Kể từ khoảnh khắc ngày hôm đó giữa hai người dường như đã hình thành một rào cản vô hình, Thiên Ý vẫn là sống cùng một nhà và làm việc cho anh ngoài ra cô không còn nói thêm bất kì điều gì khác, giống như lời anh từng nói Dương Thiên Ý thật sự sắp biến thành một khúc cây không biết nói chuyện rồi.
Theo luật của Đại Ưng, người chịu phạt sẽ không được để cho ai điều trị vết thương vậy nên mỗi ngày Thiên Ý đều phải tự mình băng bó rồi sát khuẩn, những khi chạm mặt nhau Lưu Ngọc Lễ có để ý bước đi của cô có phần nặng nề, anh luôn muốn bật ra một câu hỏi han nhưng sự quan tâm chỉ nằm trong suy nghĩ chứ không tài nào nói ra bằng miệng được.
Hôm nay anh có một cuộc giao dịch nên phải dẫn theo Thiên Ý, Lưu Ngọc Lễ còn sợ vết thương của cô chưa ổn định nên phái Gia Hạo và Khắc Huy theo hỗ trợ cô. Về phía cảnh sát bọn chúng vẫn luôn phái người theo rình rập tuy nhiên chỉ trong chốc lát đều bị vệ sĩ của anh làm cho mất dấu.
Cuộc giao dịch bắt đầu ở một căn phòng kín được đảm bảo cách âm và chống đạn vô cùng an toàn. Cả căn phòng trống chỉ có đơn độc một chiếc bàn tròn và 2 chiếc ghế tựa, Gia Hạo và Khắc Huy đứng canh ở phía cửa còn Thiên Ý thì đứng sau lưng anh. Lưu Ngọc Lễ ngồi đối diện với một gã đàn ông người ngoại quốc dáng người to cao gương mặt được phủ một bộ râu xồm xoàm màu nâu đỏ. Cả buổi giao dịch đều được thực hiện bằng tiếng Anh chỉ có Lưu Ngọc Lễ và người kia mới hiểu
” Ông chủ Lưu, rất vui được gặp anh “
Lưu Ngọc Lễ vẫn tư thế vắt chéo chân cao ngạo, anh gõ gõ ngón tay lên đầu gối
” Tôi là người làm ăn mau lẹ, anh cứ vào thẳng vấn đề chính. “
” Tôi là người đại diện cho ông Matthew, tên tôi là William. Vì ông chủ của tôi không tiện ra mặt nên tôi sẽ là người trực tiếp đứng ra thực hiện giao dịch với ông chủ Lưu đây “
Lưu Ngọc Lễ cười ngạo nghễ
” Một tên trộm quốc tế thôi mà cũng cần người đại diện nữa sao? “
Anh biết tên Matthew kia đang trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát, sau cuộc giao dịch này hắn ta chắc chắn sẽ ôm tiền rồi cao chạy xa bay.
William lúc đầu có hơi ngượng nhưng biết rõ thân thế người đàn ông trước mặt nên cho dù anh có buông lời nhục mạ hắn cũng chỉ biết cười
” Chúng ta bắt đầu được chứ? Số tiền mà ông chủ của tôi yêu cầu là 9 triệu đô cho bức tranh mà ông mong muốn. Số 9 với người phương Đông các anh là một con số đẹp nhỉ vì nó mang ý nghĩa trường trường cửu cửu mà cũng giống như ý nghĩa của bức tranh kia…rất lãng mạn “
Lưu Ngọc Lễ chợt ngước lên nhìn Thiên Ý, cô lại không chút biểu tình
Anh thu lại ánh mắt nhìn tên kia
” Biết cách làm ăn quá nhỉ? Bỏ 9 triệu đô cho một bức tranh tôi còn phải trông chừng nó như một tang vật không để cảnh sát phát hiện “
” Với vẻ đẹp tuyệt mỹ của bức tranh thì con số như thế bỏ ra là vô cùng xứng đáng, nó được ông chủ của tôi đánh cắp từ bảo tàng nghệ thuật đấy còn phải vất vả lắm mới đưa được đến Châu Á, họa sĩ sau khi vẽ bức tranh đó liền qua đời, bức tranh cuối cùng ông ấy dùng để tặng vợ mình, thật sự rất cảm động. Ông chủ Lưu thật tình không cần phải băn khoăn về giá cả “
Quả là một người đàm phán tốt William thật rất biết cách khiến cho người khác thấy hài lòng, Lưu Ngọc Lễ khẽ gật đầu
” Được thôi “
Anh vốn dĩ không quan tâm giá trị của bức tranh, cái anh muốn là tận mắt chứng kiến những lời đồn lãng mạn mà người đời nói về nó, họ nói tình yêu của họa sĩ dành cho người vợ của mình được bộc lộ hết ở bức tranh, ở những giây phút cuối đời ông vẫn muốn dành cho vợ mình những điều tuyệt vời nhất. Lưu Ngọc Lễ muốn thử một lần nhìn thấy tình yêu mà bao người đã nói là như thế nào, anh thật sự…chưa từng nhìn ra được.
William vô cùng mừng rỡ, ông ta lấy ra một bản hợp đồng rồi đưa cho anh ký, trong lúc Lưu Ngọc Lễ đang đọc nội dung của hợp đồng thì lão già đó liền di dời ánh nhìn lên người Thiên Ý ở phía sau, đôi bàn tay ông ta theo quán tính mà xoa xoa thích thú
” Nghe nói ông chủ Lưu sau khi hợp đồng ký kết thành công đều sẽ thưởng cho người đàm phán một lễ vật “
Lưu Ngọc Lễ vẫn luôn không rời mắt khỏi bản hợp đồng, anh nhếch môi
” Biết nhiều đó, muốn gì? ”
William cười một cách biến thái, gương mặt ông ta bây giờ ẩn hiện đều là mưu đồ xấu xa
” Tôi trước giờ đây là lần đầu tiên gặp một cô gái cứng rắn như vậy, không biết ông chủ Lưu có tiếc khi tặng cô ấy cho tôi không? “
Thiên Ý vẫn đứng yên không chút cảm xúc đơn giản là cô nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói gì cũng không biết là tên William đang đề cập đến mình.
Lưu Ngọc Lễ lập tức dừng hành động đọc hợp đồng lại, anh ngoái đầu ra sau nhìn Thiên Ý rồi lạnh giọng hỏi lại William
” Mày muốn cô ấy? “
” Tôi chưa từng thử qua cô gái phương Đông nào như vậy hết “
Chiếc bút máy cầm trên tay còn chưa kịp đặt xuống ký đã bị anh lấy găm thẳng vào mắt tên William đối diện, máu bắn ra làm ướt hết một mảng của bản hợp đồng, hắn đau đớn ôm lấy mắt trái la hét dữ dội, Thiên Ý hốt hoảng không biết chuyện gì đang diễn ra chỉ vội tiến lên phía trước bảo vệ anh, Gia Hạo và Khắc Huy cũng chạy đến, họ cũng vô cùng bàng hoàng bởi cảnh tượng trước mắt.
” Ông chủ “
” Ông chủ có chuyện gì vậy? “
Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Lưu Ngọc Lễ đích thân động thủ trong một cuộc giao dịch nhưng lại không hiểu sự tình bên trong là vì sao.
Anh dùng tay đẩy nhẹ Thiên Ý tránh sang một bên rồi đi lại túm tóc tên kia đang quằn quài dưới sàn
” Ông chủ Lưu làm ơn tha cho “
” Làm ơn, tôi sai rồi, đừng giết tôi “
Máu trên mắt hắn vẫn không ngừng chảy ướt hết một bên mặt, anh giơ tay về phía Thiên Ý cô liền hiểu ra mà móc khẩu súng trong túi ra đặt vào tay anh, họng súng chỉa thẳng vào đầu William hắn chỉ biết chắp tay van xin trong vô vọng.
” Mắt mày không nhìn thấy đầu mày cũng sẽ không nghĩ lung tung “
Sau đó đoàng* một tiếng Wiliam ngã ra sàn mất mạng. Thiên Ý lấy khăn cho anh lau rồi liền hộ tống Lưu Ngọc Lễ sau đó lập tức rời khỏi nơi này.
Gia Hạo và Khắc Huy phải ở lại hiện trường mà giải quyết, hai người bọn họ khó hiểu mà nhìn nhau
” Lần đầu tiên tao thấy ông chủ tức giận đến như vậy “
” Rõ ràng là bắt tay rồi còn có sự cố xảy ra “
Gia Hạo dùng chân lay nhẹ xác William dưới sàn
” Chắc chắn cái tên khốn này nói cái gì không nên nói rồi, nhưng rốt cuộc là nói cái gì nhỉ? “
” Mày nhiều lời quá, mau chóng giải quyết cái mớ hỗn độn này đi “