Yêu thú cưng khai máy lúc cuối hè, nóng bức khó chịu, nhưng bây giờ thời tiết chuyển lạnh ngày càng rõ ràng hơn.
Khả năng của chuyên gia ẩm thực của Ninh Nhất Ngạn quả thật không tệ, ba bữa cơm trong ngày đặc biệt là bữa sáng đã có anh đảm nhận, mỗi ngày Trình Hạ không phải đói đến nỗi ngực dán vào lưng nữa, nhưng vóc dáng vẫn mảnh mai như cũ. Miệng Ninh Nhất Ngạn lại quá kín, không tiết lộ bất cứ chuyện gì về chuyên gia ẩm thực này, vì vậy. . . . . .
Mặc dù không ít người đều nhìn ra giữa Ninh Nhất Ngạn và cô có hơi khác thường, giữa đạo diễn và nữ diễn viên có chút khác thường là chuyện quá bình thường rồi, nhưng mà, đạo diễn của bọn họ lại là Ninh Nhất Ngạn!
Trình Hạ vẫn không nỡ bỏ bữa sáng.
Ngay cả Xuân mập cũng thỉnh thoảng nói với cô, "Nếu em có thể tạo xì căng đan với Ninh Nhất Ngạn, tuyệt đối là trúng số! Cậu ấy mới phát hành album, vẫn luôn ở trong đoàn phim hoàn toàn không có tuyên truyền, nhưng hiệu quả còn vượt qua cả album Bạch Oản phát hành trước đó."
"Nhưng nếu em thật sự hẹn hò cùng cậu ấy, haiz, con người đó không có gì phải chê, xì căng đan lộn xộn lung tung cũng ít, nhưng hai người chênh lệch quá lớn, haiz."
Còn lại, đều là tiếng thở dài.
Trình Hạ sẽ khiến □□ mập yên tâm, không. Về phần bắt cô và Ninh Nhất Ngạn tạo xì căng đan, cũng đừng nghĩ tới. Muốn nổi tiếng, vậy cũng phải. . . . . . Có số nổi tiếng.
Người của đoàn phim sôi nổi mặc áo khoác, tiến độ quay phim cũng thuận lợi trải qua hơn phân nửa.
Một ngày, Trình Hạ ở phim trường, xa xa nhìn thấy một bóng đen dễ làm người khác chú ý, nhìn lại một lần nữa, hình như có hơi quen thuộc.
"Chị!"
Bóng đen cũng nhìn thấy Trình Hạ, nhiệt tình vẫy tay la lên.
Trình Hạ kinh ngạc, "Hạ Lâm?"
Sau khi thằng nhóc này tốt nghiệp liền muốn đi trải nghiệm, còn xin trường đại học cho gap year (1 kỳ nghỉ kéo dài 12 tháng, tạm gác lại mọi việc), bảo là muốn du lịch vòng quanh thế giới trải nghiệm cuộc sống. Nhìn tình huống bây giờ, rốt cuộc cũng chịu trở về từ Châu Phi?
Hạ Lâm như một làn khói chạy đến trước mặt Trình Hạ, "Chị, em đã trở về."
Trình Hạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Ừ."
Hạ Lâm khó có thể tin được, nhìn chằm chằm Trình Hạ, miệng đang tươi cười cũng duy trì không nổi nữa, "Chỉ như vậy?"
Trình Hạ nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói: "Đen."
Hạ Lâm. . . . . . Sớm biết trong miệng chị cậu không mọc ra được ngà voi. Rõ ràng là thành thục, trưởng thành hơn, nhìn càng có trách nhiệm.
"Chị, không phải là đang giận em chứ?"
Bạn học Hạ Lâm vốn không nhạy bén lúc này mới ý thức được có điều gì đó không đúng.
Trình Hạ không quan tâm tiếp tục lật kịch bản, "Chị giận gì chứ, không phải chỉ có ai đó không chào hỏi tiếng nào đã đi du lịch vòng quanh thế giới thôi sao, không phải chỉ đi suốt ba tháng vẫn chưa trở lại thôi sao, chị cần gì phải tức giận?"
Lời này, Hạ Lâm nghe hiểu.
Lập tức, đứng phía sau ghế ôm lấy Trình Hạ, làm nũng nói: "Chị, em sai rồi! Không phải vừa trở lại em liền tới thăm chị sao? Chị phải thông cảm cho chàng trai đáng thương mới được giải phóng khỏi cuộc sống ngục tù thời cao trung chứ."
Trình Hạ giãy ra, im lặng, còn cố tình kéo cái ghế dịch về phía trước.
Hạ Lâm vẫn cười đùa đi theo, đầu cậu cọ tới cọ lui ở sau lưng Trình Hạ, "Chị, em biết em sai rồi, cũng không dám nữa, chị xem xét em là em trai ruột duy nhất của chị, tha lỗi cho em đi."
Ngứa chết mất.