Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ok, tớ đến ngay đây.” Vu Tư Tư hào hứng nói trong điện thoại, đánh thức cả người đàn ông bên cạnh.

Đường Kỳ Dũng vươn cánh tay dài kéo cô ấy trở lại: “Lại đi đâu hả, ở lại ngủ cùng tôi thêm chút nữa.”

“Cút, không rảnh tiếp anh.” Vu Tư Tư mặt hồng cả mảng, không khách khí đẩy người kia ra.

Đường Kỳ Dũng cũng không nháo, tay chắp sau đầu, nhìn thân thể nóng bỏng của cô: “Cá nhỏ, tôi thật sự hoài nghi em có phải con của nhà họ Vu hay không.”

Trình độ tin đồn nhảm không thể hình dung.

“Anh quản sao, tôi đi đây, ra về nhớ đóng cửa cho tôi.” Vu Tư Tư thay quần áo, chuẩn bị cho Đan Diễn Vy một bộ quần áo dài, rồi biến mất như một cơn gió.

Chỉ còn lại Đường Kỳ Dũng đang bất lực, anh ta chính là thích một người phụ nữ như thế, nhìn thì lạnh lùng không thể thân cận, thân cận rồi mới phát hiện thì ra đó chỉ là cô ngụy trang, thích náo nhiệt mới là bản tính thực sự của cô ấy.

Nhưng ai bảo anh ta thích.

Vu Tư Tư khi đến khách sạn, Đan Diễn Vy vẫn bọc người trong chăn.

“Ôi trời đất, Vy Vy cậu rốt cuộc trải qua đại nạn gì vậy.”

Vu Tư Tư nhìn đống lộn xộn trong căn phòng, đi đến đâu là thấy vải rách, đôi mắt của cô ấy sáng như đèn pha ô tô, công năng quét thiếu chút lôi ra hết, đánh giá cả trong lẫn ngoài tình hình đại chiến hôm qua.

Xem ra hai người kia đêm qua đủ cuồng nhiệt, he he, áo này, váy này, cái mùi nồng đậm này còn chưa tan, thật sự thương cho cái thân thể mảnh mai của cô bạn thân, không biết có thể kiên trì được mấy hiệp.

“Cậu còn nói, mau đưa quần áo đây.” Đan Diễn Vy nghiến răng nghiến lợi nói.

Vu Tư Tư giống như phát hiện ra một đại lục mới, kinh ngạc nói: “Vy Vy, giọng của cậu sao lại khàn thế kia, có phải hôm qua uống nhiều quá.”

Ý của cô bạn thân không phải cô không nghe hiểu, thế nhưng cái này không phải đều do cô ấy hại sao: “Cậu hôm qua vậy mà bỏ tớ lại.”

Vu Tư Tư một chút cũng không có ngại, phóng khoáng ngồi bên cạnh cô nói: “Hehe, tớ đây không phải tưởng Lục Trình Thiên sẽ đưa cậu về, lẽ nào anh ta không có đưa cậu về?”



Nếu như đưa về, cô có thể ở đây sao, hơn nữa cô hôm qua là vì…

Bỏ đi, loại chuyện này Đan Diễn Vy lựa chọn không nói ra, thêm một người biết, thì thêm một người lo lắng, đây không phải kết quả mà cô muốn, chỉ có thể lấy quần áo trên tay cô ấy, từ từ mặc vào.

Vu Tư Tư sò sờ mũi, biết bản thân có chút không nghĩa khí, nhưng Vy Vy khi đó đâu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên đâu, cô có tâm mà sức không đủ, lại thêm có lỗi khổ của bản thân, cho nên, Vy Vy, khụ khụ, cô chỉ có thể chọn giả mù.

Bạn thân thay quần áo, cô cũng nhàm chán, thì cô tùy ý liếc nhìn, ai kêu cô có tố chất bát quái của phóng viên chứ, túm cái gì là chuẩn cái đó.

Vu Tư Tư từ trong chăn lấy ra cái băng dán, hiếu kỳ cô ấy rút ra, phát hiện một tuýt thuốc mỡ, cẩn thận đọc chữ bên trên, tay đạp bùm bụp xuống giường, cười như một kẻ điên.

“Ha ha, Vy Vy không ngờ cậu cũng dùng thứ này, Lục Trình Thiên mua đúng không, xem ra anh ta vẫn biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ.”

Thuốc bôi vết thương, đó không phải trị mấy chỗ đó sao, lúc nào Lục Trình Thiên đã trở nên mạnh mẽ như vậy, còn gây ra vết thương cơ đấy.

“Đừng nhìn, mau đưa tôi.” Đan Diễn Vy phát hiện thứ Vu Tư Tư đang cầm, mặt đều bị nướng chín, cô là đau không còn cách nào, thấy Lục Trình Thiên trước khi đi để lại thuốc, cũng lấy bôi cho chính mình một lần.

Chưa kể, sau khi bôi thuốc mỡ lên, cô xác thực cảm thấy tốt hơn nhiều, sau đó tùy tiện vứt trên giường, không có để ý sẽ bị bạn thân lật ra.

Quả thật xấu hổ chết đi được.

“Cậu được đó, mau nói cho tớ biết đi, hôm qua Lục Trình Thiên có phải đã dùng thuốc, mới hung hãn như vậy.” Vu Tư Tư nói.

Đỉnh đầu Đan Diễn Vy có cả đàn quạ bay qua, ánh mắt có chút chột dạ, cô có thể nói người dùng thuốc là chính cô được không, là cô cuốn lấy Lục Trình Thiên cả đêm: “Cậu ngủ muộn như vậy, đừng nói với tớ là cậu ngủ một mình.”

Vu Tư Tư rụt rèm, khí thế cũng giảm hẳn: “Tớ đương nhiên là một mình rồi.”

Đan Diễn Vy nhìn biểu tình của cô ấy một cái lập tức hiểu ra, đầu gật gù, nhẹ nhàng rút tuýt thuốc mỡ từ trong tay cô ấy, vứt nó về phía sau rồi tiếp tục thay quần áo.

“Vy Vy, trên sàn còn có giấy.” Mắt của Vu Tư Tư liếc nhẹ trên sàn thấy vẫn còn giấy, định khom lưng xuống nhặt.



Đan Diễn Vy hét lên: “Không được nhặt.”

“Sao thế.” Vu Tư Tư ngừng lại, trở lại ngồi, không phải chỉ là tờ giấy thôi sao, Vy Vy sao phải căng thẳng như vậy.

Ánh mắt của Đan Diễn Vy lóe lên, liếc nhìn tờ giấy sắp bị bản thân vò nát kia, giả vờ không có chuyện gì nói: “Tờ giấy này có chứa thứ không nên đụng vào.”

Vu Tư Tư nhìn vào mắt của cô, sững lại một vài giây, bỗng nhiên trợn to mắt nhìn tờ giấy trên sàn, rồi lại nhìn vào ánh mắt chắc chắn của Đan Diễn Vy, kinh ngạc thốt lên: “Trời đất quỷ thần, Lục Trình Thiên không cần phải tiết kiệm vậy chứ, dù sao…”

Trong mắt của Đan Diễn Vy lóe lên tia nghi hoặc, không biết bạn thân cô liên tưởng đến cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô ấy, cô vẫn gật gật đầu, cho chắc chắn, chỉ cần cô ấy không đi nhặt tờ giấy lên là được.

Vu Tư Tư thấy cô bồn chồn, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cô thể hiện rằng cô ấy đã hiểu, trong lòng luôn tấm tắc, tấm tắc mấy tiếng liền.

Lục Trình Thiên cũng quá hăng rồi, vậy mà lấy giấy A4 cứng như vậy đi làm cái đồ phế phẩm dùng cho bản thân, như kia không trầy không đau sao, mà sao khách sạn năm sao như này đến một gói giấy ăn cũng không cho thế.

Hay là đói quá không kịp rút giấy, hay là lấy nhầm.

Quả nhiên Lục Trình Thiên không tuân theo lẽ thường, không giống người khác mà.

Đan Diễn Vy thay xong quần áo, trước ánh mắt không dám tin của Vu Tư Tư mà nhặt tờ giấy đó lên, vốn muốn vứt vào thùng rác, lại lo lắng bị người tốt nào đó nhặt lên xem, thỏa thuận của cô với Lục Trình Thiên không thể lộ ra, vì để cho an toàn, cô vẫn nhét vào trong túi sách.

Điều này vốn rất bình thường, nhưng ở trong mắt của Vu Tư Tư, cảm thấy nhân sinh quan đều bị phá hủy, lúc nào Vy Vy lại biến chất như vậy, đến “giấy” dùng rồi cũng nhặt về.

… cô muốn biết cái đồ chơi này nhặt về làm cái gì thế? Gom về cho vào kho tinh trùng sao?

Nghĩ đến cảnh kia cơ thể của Vu Tư Tư phải rùng mình vài lần, cảnh đó quá cay mắt người xem, không dám tưởng tượng.

“Tư Tư, cậu sao thế?” Đan Diễn Vy thấy bạn thân của cô cứ run rẩy, quan tâm hỏi.

Vu Tư Tư thấy tay của Đan Diễn Vy giơ ra, sợ hãi tránh né, thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường, mau chóng lắc đầu nói: “Tớ không sao, không sao hết, có thể đi chưa, tớ đưa cậu về.”

Âm thầm an ủi bản thân một câu, không sao, không có gì hết, ai cũng có sở thích đặc biệt mà, cô nên tôn trọng sở thích đặc biệt của bạn thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK