• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vào đôi mắt có chút gượng gạo của Mộc Nhiên bà Thẫm lập tức xoa xoa lấy bàn tay cô như an ủi mà trấn an:”Tiểu Nhiên, nếu con chịu ấm ức hãy nói với bác, bác nhất định sẽ không bỏ mặc con”

“Bác nghĩ nhiều rồi!” Cổ họng như uất nghẹn Mộc Nhiên nói tiếp:”Con không chịu ấm ức gì cả?”

Bà Thẫm không nới nữa, bà liền ngưng chủ đề bằng một nụ cười rồi hướng ánh mắt của mình ra bên ngoài khung cửa sổ.

………….

Hôm nay đến tối khuya Thẫm Mộng Quân mới quay trở về, anh đi thẳng lên phòng, cửa vừa mở đã thấy Mộc Nhiên ngồi trên tấm đệm dưới sàn nhà lướt wed, dáng vẻ có chút mệt nhọc, anh cởi áo vest ngoài cùng laptop đặt sang một bên, tiện tay nới lỏng cavat cởi vài ba cúc áo hờ hửng. Anh đi đến chỗ của Mộc Nhiên đang ngồi, lòng không vừa ý mà khó chịu ra mặt:”Mấy giờ rồi mà còn ngồi đây?”

Mộc Nhiên bấy giờ mới rời ánh mắt khỏi màn hình, cô ngước lên nhìn Thẫm Mộng Quân:”Anh về rồi sao?”

“Ngủ đi” Thẫm Mộng Quân cúi người, anh trực tiếp giật lấy máy tính bảng từ tay của Mộc Nhiên rồi xoay người đi đến cạnh chiếc tủ ở đầu giường, mở hộc tủ đặt máy tính bảng vào, tay dường như theo thói quen không tự chủ được mà mở thêm hộc tủ bên dưới.

Nhìn vào sấp hình bị xáo trộn Thẫm Mộng Quân cau mày cầm lên, nhanh như chớp anh xoay người về phía Mộc Nhiên, tay đưa sấp hình lên cao, nghiêng đầu anh lớn tiếng:”Ai cho phép cô đụng vào?”

Mộc Nhiên như đứa trẻ ăn cắp bị người ta phát hiện mà chột dạ, lại bị Thẫm Mộng Quân hét vào mặt, cô không khống chế được bản thân run lên lòng đầy tội lỗi:”Xin lỗi….Tôi không cố ý!”

Tâm can của Thẫm Mộng Quân không hề được xoa dịu bởi sự hối lỗi muộn màng của Mộc Nhiên. Anh vốn đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi, nếu không có sự có phép của anh cô không có tư cách động vào bất kì thứ gì trong căn phòng này. Không hiểu sao hôm nay cô lại lớn gan dám trái lời anh.

Thẫm Mộng Quân bây giờ chính là tức giận!

Thẫm Mộng Quân nổi đóa, anh lao tới bóp chặt lấy cằm của Mộc Nhiên chì chiết:”Mộc Nhiên cô đúng là nghèo hèn không phép tắt. Người như cô mà cũng muốn chạm vào cô ấy sao?”

Sờ nhẹ khuôn mặt của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân tiếp lời:”Nếu như khuôn mặt này của cô không giống với cô ấy liệu hôm nay cô có được diễm phúc ngồi ở đây không? Vậy mà còn không biết thân biết phận!”

Nói rồi Thẫm Mộng Quân hất mạnh cằm của Mộc Nhiên, cô không có chuẩn bị cứ thế mà ngã nhào ra sàn nhưng vẫn may là có tấm đệm mỏng che chắn lấy thân cô.

Đôi mắt đỏ au châm lấy điếu thuốc, rít một hơi nhả khỏi mịt mù, Thẫm Mộng Quân lạnh giọng:”Cút ra ngoài!”

Mộc Nhiên ngơ ngác, cô tự hỏi chỉ là xem qua mấy tấm ảnh thôi mà. Huống hồ gì cô cũng chỉ là vô ý nhìn thấy nên mới xem qua một chút, cô cũng chẳng hề gây ra xơ xước hay nhàu nát gì mấy tấm ảnh đó. Vậy mà anh cũng có thể đùng đùng tức giận quát mắng rồi đuổi cô ra ngoài?

Mộc Nhiên tuy uất ức nhưng cũng không khóc lóc hay cố giải thích thêm mà cô chỉ ngoan ngoãn đứng lên, có chút khó khăn cô lóc cóc đi ra khỏi phòng.

Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại mỗi mình Thẫm Mộng Quân cùng đóm thuốc nhỏ vừa tàn. Lòng không nhịn được anh lấy từ trong tủ ra một chai rượu vang hạng sang, nóc từng ngụm rượu anh lại nhớ về những ngày tháng còn có Tống Yên Nhi bên cạnh mình. Cảm giác bình yên bỗng như thác đổ mà ùa vào chiếm đóng trong thâm tâm anh.

Bao nhiêu năm anh cẩn thận cất giữ từng mảnh kí ức của Tống Yên Nhi vào trong tâm khảm, chẳng muốn ai biết cũng chẳng muốn ai chạm vào. Ấy vậy mà hôm nay Mộc Nhiên lại to gan dám động dùng bàn tay từng tiếp rượu đến thấp kém bẩn thỉu của mình chạm vào Tống Yên Nhi của anh.

Thử hỏi anh không có quyền tức giận sao?

Một người đối với anh là tâm can bảo bối, người còn lại chỉ là một đứa con gái anh có thể tùy tiện dùng vài ba đồng bạc lẻ để mua về. Vậy cô lấy tư cách gì để sánh ngang hàng mà chạm vào cô ấy?

Càng nghĩ Thẫm Mộng Quân càng tức giận, anh thật muốn xé nát Mộc Nhiên ra, xé nát cái nhân cách bẩn thiểu của cô ra.

Thẫm Mộng Quân một lực đập bể chai rượu trên tay mình, từ sofa đứng phắt dậy lao ra khỏi phòng anh đi tìm Mộc Nhiên.

Vừa hay Mộc Nhiên còn đang lúi cúi đi xuống ở cầu thang. Thẫm Mộng Quân liền trực tiếp đi đến, mạnh bạo anh chụp lấy cổ tay Mộc Nhiên lôi cô vào một căn phòng trống gần đó mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của cô đau đớn đến thế nào.

Đến nơi dứt khoát khóa trái cửa Thẫm Mộng Quân đưa tay lên giữ chặt cằm của Mộc Nhiên, môi bạc tiến tới, áp chế làn môi mềm mại của cô, mạnh mẽ mút lấy.

“Ưmm…..Anh……Anhhhh…..Thả…..Thả tôi ra…”

Hai tay Mộc Nhiên chống lên ngực Thẫm Mộng Quân dùng sức đánh như đánh trống, nhưng sức lực yếu ớt của cô không đủ để lung lay được sức mạnh khổng lồ của Thẫm Mộng Quân.

Thẫm Mộng Quân cười lạnh trông thật đáng sợ sau đó anh hung hăng nằm đè lên cơ thể của Mộc Nhiên, một tay thuần thục tháo carvat ra, cười như một con ác quỷ vừa săn được mồi.

“Gào thét cái gì? Không phải cô cũng chỉ là một con điếm bán thân nuôi miệng hay sao?” Thẫm Mộng Quân chế trụ hai tay Mộc Nhiên trên đỉnh đầu, dùng carvat trói chặt lại.

Mộc Nhiên không điếc tất nhiên cô có thể nghe rõ lời của Thẫm Mộng Quân. Tâm can đau đớn như bị ai khoét đục, bấy giờ cô mới thực sự rõ.

Sự dịu dàng từ anh mà cô thường vẫn hay tự hỏi thật sự không dành cho cô!

Mộc Nhiên sợ hãi giãy giụa:”Xin anh….”

“Tách”

Chiếc áo ngực nhanh chóng bị cởi bỏ. Bộ ngực sự đã được giải phóng, còn có nhũ hoa xinh xắn, e thẹn đang chớp nở. Mộc Nhiên gần như nín thở để theo dõi hành vi đồi bại của Thẫm Mộng Quân.

Thẫm Mộng Quân cười ngày càng đậm còn mang theo ý vị đầy khinh khi, anh không chút do dự mà vừa ngậm một bên ngực cô, mạnh bạo cắn mút, một bên ngực thì cũng bị tay anh nhào nặn ra đủ loại hình dạng.

Mộc Nhiên cả người cứng đơ, tâm trí bị đánh một phát vỡ tan, cô tuyệt vọng mà để mặt anh đùa giỡn trên cơ thể mình, nước mắt đã trào ra.

“Tôi xin anh…..Tha cho tôi được không?”

Ánh mắt nồng đượm dục cảm lẫn chán ghét Thẫm Mộng Quân lạnh giọng:”Còn tỏ ra mình thanh cao? Cô thanh cao đến đỗi khiến người ta phải phát tởm đó biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK