thường quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo một chút, khi anh ta cầm một khối bánh ngọt, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, một phen kéo tay Thẩm Lương Niên lại.
“Lương Niên, em hơi mệt mỏi, muốn đi về trước.”
Thẩm Lương Niên nghe nói như thế, nghĩ cũng không có nghĩ liền xoay người cầm lấy áo khoác của mình lên, nói:“Anh đưa em trở về.”
“Không cần, không phải anh đã nói sẽ bồi bọn họ, sau đó cùng đi đánh bài ư?”
“Không sao, hôm nào chơi cũng được.”
“Như vậy rất không tốt, em chỉ là hôm nay dậy sớm, hiện tại có chút buồn ngủ……” Cảnh Hảo Hảo tiếp tục nói dối:“…… Anh bởi vì em hủy hẹn với những người đó, em cũng sẽ băn khoăn, lại nói anh uống rượu, lái xe cũng không an toàn, em xuống lầu trực tiếp đón xe taxi là được.”
Cô phát hiện, kể từ khi chính mình xuất hiện một chút đánh bậy đánh bạ với Lương Thần, sau đêm đó, cô liền thường xuyên nói dối với Thẩm Lương Niên.
Sao cô có thể như vậy chứ? Một lần lại một lần lừa anh…… Cô yêu anh sâu đậm như vậy.
Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo cố chấp như vậy, nghĩ nghĩ, nói:“Anh xuống lầu nhìn em lên xe taxi rồi trở về, bằng không anh sẽ lo lắng.”
Lần này Cảnh Hảo Hảo không có cự tuyệt, để Thẩm Lương Niên đưa chính mình xuống lầu, đón một chiếc xe taxi cho mình.
Trước khi lên xe, Thẩm Lương Niên còn theo thói quen hôn lên mặt cô một cái.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên xe taxi, nhìn cảnh đêm thành phố Giang Sơn xẹt qua một màn lại một màn trước mặt, không biết như thế nào, liền nhớ tới một chút chuyện cũ.
……
Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy cảm tình giữa mình và Thẩm Lương Niên, có thể dùng loại từ ngữ “Sông cạn đá mòn” “Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa” này để hình dung.
Trong lòng cô biết rõ ràng, hai năm nay nghiệm vụ công ty Thẩm Lương Niên càng làm càng lớn, cũng được coi như là một ông chủ lớn, đối mặt với dụ hoặc cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cô lại chưa bao giờ lo lắng qua.