Chỉ chốc lát sau cửa phòng làm việc liền mở ra, dáng người dong dỏng cao một thân tây trang bước vào ném chiếc túi giấy về phía Trương Gia Nghị.
" Cầm lấy, tôi không phải chân sai vặt của cậu sau này đừng bảo tôi làm mấy việc mấy nữa. Hôm nay tuyệt đối đừng gọi cho tôi, tôi bận lắm "
" Bận chạy vặt cho sinh nhật nhỏ em từ trên trời rơi xuống của cậu hả? "
Người đàn ông tức phát cáu muốn động thủ Trương Gia Nghị lập tức xin tha
" Được rồi Lưu Hiển được rồi, tôi không nói nhỏ em hờ của cậu à không nhị tiểu thư Dương gia nữa "
Trương Gia Nghị tỏ thái cung kính kéo ghế mời anh ngồi xuống, Lưu Hiển vẫn không bỏ được thái độ khó chịu khi người khác nhắc đến cô với tư cách là em gái của anh
" Thiên Hà đi thực tập 3 tháng rồi không trở về nhà, lần này được chỉ huy cho về thăm gia đình lại đúng lúc hôm nay là sinh nhật cô ấy, tôi dự định tổ chức một buổi tiệc thật lớn mời hết bạn bè cấp ba của cô ấy cậu thấy được không? "
" Đám bạn cấp ba của Dương Thiên Hà là người như thế nào cậu không rõ sao? Bọn họ suốt ngày mắng cậu là đồ con hoang của nhà họ Dương nhặt về cậu còn muốn mời bọn họ tới? "
Lưu Hiển im lặng không nói nhưng Gia Nghị lại đặc biệt thấu hiểu
" Tôi với cậu cùng sống chung một cô nhi viện tính tình cậu thế nào tôi sao có thể không biết. Nếu đám người đó không phải là bạn của Dương Thiên Hà cậu đã xử bọn chúng lâu rồi "
Lưu Hiển đấm mạnh vào vai Trương Gia Nghị, anh cắn răng trách móc
" Cậu nói cái gì vậy hả "
" Không đúng sao? Đám con trai theo đuổi Thiên Hà từ cấp 3 đến đại học đều không phải bị cậu đập cho nhừ tử sao, còn sợ đến bỏ của chạy lấy người "
Lưu Hiển nghe ai nói đến chuyện này đều như bị chạm phải tim đen, vô cùng xấu hổ
" Thiên Hà không thích người bạo lực, cậu đừng có nhắc mấy thứ này trước mặt cô ấy để cô ấy nghĩ xấu về tôi "
Trương Gia Nghị thật sự bị anh chọc đến bật cười
" Không thích bạo lực? Cô ấy học cảnh sát đó, tay chân còn nhanh nhẹn khỏe mạnh hơn đàn ông còn nói không thích bạo lực? "
Lưu Hiển liếc cho cậu ta cái nhìn sắc lẹm như lời cảnh báo tuyệt đối đựng động đến tiểu bảo bối của anh
" Không nói với cậu, tôi phải quay về công ty giải quyết chút chuyện, tối về phải đón Thiên Hà "
" Được rồi tạm biệt Lưu phó tổng, không phiền cậu đi làm chuyện đại sự "
…
Công ty Dương Quang được nhà họ Dương gầy dựng nhiều đời cũng xem như vững mạnh, có tiếng vang nhất nhì ở Vân Phong. Lưu Hiển vừa giải quyết xong công việc anh nhìn đồng hồ đeo tay vẫn chưa đến giờ. Lấy chiếc ví da trong túi ngắm nhìn, mở ra bên trong thì chính là bức hình một bé gái xinh xắn cột hai búi tóc, bức hình còn khá mới chứng tỏ được lưu giữ rất cẩn thận. Anh nhìn ngắm nó lại bất tri bất giác mỉm cười
Lưu Hiển nhớ lại chuyện lúc xưa khi bản thân còn sống ở cô nhi viện, mỗi ngày của anh đều trôi qua rất buồn tẻ, nhàm chán. Rồi có hôm một gia đình giàu có đến làm mạnh thường quân hỗ trợ rất nhiều thứ cho viện cô nhi, một bé gái chỉ độ 4 5 tuổi giúp cha mẹ phát quà cho các bạn. Anh không bao giờ quên đôi mắt sáng ngời đó, khi đó Lưu Hiển 9 tuổi cũng xem như là một trong những đứa trẻ lớn nhất ở đó, anh rất hiểu chuyện không nhận bánh kẹo để phần cho các em còn mình thì đứng một góc để xem.
Khi đó Thiên Hà đã phát hiện, bé con từng bước đi đến đặt quà bánh vào tay anh mỉm cười ngọt ngào.
" Anh à, thứ này cho anh "
Sau đó mỗi lần đến cô nhi viện Thiên Hà đều đến tìm anh trò chuyện rồi một hôm cô òa khóc giãy nãy buộc bố mẹ nhận nuôi Lưu Hiển, Thiên Hà nói muốn có anh trai yêu thương, cứ như thế Lưu Hiển được nhà họ Dương nhận nuôi, bất đắc dĩ trở thành anh trai của cô.
Nhiều năm chung sống anh đã nhận ra được tình cảm mình dành cho cô không bình thường, không phải là loại anh trai dành cho em gái. Anh hạnh phúc khi thấy cô cười, xót xa đau khổ khi cô rơi nước mắt nhưng thứ tình cảm đó mãi mãi chỉ có thể chôn vùi trong lòng không thể nói ra.
Thiên Hà là tia sáng hy vọng, từ bé đã mạnh mẽ tự cường, mỗi khi anh bị bắt nạt đều là cô xuất hiện bảo vệ anh, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Thế nên anh không chịu nỗi những gã con trai ve vãn xung quanh cô, mỗi lần như vậy đều sử dụng bạo lực ép họ cút xa khỏi cô gái của anh.
Điện thoại trong túi rung lên vừa trông thấy cái tên hiển thị anh liền không kiềm được vui sướng
" Anh nghe Thiên Hà "
Đầu dây bên kia nói gì đó khóe môi lập tức hạ xuống, bi sầu ảo não
" Không…không cần anh ra sân bay đón sao? Tại sao vậy? "
" Ừm được…anh biết rồi "
Thiên Hà nói muốn cùng bạn đi ăn uống gì đó rồi mới về nhà, vốn dĩ chỉ còn 1 tiếng nữa là gặp nhau thế mà lại phải kéo dài đến tối anh tức sắp điên rồi. Lưu Hiển bực bội bỏ về, anh còn phải lo liệu tiệc sinh nhật cho người đó nữa.
…
Dương Thiên Hà cùng với mấy người bạn của mình được nghỉ về thăm gia đình, cô và bọn họ ngồi ở quán đồ nướng vừa ăn thịt vừa uống rượu nói chuyện vô cùng vui vẻ
Cô đồng đội tóc ngắn cột nơ đỏ tên là Cảnh Cảnh, vừa nướng thịt vừa không khỏi tò mò
" Cậu nói như vậy với người ta là có ý gì? Chẳng phải lúc đi thực tập ngày nào cũng mong nhớ người ta hay sao? "
Minh Thy là một người có cá tính đặc biệt mạnh mẽ, biết người Thiên Hà thích là Lưu Hiển thì không ngừng đốc thúc
" Cậu lề mà lề mề khác với lúc huấn luyện thật ấy, cứ trực tiếp tỏ tình được không được thì thôi lằng nhà lằng nhằng "
Thiên Hà ngẩng cao đầu kiêu hãnh
" Mình mà phải theo đuổi anh ấy á? Mình nói các các cậu biết nếu Lưu Hiển không chịu chủ động có chết mình cũng không nói "
" Lòng tự tôn của cậu cũng cao thật đó "
" Còn phải nói "
Cảnh Cảnh không ngừng thắc mắc
" Ông anh đó của cậu có đẹp trai không? "
Hai má Thiên Hà ửng đỏ, cô gật đầu ngại ngùng
" Vậy so với chỉ huy Lữ thì sao? Ai đẹp trai hơn "
" Chỉ huy Lữ thì liên quan gì? Cậu nói đi đâu đấy? "
Minh Thy khoanh hai tay trước ngực, cô cười khẩy
" Có mù cũng thấy Lữ chỉ huy thích cậu, cậu không để ý chút nào sao? "
" Hai người đừng có nhắc tới người không liên quan, mình với chỉ huy không có gì. Tối nay là sinh nhật mình, bố đi công tác rồi ở nhà chỉ có mình Lưu Hiển, mình muốn xem xem anh ấy sẽ làm gì. "
Cảnh Cảnh khoác vai cô hí hửng đáp
" Chắc là một buổi tỏ tình lãng mạn, đêm tối chỉ có hai người sẽ không…hahaha "
" Cảnh Cảnh đừng nói bậy, Lưu Hiển không phải người như vậy đâu. "