Vu Tư Tư kéo Đan Diễn Vy qua một bên, rồi quay sang Vũ Thư đang giả vờ giả vịt, nói: “Cô đừng diễn trò này với Đan Diễn Vy nữa, trong lòng cô nghĩ thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.”
Nói xong Vu Tư Tư cũng mặc kệ Vũ Thư đang tức đến nổ phổi, lôi Đan Diễn Vy đi ra ngoài, cô cũng không muốn tiếp tục nhìn người phụ nữ dối trá sau lưng kia nữa.
Đánh người ta xong thì làm như không có chuyện gì. Chỉ cầm tay nói vài câu mềm mỏng, xem như xong chuyện. Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Vũ Thư nhìn hai bóng người biến mất sau cánh cửa, sự tức giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt như muốn đốt bọn họ tan thành tro bụi. Tại sao Vu Tư Tư đáng chết kia lại chạy đến đây phá hoại chuyện tốt của cô ta chứ?
Còn cả người phụ nữ đê tiện Đan Diễn Vy kia nữa, rõ ràng cô ta đã nói sẽ không cướp Thiên với cô cơ mà, nhưng bây giờ thì sao?
Đê tiện, đê tiện, một đám người đê tiện, cô sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ đâu. Tuyệt đối sẽ không.
Đan Diễn Vy ra khỏi văn phòng mới nhỏ giọng nói: “Tư Tư, làm như vậy có quá đáng không? Cậu muốn đi phỏng vấn Lục Trình Thiên thì cậu đi một mình là được rồi, lôi mình theo không tốt lắm đâu.”
“Có sao đâu. Cậu không thấy buổi trưa tớ chỉ ăn có một chút thôi sao.” Vu Tư Tư không quan tâm nói.
Đan Diễn Vy hơi ngẩn ra nói: “Cậu đã biết Lục Trình Thiên không ăn cơm?”
“Cũng không phải như vậy, tớ chỉ đoán mà thôi. Nhanh lên đi, cậu cũng biết Lục Trình Thiên vốn dĩ không phải là người có tính kiên nhẫn.” Cô không thể nói mình là một gián điệp.
Lục Trình Thiên lái xe chở theo hai người bọn họ đi tới một quán ăn chuyên làm món hấp. Bên trong sớm đã có người gọi sẵn món đang ngồi chờ bọn họ.
Đường Kỳ Dũng cười híp mắt bắt chuyện: “Đến muộn thế, tôi đã gọi xong thức ăn rồi. Cùng ngồi xuống đi.”
“Hỏi người phụ nữ của anh đi!” Lục Trình Thiên không lạnh không nhạt nói một câu.
“Cá nhỏ của anh, em lại làm chuyện tốt đẹp gì rồi? Nói cho anh nghe thử xem.” Đường Kỳ Dũng rất tự nhiên giơ tay ra muốn ôm Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư rất nhanh nhẹn tránh đi, cô lườm anh ta một cái sau đó dẫn Đan Diễn Vy vào trong ngồi.
Đường Kỳ Dũng không để ý, mỉm cười đi theo.
Đan Diễn Vy nhìn một bàn đầy ắp món ăn, cô mới hiểu rõ Lục Trình Thiên không ăn cơm là vì đã hẹn Đường Kỳ Dũng rồi. Chỉ có điều hai người bọn có phải quá lãng phí rồi không? Nếu cô và Tư Tư không đến đây thì hai người bọn họ làm sao ăn hết được?
Mà dù cả hai người bọn họ có đến cũng không chắc sẽ ăn hết.
Trên bàn cơm, Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh Lục Trình Thiên. Cô cảm thấy rất không thích hợp, lại liên tưởng đến chuyện hôm qua, ánh mắt cô càng thêm hoảng hốt, không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ăn cũng chỉ là gắp tượng trưng vài đũa mà thôi.
Vu Tư Tư không khách sáo, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Đường Kỳ Dũng, vừa rảnh rỗi chú ý đến cô: “Vy Vy, lúc ở nhà ăn cậu đã không ăn gì rồi, cậu định tu tiên à?”
Đan Diễn Vy chú ý tới ngón tay người đàn ông ngồi bên cạnh hơi dừng lại, trong lòng càng gấp. Cô vốn không muốn anh chú ý, chắc chắn là Tư Tư cố ý đây mà.
Cô đành bất đắc dĩ nói: “Tớ không đói lắm.”
“Vậy được rồi, gầy một chút cũng rất tốt, đừng nhiều thịt giống tớ.” Vu Tư Tư không vui lên tiếng, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Đường Kỳ Dũng cũng không nổi giận, trái lại còn dỗ cô nói: “Không sao anh thích mập một chút, gầy quá gió thổi bay mất.”
“…” Đan Diễn Vy khóc không ra nước mắt, cô đâu gầy đến mức gió thổi liền bay chứ?
Bỗng nhiên trong bát của cô có thêm ít thức ăn.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng không gợn sóng vang lên: “Ăn đi.”
Thịt hấp bột, là món ăn cô rất thích.
Đan Diễn Vy nhỏ giọng kháng nghị: “Em không gầy.”
Tuy bụng cô vẫn trống, nhưng cô lại không muốn ăn lắm.
Lục Trình Thiên không nhẹ không nặng nói thêm một câu: “Xương cứng.”
Nhất thời Đan Diễn Vy không hiểu được lời này của Lục Trình Thiên là có ý gì. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, mặt cô lập tức đỏ bừng. Đồ vô lại, anh lại nói xương của cô cứng, chạm vào người khó chịu.
“Dù sao cũng hơn anh, cứng nhắc như tảng đá.” Đan Diễn Vy không dám lớn tiếng nói, chỉ lẩm bẩm một mình cho sướng miệng mà thôi.
Có điều cô đã quên người đàn ông ngồi bên cạnh tai thính đến cỡ nào.
Người đàn ông hùng hồn đáp lại: “Anh có thể xem lời này của em là đang khen anh không?”
Đan Diễn Vy cảm thấy lỗ tai của mình cũng theo đó mà đỏ cả lên. Tức chết đi được. Gã này có phải là Thuận Phong Nhĩ không hả, cô nói gì anh cũng có thể nghe đươc.
Vu Tư Tư không nghe rõ hai người nói gì, có điều nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Đan Diễn Vy, cô ấy trêu ghẹo nói: “Vy Vy à, cậu sao thế, sao mặt cậu lại đỏ thế kia?”
“Không có gì, mấy món hấp này có hơi nóng, tớ đỏ mặt không phải bình thường sao?” Đan Diễn Vy giả vờ bình tĩnh cầm lấy đôi đũa, bắt đầu giải quyết thức ăn trong bát.
“Tớ tưởng cậu không đói bụng cơ mà, xem ra cậu còn đói hơn tớ nữa đấy.” Vu Tư Tư giả vờ tổn thương nói.
Đan Diễn Vy bị cô ấy nói như thế, cô ăn nữa cũng không được, mà dừng đũa cũng không xong.
“Nếu cô còn muốn phỏng vấn.” Câu này là Lục Trình Thiên nói với Vu Tư Tư, câu sau không nói cũng biết.
Vu Tư Tư nhún vai nói: “Được, tôi không nói nữa.”
Còn nói không thèm để ý Vy Vy, không phải chỉ trêu chọc một chút thôi sao, mới đó đã thấy không vui rồi à.
Đường Kỳ Dũng dựa vào ghế nói: “Cá nhỏ, sao em phải phỏng vấn Thiên, phỏng vấn anh không phải dễ hơn sao?”
“Phỏng vấn anh cái gì, anh không đáng giá.” Vu Tư Tư nói dối, thật ra tiền thưởng của Đường Kỳ Dũng không ít hơn Lục Trình Thiên, chỉ là Lục Trình Thiên tương đối khó giải quyết, mà anh ta thì lại quá thần bí.
Theo như người ở bên ngoài nói, anh ta đi tới đi lui như gió, nhưng mà tại sao cô lạikhông cảm nhận được như vậy chứ, ngược lại cô cảm thấy anh ta giống như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng đi theo sau, đeo bám cô.
Đường Kỳ Dũng chậm rãi nói: “Thật không? Tôi nhớ là có rất nhiều tòa sọan tạp chí mời anh phỏng vấn, còn có tòa soạn báo giải trí, trong đó có tòa soạn Thần Tịch của em nữa đấy.”
“Đó là bọn họ không có mắt nhìn.” Vu Tu Tu không chịu nổi dáng vẻ nhàn rỗi đó của anh ta, nên cố ý nói lời chọc tức anh ta.
Đường Kỳ Dũng cũng không tức giận, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú nói: “Vậy em muốn phỏng vấn Thiên vấn đề gì?”
Vu Tư Tư bị nhìn đến cả người sợ hãi, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lướt qua Đan Diễn Vy, đối diện với người đàn ông chỉn chu kia nói: “Luật sư Lục à, khi nào có thể phỏng vấn đây?”
Cô đã muốn bỏ của chạy lấy người rồi.
Đan Diễn Vy cũng nhìn Lục Trình Thiên, cô cũng rất tò mò Tư Tư sẽ phỏng vấn anh vấn đề gì.
Lục Trình Thiên nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cô hỏi thẳng cô ấy đi.”
Vu Tư Tư liếc mắt nhìn Đan Diễn Vy, nhíu mày hỏi: “Hỏi cô ấy? Người tôi phỏng vấn là anh, tôi hỏi cô ấy làm gì?”
Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh gật đầu. Hỏi cô thì có ích gì, cô không phải là anh, làm sao trả lời được?
Lục Trình Thiên nâng mí mắt, liếc nhìn Đan Diễn Vy mở miệng từ tốn nói: “Không phải em hiểu rất rõ chuyện của anh sao?”
“Cũng, cũng không phải hiểu rõ hết.” Tim Đan Diễn Vy đập thình thịch, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Lục Trình Thiên đây là ý gì, tại sao nhất định phải bắt cô thay anh trả lời phỏng vấn chứ?
Vu Tư Tư cười xấu xa: “Vy Vy à, xem ra tớ chỉ cần phỏng vấn cậu là được rồi.”
“Tư Tư, tớ không biết gì cả, cậu cứ hỏi anh ấy đi.” Dường như Đan Diễn Vy nhớ ra gì đó, trái tim đập nhanh cũng theo đó mà từ từ bình tĩnh lại.
bốn năm nay theo anh, cô hoàn toàn không biết gì về anh cả. Không biết ba mẹ anh ở đâu? Không biết anh có anh chị em gì không? Càng không biết ý tứ trong lời nói này của anh là gì?
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Vu Tư Tư cũng không biết tại sao Đan Diễn Vy lại như vậy, mà sắc mặt của một người đàn ông kia cũng trở nên âm trầm.
Nói xong Vu Tư Tư cũng mặc kệ Vũ Thư đang tức đến nổ phổi, lôi Đan Diễn Vy đi ra ngoài, cô cũng không muốn tiếp tục nhìn người phụ nữ dối trá sau lưng kia nữa.
Đánh người ta xong thì làm như không có chuyện gì. Chỉ cầm tay nói vài câu mềm mỏng, xem như xong chuyện. Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Vũ Thư nhìn hai bóng người biến mất sau cánh cửa, sự tức giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt như muốn đốt bọn họ tan thành tro bụi. Tại sao Vu Tư Tư đáng chết kia lại chạy đến đây phá hoại chuyện tốt của cô ta chứ?
Còn cả người phụ nữ đê tiện Đan Diễn Vy kia nữa, rõ ràng cô ta đã nói sẽ không cướp Thiên với cô cơ mà, nhưng bây giờ thì sao?
Đê tiện, đê tiện, một đám người đê tiện, cô sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ đâu. Tuyệt đối sẽ không.
Đan Diễn Vy ra khỏi văn phòng mới nhỏ giọng nói: “Tư Tư, làm như vậy có quá đáng không? Cậu muốn đi phỏng vấn Lục Trình Thiên thì cậu đi một mình là được rồi, lôi mình theo không tốt lắm đâu.”
“Có sao đâu. Cậu không thấy buổi trưa tớ chỉ ăn có một chút thôi sao.” Vu Tư Tư không quan tâm nói.
Đan Diễn Vy hơi ngẩn ra nói: “Cậu đã biết Lục Trình Thiên không ăn cơm?”
“Cũng không phải như vậy, tớ chỉ đoán mà thôi. Nhanh lên đi, cậu cũng biết Lục Trình Thiên vốn dĩ không phải là người có tính kiên nhẫn.” Cô không thể nói mình là một gián điệp.
Lục Trình Thiên lái xe chở theo hai người bọn họ đi tới một quán ăn chuyên làm món hấp. Bên trong sớm đã có người gọi sẵn món đang ngồi chờ bọn họ.
Đường Kỳ Dũng cười híp mắt bắt chuyện: “Đến muộn thế, tôi đã gọi xong thức ăn rồi. Cùng ngồi xuống đi.”
“Hỏi người phụ nữ của anh đi!” Lục Trình Thiên không lạnh không nhạt nói một câu.
“Cá nhỏ của anh, em lại làm chuyện tốt đẹp gì rồi? Nói cho anh nghe thử xem.” Đường Kỳ Dũng rất tự nhiên giơ tay ra muốn ôm Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư rất nhanh nhẹn tránh đi, cô lườm anh ta một cái sau đó dẫn Đan Diễn Vy vào trong ngồi.
Đường Kỳ Dũng không để ý, mỉm cười đi theo.
Đan Diễn Vy nhìn một bàn đầy ắp món ăn, cô mới hiểu rõ Lục Trình Thiên không ăn cơm là vì đã hẹn Đường Kỳ Dũng rồi. Chỉ có điều hai người bọn có phải quá lãng phí rồi không? Nếu cô và Tư Tư không đến đây thì hai người bọn họ làm sao ăn hết được?
Mà dù cả hai người bọn họ có đến cũng không chắc sẽ ăn hết.
Trên bàn cơm, Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh Lục Trình Thiên. Cô cảm thấy rất không thích hợp, lại liên tưởng đến chuyện hôm qua, ánh mắt cô càng thêm hoảng hốt, không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ăn cũng chỉ là gắp tượng trưng vài đũa mà thôi.
Vu Tư Tư không khách sáo, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Đường Kỳ Dũng, vừa rảnh rỗi chú ý đến cô: “Vy Vy, lúc ở nhà ăn cậu đã không ăn gì rồi, cậu định tu tiên à?”
Đan Diễn Vy chú ý tới ngón tay người đàn ông ngồi bên cạnh hơi dừng lại, trong lòng càng gấp. Cô vốn không muốn anh chú ý, chắc chắn là Tư Tư cố ý đây mà.
Cô đành bất đắc dĩ nói: “Tớ không đói lắm.”
“Vậy được rồi, gầy một chút cũng rất tốt, đừng nhiều thịt giống tớ.” Vu Tư Tư không vui lên tiếng, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Đường Kỳ Dũng cũng không nổi giận, trái lại còn dỗ cô nói: “Không sao anh thích mập một chút, gầy quá gió thổi bay mất.”
“…” Đan Diễn Vy khóc không ra nước mắt, cô đâu gầy đến mức gió thổi liền bay chứ?
Bỗng nhiên trong bát của cô có thêm ít thức ăn.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng không gợn sóng vang lên: “Ăn đi.”
Thịt hấp bột, là món ăn cô rất thích.
Đan Diễn Vy nhỏ giọng kháng nghị: “Em không gầy.”
Tuy bụng cô vẫn trống, nhưng cô lại không muốn ăn lắm.
Lục Trình Thiên không nhẹ không nặng nói thêm một câu: “Xương cứng.”
Nhất thời Đan Diễn Vy không hiểu được lời này của Lục Trình Thiên là có ý gì. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, mặt cô lập tức đỏ bừng. Đồ vô lại, anh lại nói xương của cô cứng, chạm vào người khó chịu.
“Dù sao cũng hơn anh, cứng nhắc như tảng đá.” Đan Diễn Vy không dám lớn tiếng nói, chỉ lẩm bẩm một mình cho sướng miệng mà thôi.
Có điều cô đã quên người đàn ông ngồi bên cạnh tai thính đến cỡ nào.
Người đàn ông hùng hồn đáp lại: “Anh có thể xem lời này của em là đang khen anh không?”
Đan Diễn Vy cảm thấy lỗ tai của mình cũng theo đó mà đỏ cả lên. Tức chết đi được. Gã này có phải là Thuận Phong Nhĩ không hả, cô nói gì anh cũng có thể nghe đươc.
Vu Tư Tư không nghe rõ hai người nói gì, có điều nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Đan Diễn Vy, cô ấy trêu ghẹo nói: “Vy Vy à, cậu sao thế, sao mặt cậu lại đỏ thế kia?”
“Không có gì, mấy món hấp này có hơi nóng, tớ đỏ mặt không phải bình thường sao?” Đan Diễn Vy giả vờ bình tĩnh cầm lấy đôi đũa, bắt đầu giải quyết thức ăn trong bát.
“Tớ tưởng cậu không đói bụng cơ mà, xem ra cậu còn đói hơn tớ nữa đấy.” Vu Tư Tư giả vờ tổn thương nói.
Đan Diễn Vy bị cô ấy nói như thế, cô ăn nữa cũng không được, mà dừng đũa cũng không xong.
“Nếu cô còn muốn phỏng vấn.” Câu này là Lục Trình Thiên nói với Vu Tư Tư, câu sau không nói cũng biết.
Vu Tư Tư nhún vai nói: “Được, tôi không nói nữa.”
Còn nói không thèm để ý Vy Vy, không phải chỉ trêu chọc một chút thôi sao, mới đó đã thấy không vui rồi à.
Đường Kỳ Dũng dựa vào ghế nói: “Cá nhỏ, sao em phải phỏng vấn Thiên, phỏng vấn anh không phải dễ hơn sao?”
“Phỏng vấn anh cái gì, anh không đáng giá.” Vu Tư Tư nói dối, thật ra tiền thưởng của Đường Kỳ Dũng không ít hơn Lục Trình Thiên, chỉ là Lục Trình Thiên tương đối khó giải quyết, mà anh ta thì lại quá thần bí.
Theo như người ở bên ngoài nói, anh ta đi tới đi lui như gió, nhưng mà tại sao cô lạikhông cảm nhận được như vậy chứ, ngược lại cô cảm thấy anh ta giống như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng đi theo sau, đeo bám cô.
Đường Kỳ Dũng chậm rãi nói: “Thật không? Tôi nhớ là có rất nhiều tòa sọan tạp chí mời anh phỏng vấn, còn có tòa soạn báo giải trí, trong đó có tòa soạn Thần Tịch của em nữa đấy.”
“Đó là bọn họ không có mắt nhìn.” Vu Tu Tu không chịu nổi dáng vẻ nhàn rỗi đó của anh ta, nên cố ý nói lời chọc tức anh ta.
Đường Kỳ Dũng cũng không tức giận, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú nói: “Vậy em muốn phỏng vấn Thiên vấn đề gì?”
Vu Tư Tư bị nhìn đến cả người sợ hãi, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lướt qua Đan Diễn Vy, đối diện với người đàn ông chỉn chu kia nói: “Luật sư Lục à, khi nào có thể phỏng vấn đây?”
Cô đã muốn bỏ của chạy lấy người rồi.
Đan Diễn Vy cũng nhìn Lục Trình Thiên, cô cũng rất tò mò Tư Tư sẽ phỏng vấn anh vấn đề gì.
Lục Trình Thiên nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cô hỏi thẳng cô ấy đi.”
Vu Tư Tư liếc mắt nhìn Đan Diễn Vy, nhíu mày hỏi: “Hỏi cô ấy? Người tôi phỏng vấn là anh, tôi hỏi cô ấy làm gì?”
Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh gật đầu. Hỏi cô thì có ích gì, cô không phải là anh, làm sao trả lời được?
Lục Trình Thiên nâng mí mắt, liếc nhìn Đan Diễn Vy mở miệng từ tốn nói: “Không phải em hiểu rất rõ chuyện của anh sao?”
“Cũng, cũng không phải hiểu rõ hết.” Tim Đan Diễn Vy đập thình thịch, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Lục Trình Thiên đây là ý gì, tại sao nhất định phải bắt cô thay anh trả lời phỏng vấn chứ?
Vu Tư Tư cười xấu xa: “Vy Vy à, xem ra tớ chỉ cần phỏng vấn cậu là được rồi.”
“Tư Tư, tớ không biết gì cả, cậu cứ hỏi anh ấy đi.” Dường như Đan Diễn Vy nhớ ra gì đó, trái tim đập nhanh cũng theo đó mà từ từ bình tĩnh lại.
bốn năm nay theo anh, cô hoàn toàn không biết gì về anh cả. Không biết ba mẹ anh ở đâu? Không biết anh có anh chị em gì không? Càng không biết ý tứ trong lời nói này của anh là gì?
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Vu Tư Tư cũng không biết tại sao Đan Diễn Vy lại như vậy, mà sắc mặt của một người đàn ông kia cũng trở nên âm trầm.