Ở trong tàu điện ngầm, Tinh Mộ xem di động giống với người ngồi bên cạnh. Thu nhập ngày hôm qua đã được ghi lại. Trước mắt, cô kiếm được 108 vạn tiền tiết kiệm. Số tiền này không ít, nhưng ở một thành phố lớn như thủ đô, muốn mua nhà thì lại hơi miễn cưỡng. Tuy phát sóng trực tiếp kiếm được không ít tiền, nhưng ai biết về sau còn cơ hội này nữa không. Không ổn định, không thể đặt hết hy vọng lên phát sóng trực tiếp.
Gánh vác tiền phòng và sinh hoạt, Tinh Mộ nghĩ cũng thấy có chút sợ, có một người đồng nghiệp dùng cả nửa đời để tích cóp tiền mua một căn nhà ở thủ đô, hai mươi năm sau còn phải sinh hoạt cẩn thận từng li từng tí. Lúc làm việc cũng phải cố gắng hơn người khác gấp trăm lần. Sợ thất nghiệp lúc trung niên, không thể vay phòng vay xe.
Cho nên Tinh Mộ không có ý nghĩa vay tiền mua nhà. Nhưng nói thật, ở chỗ nào cũng không mua được căn phòng tốt với giá 100 vạn. Những tiểu khu tốt một chút thì cũng phải một vạn một mét vuông.
Mua nhà khó khăn, nhưng chuyển nhà đến gần công ty thì có thể. Mỗi ngày tốn ba bốn giờ để đi làm cũng khiến cho người ta không chịu nổi. Ai mà không muốn ngủ thêm một chút vào buổi sáng.
Nghĩ đến đây, Tinh Mộ liền mở ra app thuê phòng, tra một chút thông tin mà cô muốn.
"Tinh Mộ, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, Nam tỷ!" Tinh Mộ cười chào hỏi với đồng nghiệp, đi vào văn phòng tài vụ, bỏ túi của mình xuống, rút khăn ướt ra lau bàn.
"Tinh Mộ, năm nay công ty chúng ta họp hằng năm lúc nào? Họp ở đâu? Họp với tổng công ty sao?" Nam Tỷ cầm một ly nước nóng, bát quái với Tinh Mộ.
Tinh Mộ mở máy tính: "Em không nghe thấy tin tức, trong nhóm của công ty cũng không thấy nhắc."
"Nếu có thể họp với tổng công ty thì tốt rồi, mấy phần thưởng có thể cao hơn." Nam tỷ có hơi mong chờ.
Tinh Mộ biết, năm ngoái, Nam tỷ rút được một chiếc đi động trên vạn, trực tiếp bán lại cho đồng nghiệp cùng công ty, kiếm được một vạn, khiến cô ấy cao hứng rất lâu.
"Có lẽ sẽ họp cùng tổng công ty, dù sao thì với thân phận của Khúc tổng chúng ta, những công ty con khác không có lượt, chúng ta có thể." Lão đại công ty của cô là Tam tiểu thư của Khúc thị. Mặc dù không để bụng chuyện của công ty, tiếp nhận công ty này là để có cái danh tốt thôi, đây là lời bà chủ tự nói.
Nhưng, cũng vì vậy mà mỗi lần có cơ hội lộ mặt thì công ty bọn họ đều có phần. Huống chi, thành tích của công ty vào năm ngoái cũng tốt, đều có kế hoạch thị trường được xuất ra ngoài.
Nam tỷ nghĩ cũng thấy thế, đây là chỗ tốt của Lão đại.
Công việc của ngày thứ hai không ít, Tinh Mộ bận đến nỗi không thấy thời gian đã trôi qua. Đến khi Nam tỷ kêu cô đi ăn cơm trưa.
"Tinh Mộ, em muốn mua cơm hộp hay xuống nhà ăn dưới lầu?"
"Em ăn cơm hộp." Lúc này dưới lầu chỉ sợ sẽ có rất nhiều người, xếp hàng sẽ rất dài. Thật sự không muốn xếp hàng.
Hơn nữa, Tinh Mộ không nói, gạo của nhà ăn nhìn là biết gạo cũ, ăn không hề ngon.
"Nam tỷ, chị mang cơm à."
"Đúng vậy, ăn cơm hộp không khỏe mạnh." Nam tỷ cầm hộp cơm của mình vào phòng trà để hâm nóng.
"Đó là do tay nghề của Nam tỷ tốt, không giống em, ở nhà ăn thì còn được, đem lên đây mất mặt lắm." Tinh Mộ cười lấy lòng Nam tỷ, thật sự thì cũng không tính là lấy lòng, đồ ăn Nam tỷ mang cô cũng từng nếm thử, hương vị cũng tốt.
"Tuổi trẻ giống em, ăn gì cũng được."
"Tinh Mộ."
"Tề tổng." Tinh Mộ nhìn người vừa bước ra từ phòng Tổng giám đốc, lập tức đứng nghiêm túc. Vị này chính là người quản lý thực tế của công ty. Nghe nói là do người Khúc thị cố tuyển để phụ tá cho con gái mình.
"Họp hằng năm của công ty sẽ cử hành ở khách sạn Khúc Duyệt, họp cùng tổng công ty, cô thông báo lên diễn đàn, trang trí giống với năm ngoái, công ty sẽ phát mỗi người một ngàn tiền phí, là tâm ý của Khúc tổng."
"Đã hiểu." Tinh Mộ gật đầu, thái độ cung kính.
Tề Hiên nhìn dáng vẻ giải quyết công việc của Tinh Mộ, cũng không nói chuyện khác, gật đầu hướng về phía hai người, rời khỏi.
Đến khi không thấy được nữa, vẻ mặt Nam tỷ trở nên hóng chuyện. "Tinh Mộ, chuyện như vậy không phải nên giao cho bộ phận nhân sự xử lý sao, sao Tề tổng lại bảo em đi làm."
"Có lẽ là do nhìn thấy chúng ta đúng lúc ở đây, nhắc mới thấy thì tiền phí cũng được ghi lại ở chỗ em, đều giống nhau. Đợi lát nữa, em đi thương lượng với bên kia là được." Tinh Mộ không chút để ý.
Nam tỷ thấy đương sự không để ý, cũng thấy không có ý gì, Tề phó tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu công ty này không có hắn quản lý, ai mà biết hiện giờ nó trông như thế nào. Nếu Tề phó tổng có thể cưới được Khúc tổng, vậy không cần phần đấu nửa đời người.
Cơm hộp của Tinh Mộ rất nhanh đã đến, là gà nấu hạt dẻ của một cửa hàng bán đồ ăn nhanh.
*
Ung Thân Vương phủ
"Vương gia, muốn có thể đòi lại tiền nợ, vậy bước đầu tiên, chúng ta cần phải đòi nợ vài vị hoàng tử a ca."
Nếu không thể đòi nợ của mấy vị hoàng tử, chỉ sợ những tôn thất đại thần khác cũng sẽ không trả lại. Dù sao những món nợ này đều rất lớn, xóa đi mới là thứ mà bọn họ muốn, Tứ gia đi đòi nợ những người khác, sẽ bị kêu là chọn quả hồng mềm mà bớp, làm việc bất công.
Dận Chân tất nhiên biết điều này, nếu áp chế không được những huynh đệ đó, đánh giá đối với hắn trong lòng của hoàng a mã sẽ thấp xuống. Những việc mà màn trời đã tiết lộ có chỗ tốt chỗ xấu. Giống Lão Ngũ, Lão Thất - những huynh đệ không có dã tâm sẽ cho hắn mặt mũi. Dù trong lòng không muốn cũng sẽ trả tiền. Nhưng Lão Bát, Lão Cửu là những huynh đệ xui xẻo, chỉ sợ còn ước gì hắn sẽ gặp thêm nhiều phiên toái.
"Mặc kệ, bạc của Hộ Bộ nhất định phải đòi được về, những việc liên quan đến giang sơn xã tắc của Đại Thanh, dù gây thù với nhiều người cũng phải làm." Thái độ Dận Chân quả quyết.
Mấy người Ô Tự Đạo liếc nhau, lúc trước bọn họ nhập đầu nhập vào để phụ tá cho Ung Thân Vương là vì nhìn trúng tính tình này. Có thể nâng việc, việc sẽ nâng, tâm công quan trọng hơn tư tâm, thêm vào việc nghe được những lời mà màn trời nói, bọn họ càng cảm thấy họ không chọn lầm người. Bởi vì nhiều nguyên nhân, bọn họ không thể nhập sĩ thi khoa cử, có thể thi triển tài hoa dưới trướng của Ung Thân vương, cũng không uổng phí cả đời này.
"Nếu chủ tử đã quyết định, vậy chúng ta hãy thương lượng một chút làm thế nào để có thể khiến cho người của Bát gia, Cửu gia không những cam tâm tình nguyện trả tiền, mà còn không tạo ra chuyện ầm ĩ gì."
Đương kim thánh thượng là một người sĩ diện, tuy vì màn trời mà hoàng thượng bị mất mặt mũi rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không phải người đời sau, không dám khiến cho hoàng thượng mất mặt.
"Phúc tấn, ở phía trước có tin gửi đến, nói vương gia cùng vài vị tiên sinh đang thương nghị chính sự tại thư phòng, đêm nay chỉ sợ gia sẽ nghỉ ở tiền viện."
Ô Lạp Na Lạp thị bỏ chén trà trên tay mình xuống, một chút đều không cảm thấy kỳ quái. Tuy nàng không hỏi chuyện hảo hán bên ngoài, nhưng nàng vẫn là vương phi. Những việc trên triều đình cũng có hiểu biết. Gia nhận việc đòi nợ, việc như vậy dù nàng là một nữ nhân cũng biết được việc như vậy không dễ làm. Với tính tình của vị kia, không làm xong tốt việc công thì sẽ không có tâm tình suy nghĩ chuyện hậu viện của nữ nhân.
"Phúc tấn, nô tỳ thấy Tháp Tịch thị cùng Tác Xước La thị đều an phận, báo cho họ việc gia bận bịu, các nàng cũng sẽ không dám oán hận gì." Dù sao thì cũng chỉ là hai cung nữ bao y xuất thân nô tài thôi.
"Ta thấy không phải các nàng, mà là người trong cung...." Ô Lạp Na Lạp thị nhìn sang hướng của hoàng cung.
"Con nối dõi của gia đúng là quá ít, cũng là thất trách của đích phúc tấn ta, gia không rảnh, chúng ta cũng không thể không chờ, ngươi đi thỉnh mấy đại phu am hiểu phụ khoa, điều dưỡng tốt cho hai cách cách, tranh thủ lúc gia rảnh thì sẽ có hỉ."
Tứ phúc tấn cảm thấy trong phủ nhiều thêm mấy a ca cũng tốt, dù sao thì nàng cũng không có nhi tử, về sau dù là ai, thì đều lấy lòng người mẹ cả là nàng.
"Hy vọng hai người các nàng sẽ không chịu thua kém, đợi đến khi Phú Sát thị và Niên thị vào phủ, hậu viện sẽ càng thêm náo nhiệt. Đến lúc đó, các nàng còn cơ hội hay không, bản phúc tấn cũng không biết." Dựa theo lời nói của màn trời, Tứ gia rất sủng ái Niên thị. Chỉ đáng tiếc, vốn là trắc phúc tấn lại biến thành thứ phúc tấn.
Dận Chân thương lượng kế hoạch rất lâu với mấy người tiên sinh, chỉ ăn một chút cơm tối. Đợi đến giờ Dậu canh ba, trong thư phòng mới rời đi.
Tô Bồi Thịnh thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tứ gia: "Chủ tử, canh giờ không còn sớm, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi."
"Ừ."
Nằm trong ổ chăn ấm áp, Dận Chân lại nghĩ tới công việc. Hiện giờ, tình cảnh của hắn vô cùng vi diệu, Hoàng a mã, huynh đệ, triều thần và tôn thất, mỗi ánh mắt nhìn hắn rất khác nhau. So với trước đây thì càng thêm khắc nghiệt, càng thêm kính sợ, càng thêm căm hận. Hắn cảm giác được đủ loại cảm xúc, hiện giờ lại trải nghiệm được cảnh ngộ của phế Thái tử. Nhưng, hắn sẽ không giống với phế Thái tử, hắn sẽ dùng hành động thực tế để nói cho hoàng thượng, sẽ không sai khi chọn hắn.
Cũng không biết bệnh của Thập Tam có thể chữa khỏi hay không. Có Thập Tam ở một bên giúp đỡ, hắn cũng có thể an lòng hơn nhiều.
*
Xem phim xong, Tinh Mộ rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đinh đông!
"Hở?"
Lấy di động trên đầu giường, Tinh Mộ vừa mở ra đã nhìn thấy, là đại gia. Bởi vì thu nhiều tiền của người ta, Tinh Mộ đã thiết kế thông báo đặc biệt cho Dận Chân.
Dận Chân: Chủ kênh, không biết ngươi có thể bán một ít những thuốc tây chữ bệnh Hạc Tất Phong cho ta không.
Tinh Mộ: Ngạch, bạn không dẫn người đi bệnh viện sao?
Dận Chân: Không có bệnh viện, kính xin chủ kênh bận bịu một chút. Chúng ta có thể thương lượng tiền tài.
Tinh Mộ: Vấn đề không phải ở chỗ tiền, cứu người trị bệnh là một việc rất nghiêm túc, tôi không thể qua loa mua thuốc cho bạn. Nếu dùng sai thuốc, tôi không gánh được trách nhiệm này. Hơn nữa, thuốc cũng không thể tùy tiện mua, thuốc theo đơn cần phải có đơn của bác sĩ mới mua được. Có thể hỏi bệnh nhân là ai không?
Dận Chân: Là đệ của gia.
Tinh Mộ: Trưởng thành chưa, bao nhiêu tuổi?
Dận Chân: 27
Tinh Mộ: 27 tuổi, vậy anh ta có thể tự đi bệnh viện. Các người không thể đi bệnh viện nhưng lại có nhiều tiền như vậy. Không phải là bị gì đấy chứ.
Tinh Mộ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, Trung Quốc hiện giờ, còn nơi nào không thể xem bệnh sao, dù là vùng núi xa xôi, cũng có thể đi ra ngoài tìm bác sĩ. Nhìn thấy khen thưởng thì cũng là một kẻ nhiều tiền, người như vậy sao không thể đi khám bệnh. Không đi được trong nước thì cũng có thể ra nước ngoài.
Dận Chân:...Sự tình rất phức tạp, nhưng chúng ta không phải người xấu, chỉ muốn hỏi xem thủ đô có bác sĩ y thuật cao siêu nào có thể chữa trị có gia đệ.
Tinh Mộ vẫn không thể tin được, giao thông hiện tại như vậy, dù là Hải Giác thiên nhai, chỉ có ngồi máy bay mấy tiếng thôi.
Lòng cảnh giác của Tinh Mộ nói cho cô biết là cô không nên liên lạc với Dận Chân. Về những khen thưởng kia, nếu đối phương muốn đòi về thì cô cũng đồng ý. Chỉ là, hắn phải tự mình đi liên lạc với nhà đài.
Dận Chân: Cô nương, ta thật sự không phải người xấu.
Đối diện giống như biết được ý nghĩ trong lòng Tinh Mộ.
Dận Chân: Có chuyện này không biết ngươi có tin hay không.
Tinh Mộ: Chuyện gì?
Dận Chân: Nếu ta nói ta chính là con thứ tư của hoàng đế Đại Thanh Khang Hi thì sao.
Tinh Mộ:... Vậy bạn có phải còn muốn nói người bạn đang muốn chữa bệnh là đệ Thập Tam tử của Khang Hi, đại danh đỉnh đỉnh Di Thân Vương Dận Tường.
Dận Chân:...
Tinh Mộ: Thế giới Internet quả nhiên cái chuyện kỳ lạ gì cũng có, bạn có phải đang bị mấy phim truyền hình tẩy não không, cảm giác bản thân là hoàng đế.
Tinh Mộ mắng vài câu, tuy vậy, sự sợ hãi trong lòng lại bình tĩnh lại, vốn tưởng là người không có hộ khẩu, hiềm nghi, lại không nghĩ đến là một người bị bệnh vọng tưởng, mộng tưởng hão huyền.
Tinh Mộ: Được rồi, bản ngủ sớm một chút đi, nghỉ ngơi thật tốt, nhìn ngắm sơn hà của tổ quốc, ăn đồ ăn ngon. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Dận Chân:... Ta biết là cô nương sẽ không tin ta.
Dận Chân: Cô nương, ta nguyện ý thưởng thêm 10, không, 20 Thiên Không Chi Thành, chỉ cần cô nương nguyện ý hỗ trợ tìm đại phu có y thuật cao.
Khóe miệng Tinh Mộ co giật, lại còn diễn nữa, nhưng 20 Thiên Không Chi Thành.
Tinh Mộ: Được, bệ hạ.
Dận Chân: Làm càn... Không thể nói bậy, họa là từ miệng mà ra...
Dận Chân nhìn thấy hai chữ bệ hạ, sợ đến mức trái tim muốn ngừng đập. Nháy mắt muốn trừ bỏ người này, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vị này là người đời sau, bọn họ sờ không tới, quản không được. Ngay cả Hoàng a mã, cũng chỉ có thể thành thật bị mắng.
Dận Chân: Thất lễ.
Tinh Mộ:... Tứ gia thứ tội, là do tiểu nữ nói bậy thất lễ.
Qủa nhiên, nhân sinh như diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn, nhưng trả tiền là đại gia, làm tiêu thụ lấy lòng khách hàng như thế nào, cô cũng từng nghe nói qua, đều là người làm công, không phải chỉ là diễn kịch thanh cung thôi sao, cô rảnh thì sẽ đi xem những bộ phim nhà Thanh kia, đảm bảo sẽ khiến đại gia hài lòng.
Dận Chân bị thái độ khách khí thình lình này dọa sợ một chút, tốc độ trở mặt của vị cô nương này đúng là nhanh.
Tinh Mộ: Vậy đi, chờ đến cuối tuần... chính là sau năm ngày, tôi đi tìm chuyên gia, chính là đại phu có y thuật tốt, chúng ta chọn ra thời gian, bạn kêu... Thập Tam gia miêu tả bệnh trạng của mình, tôi sẽ giữ máy cho Thập Tam và đại phu, kết quả thì sẽ giải quyết từ quyết định của đại phu, như thế nào?
Dận Chân: Được, đa tạ.
Tinh Mộ: Không cần khách khí, Tứ gia còn muốn phân phó gì nữa không?
Nhớ lại thái độ của những hạ nhân với chủ tử trong kịch cung đấu, Tinh Mộ ngáp một cái, cô cảm thấy bản thân tương lai còn phải mua một quyển sách hướng dẫn diễn xuất.
Dận Chân: Có rất nhiều người nợ tiền quốc khố, hiện giờ muốn đòi lại, đời sau có chuyện như vậy không?
Khóe miệng Tinh Mộ giật giật, cô nghĩ đến việc Hộ Bộ cho mượn tiền trong năm Khang Hi, vị này còn là fan Thanh lâu năm. Chẳng lẽ, trong suy nghĩ của hắn chẳng những có bệnh của Thập Tam còn có đòi nợ ngân.
Tinh Mộ: Ngại quá, quốc khố ở nơi này của chúng tôi tuyệt đối không cho tư nhân mượn tiền. Tuyệt đối không xuất hiện việc quan viên mượn quốc khố, trước không có ai mà sau này cũng chẳng có ai làm chuyện kỳ quái này.
Dận Chân rất thất vọng khi nhìn thấy câu trả lời này. Cũng là do hắn nghĩ sai, có một số việc không hề dễ dàng trong suốt trăm ngàn năm qua. Vị này cũng không đồng ý đối với chuyện mượn tiền của Hoàng a mã. Việc này cũng không lạ, từ lời nói và việc làm của nàng có thể thấy được nàng không yêu thích gì quan viên và người đọc sách, đánh giá quân vương dựa trên tình cảnh của dân chúng, bình định quốc gia.
Tinh Mộ: Tuy nhiên, bên chúng tôi cũng có một số người thiếu nợ, bạn muốn biết chúng tôi đã làm như thế nào không?
Dận Chân: Chăm chú lắng nghe.
Tinh Mộ, có thể làm biện pháp cưỡng chế theo luật pháp, trực tiếp bán đấu giá tài sản danh nghĩa của người thiếu nợ. Nếu người nợ tiền không có tài sản cũng không có tiền, vậy hạn chế tiêu phí của đối phương, bị đưa vào danh sách người thất tín, thậm chí còn ảnh hưởng đến tiền đồ của đời sau.
Dận Chân vừa hiểu vừa không, nhưng vẫn gợi cho hắn rất nhiều linh cảm. Dận Chân lập tức muốn đứng dậy.
"Gia?" Ở gian ngoài, Tô Bồi Thịnh nghe được động tĩnh, nhẹ giọng kêu một tiếng, muốn biết phân phó của chủ tử là gì.
Tinh Mộ: Tôi biết mỗi người đều sẽ có đồ vật mà mình để ý, tiền tài quan trọng hay tiền đồ của con cháu quan trọng hơn, nhân người chế nghi. Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể là quan trọng nhất, ngủ ngon.
"Gia?"
"Vô sự, ngủ đi."
"Dạ."
*
Ngày thứ hai, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tinh Mộ đến công ty, mới nhớ lại cuộc trò chuyện với Dận Chân ngày hôm qua, lên mạng tìm chuyên gia.
Không tìm thì không biết, tìm một cái thì giật mình, các loại cố vấn trên mạng nhiều không đếm xuể, bác sĩ cố vấn cũng có đủ loại, các loại giá vị cũng có đầy đủ. Tinh Mộ không biết chọn như thế nào, nhưng cô biết mấy bệnh viện Bắc Kinh có tiếng, tìm xem có chuyên gia thuộc bệnh viện đó không. Đây cũng là nội khoa.
Tốt, chọn một cái tốt nhất, một cái không đủ thì chọn thêm mấy cái để dự phòng. Xem thử đánh giá như thế nào.
"Tinh Mộ, em đang tìm thầy thuốc sao, ngã bệnh à?"
Tinh Mộ lắc đầu: "Không phải, chỉ là một người thân thích bị bệnh, em đang tìm chuyên gia ở phương diện này, vừa hỏi vừa cố vấn. Dù sao thì kinh thành cách nhà thân thích rất xa. Một bệnh nhân phải đi ngàn dặm xa xôi đến rất phiền toái."
"Bị bệnh gì?"
"Hình như gọi là Thoái hóa khớp gối. Em cũng không rõ."
"Thoái hóa khớp gối, này không trị tốt, hình như là bệnh mãn tính. Bắt đầu đau một cái là run cả người." Nam tỷ rất nhiệt tình hỗ trợ, nhưng cô ấy không giỏi y thuật.
"Đúng là một căn bệnh rất phiền. Chỉ sợ cả Trung y và tây y đều không thể chữa khỏi hoàn toàn." Tinh Mộ cũng tra xét một chút tư liệu, biết được bệnh này có bao nhiêu phiền.
Khó trách trong lịch sử, Thập Tam gia tuổi xuân chết sớm, một là do mệt, hai là do căn bệnh này gặm nhấm sức khỏe hắn.
Nam tỷ nhận thấy mình không giúp được, cũng không có ý góp tiền.
"Tinh Mộ, phí trang trí của chúng ta khi nào phát?" Nam tỷ để ý nhiều nhất vẫn là tiền. Trên người cô ấy còn đang cõng tiền thuê phòng, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, bận đến mức muốn tách bản thân thành hai.
Tinh Mộ biết tình huống của cô ấy, một ngàn phí trang trí này, cô ấy sẽ không dùng để đi mua lễ phục. Cũng vì có một ví dụ như thế này, Tinh Mộ mới không có ý nghĩ đi vay tiền mua nhà.
"Đợi lát nữa em đi đưa hồ sơ cho Tề tổng ký, ngày mai có thể phát."
Tinh Mộ cẩn thận ghi chép xuống thông tin của chuyên gia, đợi tí nữa chụp cho Dận Chân. Chọn cái nào, tùy hắn chọn. Cô chỉ cần làm tốt một cái công cụ người là được.
Cốc cốc.
"Vào đi."
"Tề tổng, văn kiện này cần ngài kí tên."
Tinh Mộ ưu nhã đưa văn kiện bằng hai tay cho Tề tổng.
Tề Hiên chỉ liếc nhìn vài lần, rồi ký xuống. Tinh Mộ tiếp nhận bằng hai tay, chuẩn bị rời đi.
"Nghe nói cô đang tìm bác sĩ chuyên gia, tôi có quen biết một người..."
"Cảm ơn Tề tổng, tuy vậy không cần làm phiền ngài, tôi tìm được vài chuyên gia, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc trước đây."
Tinh Mộ cũng không muốn thiếu nhân tình của người khác, nhân tình là món nợ khó khăn nhất của thế gian này. Năng lực của vị Tề phó tổng này lớn, lớn lên cũng đẹp trai, danh tiếng trong công ty cực cao. Người như vậy, Tinh Mộ né còn không kịp. Còn có vài tin đồn tình ái với lão đại của bọn họ, đây là một phiền toái rất lớn.
"...Đi đi."
Tinh Mộ bên này làm việc, bên kia việc đòi tiền ngân lượng ở Thanh Triều cũng đang oanh oanh liệt liệt bắt đầu.
Dận Chân mang theo một đám quan viên Hộ Bộ đi trên đường, xem người nào tự nguyện trả tiền lại. Kết quả, đợi cả một ngày, người trả lại tiền lại không có bao nhiêu.
Dận Chân bị chọc tức đến mức bật cười, thật đúng là nợ tiền là đại gia.
Sau mấy ngày, Dận Chân cùng Dận Tường mang theo những quan viên Hộ Bộ đến từng nhà để đòi, tuy nhiên, dù làm như vậy đi chăng nữa thì khoản tiền đoạt lại cũng chẳng được bao nhiêu. Cách làm của Dận Chân nằm ngoài dự đoán của mọi người. Không dùng thủ đoạn cường thế. Hơn nữa, mấy vị hoàng tử còn chưa trả tiền đâu, đặc biệt là Lão Bát, hắn chưa trả thì những quan viên dưới trướng hắn tất nhiên sẽ không trả.
Kết quả như vậy giống như Dận Chân và Dận Tường làm việc không được, có không ít những người ở kinh thành chê cười hắn.
"Lần này, Lão Tứ bị gì vậy, không giống như phong cách làm việc của hắn. Gia còn tưởng hắn sẽ xét nhà những đại thần kia." Lão Thập tỏ vẻ không hiểu.
Dận Đường nằm trên ghế, uống chút rượu.
"Vậy không tốt sao, chẳng lẽ đệ muốn Lão Tứ đến nhà đệ đòi bạc. Đệ có bạc sao?"
Lão Thập tiêu tiền như nước, nếu không do Ôn Hi quý phi để lại cho hắn nhiều tài sản, thêm một huynh đệ hào phóng như hắn, chỉ với bổng lộc của một quận vương, Lão Thập còn uống không nổi gió Tây Bắc.
"Cửu ca, huynh đang nói mớ gì vậy, chẳng lẽ huynh không biết tính tình của Lão Tứ như thế nào, chỉ sợ đây là sự bình yên trước cơn bão tố. Cửu ca, huynh nợ Hộ Bộ không ít, lúc trước là tiền vốn muốn làm buôn bán, nhưng không có người nhìn thấy. Chậc, chậc, huynh nói Lão Tứ muốn giết gà dọa khỉ, vậy huynh là con gà kia, hay là con khỉ."
"Đệ mới là gà, đệ mới là khỉ." Dận Đường trợn mắt trắng với Dận Ngã.
Tuy nhiên, Dận Ngã nói không sai, huynh đệ bọn họ biết tính lẫn nhau, tính tình của Lão Tứ, xử lý như thế này không giống với tính tình của hắn. Lão tứ vẫn luôn là người giải hoạt nhất trong đám huynh đệ bọn họ, cái gì cũng ăn, nhưng chưa từng chịu thiệt. Chẳng lẽ, thật sự có cái gì đó đang chờ...