Thái tử vốn là sắc mặt tái nhợt, càng trở nên trắng bệch.
Hắn rũ mắt ngơ ngác nhìn đầu ngón tay trống rỗng, thanh âm run rẩy, nhẹ giọng:
"Thời điểm ta đụng đầu vào trên vách đá, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện xưa...... Ta đã nhớ ra tất cả. Thực xin lỗi, Hoài Nguyệt, ta hẳn là nên nhớ ra sớm một chút."
Ta cười nhạt, "Thái tử không cần như thế. Ngài cho dù tới sớm, cũng không nhất định có thể đi vào cửa lớn của Khương phủ. Ngay từ đầu, ta cũng chưa hướng Đông cung đưa qua thiệp mời."
Hắn cứng ngắc đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, giống như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ta, đôi mắt đào hoa tràn ngập sương mù mờ mịt, nhìn ta chằm chằm.
"Không sao cả. Hoài Nguyệt, bắt đầu từ khi một tuổi, mỗi một lần sinh thần đều là ta cùng muội trải qua, sau này, đến tận khi muội trăm tuổi, ta cũng vẫn luôn bồi muội. Từ giờ đến lúc đó toàn bộ lễ sinh thần, trừ mỗi hôm nay không tốt, ta sẽ đền bù tất cả cho muội."
Tống Song đứng một bên xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa mà nói tiếp: "Điện hạ chẳng lẽ là bị thương đến hồ đồ rồi, hôm nay chính là lễ cập kê của Khương Hoài Nguyệt, cả đời chỉ có một lần, cùng những cái đó sinh thần có thể giống nhau sao? Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đền bù không nổi."
Ta có chút mất kiên nhẫn cùng hắn đứng trong gió lạnh, "Không cần, hôm nay lễ cập kê này của ta trải qua cực kỳ tốt, không cần đền bù gì cả. Thần nữ còn có việc, cáo lui trước."
Hắn luống cuống, muốn giơ tay giữ ta lại, lại do dự một chút, một chút thời gian do dự liền để Tống Song giơ chân một bước chắn ngang trước người ta, nhướng mày ý bảo Thái tử hướng bên cạnh nhìn lại.
"Điện hạ, kia mới là người trong Đông cung của ngài."
Thái tử theo ánh mắt nàng nhìn đến Khúc Anh vẫn chưa kịp rời đi đứng trong một góc, thần sắc không có gì biến hóa, đến khi nhìn đến váy áo trên người nàng ta, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống.
Hết chương 27