Vậy mà, cô chỉ có thể ăn. . . . . . Salad rau dưa trộn dầu giấm.
Nữ chính Mộng Di chịu áp lực quá lớn trong thời gian dài, dinh dưỡng không đủ, cơ thể vô cùng gầy.
Trình Hạ oán giận chọt rau dưa trong khay, nhìn Tống Dịch ngồi trong phòng, trò chuyện vui vẻ với Lý Dương.
Tốt nhất, đừng để cho cô biết, Tống Dịch cố ý!
Lý Dương cố ý tìm một căn phòng, nói chuyện riêng với Tống Dịch, nhưng tiến triển. . . . . . Cực kỳ chậm chạp.
"Anh xem, bộ phim này của chúng tôi, có ý nghĩa, biên kịch đáng tin, diễn viên đáng tin, đạo diễn cũng thật đáng tin, anh thật sự không muốn đầu tư sao? Hoặc là, anh có thể nói cho tôi biết hay không, tại sao anh không muốn đầu tư?"
Đối phương dừng lời, Tống Dịch chỉ có thể thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bởi vì Ninh Nhất Ngạn."
Lý Dương sững sờ, nghĩ đến, Trình Hạ. Không thể nào, trong vòng này tin đồn về Tống Dịch, cũng không có chung tình như vậy, hoặc nên nói không phải là người xử lý công việc theo cảm tính.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Dương thay đổi, đột nhiên Tống Dịch nở nụ cười, nói: "Đạo diễn Lý cũng đừng suy nghĩ nhiều, ý của tôi là, Ninh Nhất Ngạn cũng không phải là nam chính, tôi tương đối lo lắng về sức hút của những diễn viên khác."
Quả thật, ngoại trừ Ninh Nhất Ngạn, những diễn viên khác bao gồm Trình Hạ gần như không hề có sức hút đối với phòng bán vé.
Lý Dương cứng họng, chuyện này chẳng phải là bởi vì không được đầu tư, mới không có tiền để mời diễn viên nổi tiếng sao. Ninh Nhất Ngạn còn là nhà tài trợ kiêm diễn viên rất khó khăn mới kiếm được dựa trên tình cảm. Sau đó, nếu không tìm thêm được nhà đầu tư, sẽ chết hoàn toàn?
Tống Dịch vỗ vỗ bả vai Lý Dương, "Tôi xem xét lại một chút, xem những diễn viên này diễn như thế nào?"
Cổ họng Lý Dương chua xót, "Được."
Mặc dù còn ôm hi vọng, nhưng trong lòng cũng hiểu, hy vọng này không hơn một phần vạn. Điều Tống Dịch xem, cũng không phải là phim điện ảnh của anh.
Tống Dịch đi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn ở chung một chỗ xem kịch bản, từ góc độ của anh nhìn sang, tuấn nam mỹ nữ, ánh mặt trời rất chói mắt.
Anh cười giơ cánh tay lên, "Này!" Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L $ ê Q = úy Đ ' ôn
Trình Hạ bị âm thanh này dọa kinh ngạc, nhìn Tống Dịch cười như một kẻ ngốc, anh đang chào hỏi mình sao? Không bình thường chút nào, do dự vươn tay. . . . . .
Một cô gái, "Không cẩn thận" đụng phải Trình Hạ, chạy lên trước.
"Anh thật sự đến thăm em sao?"
Nữ phụ của đoàn phim Lan Đình Đình, loại canh chay này, hoàn toàn không phù hợp với Tống Dịch thích chân dài ngực lớn.
Nhưng Tống Dịch lại cười nói với cô: "Lời anh đã nói, dĩ nhiên sẽ làm."
Được rồi, Tống Dịch đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường. Cố ý đến thăm cô, mới là chuyện bất bình thường.
Trình Hạ giả bộ bình tĩnh thu tay lại, chà xát vào nhau, khoanh tay ở trước ngực. Làm như vậy nhìn vào sẽ không bị khó xử.
"Hừ." Ninh Nhất Ngạn không hề che giấu suy nghĩ của mình.
Rõ ràng, không phải vậy.
Đỗ Văn Hi không tới gây chuyện nữa, nhưng quá trình quay Một hạt bụi cũng không thuận lợi lắm.
Tống Dịch trúng độc nữ phụ Lan Đình Đình khá sâu, ba ngày hai bữa chạy đến đoàn phim, vây quanh cô ấy, ngược lại giải quyết vấn đề trà chiều của đoàn phim vốn đã rất nghèo khó.
Nhưng, xem ra đạo diễn Lý cảm thấy không ổn, anh không vừa mắt nổi, giống như một núi vàng ngồi ở trước mặt một phú thương sắp phá sản, cố tình tạo cảm giác có làm thế nào cũng không lấy được một cục vàng.
Xong cảnh diễn, Trình Hạ cảm thấy cũng không tệ lắm, cầm điện thoại di động lên, phát hiện Xuân mập liên tiếp gửi mấy video cho cô.
Mở ra vừa nhìn, là phim Bạch Liên hoa công bố trailer.
Trailer ba phút, phải cắt rất nhiều cảnh vào nên chuyển cảnh rất nhanh, thời gian quá ngắn, không thể thể hiện rõ hết cốt chuyện xưa trong phim, đạo diễn có tình lựa chọn một số đoạn ngắn nhưng vô cùng có tính đại diện. Làm phim thần tượng cổ trang, dĩ nhiên tiêu chuẩn lựa chọn những đoạn ngắn để sử dụng là vô cùng đẹp, cực kỳ đẹp, vô cùng mập mờ. Hai cảnh hôn giữa cô và Kim Thịnh cũng được cắt vào, một là dịu dàng bình thường, một là mãnh liệt khác thường, chính Trình Hạ nhìn vào cũng không khỏi mắc cỡ đến đỏ mặt.
"Quay không đến nỗi nào, cũng có thể xem được."
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói, Trình Hạ bị dọa sợ đến kinh ngạc, suýt nữa ném điện thoại di động trên tay đi, hơn nữa bộ dạng là đang có tật giật mình.
Ninh Nhất Ngạn nhếch khóe miệng, không hề che giấu sự khinh thường, "Tiêu chuẩn này, bộ phim này, cô vốn nên dừng quay càng sớm càng tốt."
Trình Hạ.