Những lời ám chỉ cái gì, Cảnh Hảo Hảo tự nhiên hiểu được.
Những lời này mang ý nghĩa, sau đêm đó, Cảnh Hảo Hảo sẽ rở thành nữ nhân của Trầm Lương Niên .
Không đợi Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, Trầm Lương Niên quay đầu, hướng về phía Cảnh Hảo Hảo nói: “Hảo Hảo, em không biết đâu, anh phải chờ đợi từng ngày một, chờ đến ngày được ôm mỹ nhân về.”
Mỗi khi hai người ở riêng, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn bị anh ám chỉ như vâyj, làm cho có chút bất an, nàng đỏ mặt nâng tay, đánh Trầm Lương Niên, nói:“Lương Niên, anh nói bậy bà gì đó!”
Trầm Lương Niên thuận thế cầm lấy tay Cảnh Hảo Hảo, nắm chặt, tay cô mềm mại như không có xương, làm cho cả người Trầm Lương Niên đều mê loạn: “Anh không nói bậy, Hảo Hảo, lúc trước em còn nhỏ, anh không đành lòng chạm vào em, kỳ thật trong hai năm qua, anh đã phải nhịn vô cùng khổ sở, nếu không phải tôn trọng em, anh sớm đã đem em ăn sạch rồi.”
Cảnh Hảo Hảo mặt càng đỏ hơn, cô giả bộ giận dỗi quay đầu, che đấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Trầm Lương Niên nhìn qua gương, có thể nhìn thấy cổ quai hàm của Cảnh Hảo Hảo, đáng yêu như em bé, cả người nhịn không được cúi đầu, cắn ngón tay Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, chờ em sinh nhật sinh nhật, đến nhà anh ở , được không?”
Cảnh Hảo Hảo biết, Trầm Lương Niên lời này, là muốn làm cho chính mình cùng hắn ở chung, kỳ thật theo cô đã hiểu tình yêu nam nữ bắt đầu, cô đã nhận định Trầm Lương Niên, cả đời này của cô, cũng sẽ chỉ cùng Trầm Lương Niên xảy ra quan hệ, Lương Niên đã chờ cô lâu như vậy, nay cô từ chối, có vẻ có chút không đúng lắm, cho nên Cảnh Hảo Hảo liền có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu.
Trầm Lương Niên nhìn thấy bộ dang này của cô, đáy lòng như ăn mật.
Mấy năm nay, anh trà trộn thương giới, chém giết mãi, mưa dầm thấm lâu, bị lây dính rất nhiều thói quen xấu, ví dụ như Kiều Ôn Noãn…. Nhưng, cho dù có nhiều thói hư, anh vẫn luôn bảo tồn một thói quen, đó chính là thật lòng yêu Cảnh Hảo Hảo.
Trầm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo đỏ mặt, lấy từ trong túi áo mình ra một cái hộp gấm, mở ra, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, nha đầu ngốc, anh sẽ cho em một danh phận đàng hoàng, chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn chiếc nhẫn kim cương lòe lòe sáng trong lòng bàn tay Trầm Lương Niên, đáy lòng sinh một chút hạnh phúc, theo sau, liền lại hiện lên một tầng lo lắng…… Cô còn chưa nói cho Lương Niên biết ,chuyện đêm đó cô cùng Lương Thần ở cung nhau tại khách sạn Tứ Quý.
Hơn nữa Lương Thần, hay là hắn bằng hữu, không biết, hắn có thể hay không nhận
Trầm Lương Niên không biết đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, chính là nghĩ đến nàng bị chính mình bất ngờ cầu hôn làm cho choáng váng, liền cười, một tay đem nhẫn cầm xuống dưới, đeo vào ngón tay Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, theo bản năng muốn rút tay ra: “Em vài ngày nữa mới sinh nhật, đến lúc đó bàn về chuyện này sau cũng được”.
Chương 24: Cưỡng bức [4]
“Bé ngốc, sớm vài ngày hay trễ vài ngày có gì khác biệt, vả lại việc này cũng không xấu, sau này có thể đổi kết hôn nhẫn, nhẫn cầu hôn em hiện tại không mang, qua lần này không cơ hội đeo, huống chi bọn họ cũng đều biết qua vài ngày em sẽ gả cho anh, cho nên hiện tại đeo chiếc nhẫn kia, để cho bọn họ hâm mộ chúng ta!” Nói xong Trầm Lương Niên còn giơ lên tay mình, mang trên tay anh ta chiếc nhẫn kiểu nam, đèn đường chiếu xuống, phát ánh sáng lóng lánh.
Sau đó, Trầm Lương Niên liền cười hì hì đánh tay lái một vòng, xe liền đi vào bãi đỗ xe ngầm của“Golden Age”.
Mấy năm nay Trầm Lương Niên nói chuyện làm ăn đều đến “Golden Age”, phục vụ nơi này đều nhận ra hắn, khi nhìn thấy hắn đến, lập tức tiến lên nghênh tiếp, đưa hắn trực tiếp đến phòng bao đã chuẩn bị trước.
“Golden Age” hiệu quả cách âm rất tốt , dọc theo hành lang, Cảnh Hảo Hảo vẫn là có thể nghe thấy, từ phòng bao xa hoa, truyền đến tiếng cười tiếng hát.
Người phục vụ dẫn Trầm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đi đến một phòng bao tên là “Túy lâu”, liền khom người cúi chào rồi rời đi.
Trầm Lương Niên nâng tay, đẩy cửa ra.
Bên trong người ngồi không ít, có nam có nữ, trên bàn, bày các bình rượu tây, còn có một ít mâm đựng trái cây.
Cửa bị đẩy ra, thanh âm nói chuyện bên trong liền im.
“Trầm tổng, anh đã tới” Tòng Dung ôm cô gái trẻ mặc một bộ váy mát mẻ, nhìn người đi theo bên cạnh Trầm Lương Niên Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng chỉ gặp qua một lần, Tòng Dung nói:“Hảo Hảo, cô cũng đến.”
Cảnh Hảo Hảo hướng về phía Tòng Dung cười cười, nhưng mà cô cười được một nửa, liếc mắt nhìn, liền nhìn đến người đàn ông ngồi bên cạnh Tòng Dung, cô nghiêng đầu, tầm mắt cùng người đàn ông đối diện nhau, tươi cười bên môi cô liền cứng lại.
Trong phòng bao ngồi 4 người đàn ông, ba người bên người đều có cô gái xinh đẹp, duy độc Lương Thần, ngồi một mình lẻ loi bên cạnh Tòng Dung.
Nhưng cũng không dấu được khí chất trời sinh của anh, khí chất cường đại vương giả.
Anh lười biếng ngồi dựa vào sô pha, trên mặt nhìn không ra nửa điểm biểu tình, một đôi mắt thâm trầm tối đen, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cùng anh tầm mắt giao nhau, chính là nhìn nhau một giây, liền vội vàng di chuyển.
Nhưng là, vừa liếc mắt một cái, ngón tay Cảnh Hảo Hảo liền lạnh băng, cô chính là cảm hai chân mình vô lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Anh như thế nào lại ở chỗ này?
Không phải anh nói hôm nay không đến sao?
Cô ban ngày vừa nói cổ chân mình bị thương, hiện tại lại mang giày cao gót 10 cm đứng ở chỗ này.
Người sáng suốt vừa thấy chỉ biết cô đang nói dối, huống chi hiện tại cô đứng trước mặt Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, đứng cứng ngắc ở cửa, động cũng không dám động một chút .
“Hảo Hảo, đi thôi.” Trầm Lương Niên quay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đứng bất động, cười vươn tay, dắt tay nàng: “Phát ngốc đứng đó làm gì?”
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, hướng về phía Trầm Lương Niên miễn cưỡng cười, liền cúi đầu, để tùy ý Trầm Lương Niên lôi kéo đi tới sô pha, ngồi xuống.