• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đức phi nghĩ tốt vô cùng, chỉ là mọi chuyện lại không phải do nàng định đoạt.

Nàng không có động tĩnh, Khang Hi lại đem thái y đến phủ Thập Tứ, kêu thái y bắt mạch hết cho các chủ tử trong phủ. Nghĩ đến Thập Tứ ba mươi năm không con, khiến Khang Hi nghĩ đến âm mưu nào đó.

Dù sao thì ba mươi năm, nhưng là ba mươi năm tốt nhất trong cuộc đời của Dận Trinh. Một đứa nhỏ đều không có, đúng là không bình thường.

[Đúng vậy, dựa theo trong lịch sử ghi lại thì Dận Trinh, từ năm Khang Hi thứ 46 đến năm Càn Long thứ hai, đều không có ghi chép gì về con nối dõi. Phải biết rằng những hoàng tử khác dù có sinh ra hài tử chết yểu, cũng sẽ có ghi năm. Muốn nói là do Ung Chính nhốt Dận Trinh, nhưng cùng bị nhốt, Dận Đề và Dận Nhưng lại có rất nhiều hài tử được sinh ra. Hơn nữa, từ năm Khang Hi thứ 46 đến năm Khang Hi thứ 61 cũng có đến tận 15 năm. Việc này giải thích thế nào đây.]

Dận Đường nghe được Thập Tứ không được, bi phẫn trong lòng giảm đi rất nhiều. Thập Tứ vẫn luôn khoe khoang hắn có hai đích tử, haha. Qủa nhiên, hạnh phúc đều có dựa vào việc so sánh.

Vì thế, Cửu phúc tấn Đổng Ngạc thị thấy Dận Đường vừa khóc vừa cười, thần sắc vặn vẹo trên mặt có chút dọa người.

"Gia, Hoằng Trinh của chúng ta, hắn vẫn còn là con nít, ngài mau cứu hắn,. Ô ô ô."

Đổng Ngạc thị chưa nói gì thì một thân ảnh đã vọt tới, lập tứ bổ nhào vào dưới chân Dận Đường.

Dận Đường bị dọa sợ, thấy rõ người đến là ai, sắc mặt càng thêm vặn vẹo.

"Lưu thị, ngươi đứng lên. Việc của Hoằng Trinh, gia tự có suy tính, Ngươi như vậy còn ra thể thống gì." Dận Đường có thể lý giải được tâm tình của Lưu thị, hắn làm a mã, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng khóc nháo không giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, dù hắn muốn giải quyết cũng không có khả năng đi thương lượng với một thiếp thất.

"Gia..." Nếu là ngày thường thì Lưu thị tuyết đối sẽ không đi quá giới hạn trước mặt đích phúc tấn, nhưng việc của Hoằng Trinh khiến nàng không thể giữ lý trí. Hoằng Trinh của nàng, trưởng tử của Cửu a ca, hoàng tôn đúng đắn, vậy mà lại bị nhốt 50 năm, như vậy không phải sống uổng phí một đời sao.

"Được rồi!" Dận Đường đột nhiên quát lớn. Hôm nay hắn vốn đã tiếp thu một đả kích rất lớn, nào còn tâm tình thương hoa tiếc ngọc.

"Chạy trở về viện của chính mình đi, nuôi Hoằng Trinh thật tốt, những chuyện khác không phải là chuyện mà một thiếp thất như ngươi có thể xen vào." Dận Đường nói xong liền phất tay áo, rời đi.



Đổng Ngạc thị nhìn Lưu thị đang bị dọa ngốc đã bị ma ma bắt lại, thở dài một hơi. Vì lý do Lưu thị sinh trưởng tử, nên cũng trở thành một nhân vật có tiếng trong phủ. Đáng tiếc, trưởng tử này lại không dễ làm.

"Được rồi, đưa về đi." Xem xét trước đó, Lưu thị vẫn luôn hành xử đúng mực. Đổng Ngạc thị cũng không làm khó nàng.

"Phúc tấn." Lưu thị đáng thương vô cùng nhìn về phía Đổng Ngạc thị.

"Ngươi đi xem Hoằng Trinh đi, không biết thì bỏ qua thôi, nếu đã biết rồi, gia và ta sẽ luôn suy nghĩ vì hài tử trong phủ." Đổng Ngạc thị trấn an nói.

Lưu thị nghe xong những lời này, sắc mặt mới tốt hơn nhiều, cũng không cần các ma ma đỡ, hành lễ thỉnh an với Đồng Ngạc thị rồi trở về.

"Ai."

"Phúc tấn."

"Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ." Đổng Ngạc thị lắc đầu, cũng trở về sân của chính mình, nàng có quan hệ bình thường với Cửu gia, việc kia, gia cũng sẽ không nói với nàng. Không cần phải đi đòi sự chán ghét.

[Vấn đề này của Dận Trinh cũng được xem như là một bí ẩn, chỉ là chúng ta không thể biết được. Chỉ là, Dận Trinh dù sao thì cũng có bốn nhi tử, truyền thừa có thứ tự. Ngược lại, Thập Nhị hoàng tử Dận Đào, huyết mạch cuối cùng đoạn tuyệt, tuy nhận con trai của Càn Long làm con thừa tự, nhưng chính hắn cũng được xem như là đoạn tử tuyệt tôn.]

Dận Trinh, Dận Đường: Cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Thập Nhị ca, vậy mà... đoạn tử tuyệt tôn?" Dận Tường có chút khó tin.

Dận Chân lại không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cũng không quen thuộc với Thập Nhị đệ.

[Cũng không biết là do xử lý lễ tang nhiều năm mà bị báo ứng hay không. Cuộc đời của Thập Nhị hoàng tử vẫn đáng giá để chúng ta xem xét một chút.]

Tinh Mộ vừa nói vừa ngậm lấy một quả anh đào, thật ngọt!

[Mẹ đẻ của Dận Đào là Định Tần Vạn Lưu Cấp thị, sau khi sinh ra bị giao cho Tô Ma Lạt Cô nuôi dưỡng. Tô Ma Lạt Cô là ai, trải qua năm triều, là nữ nhân đã nhìn Hiếu Trang thái hậu đi qua cả một đời. Dận Đào được nàng giáo dục, nếu nói không có tâm cơ thì không có khả năng, Chỉ là hắn tự biết thân mình.]

[Vào thời Khang Hi, vị Thập Nhị này điệu thấp giống như người ẩn hình, vì sao, bởi vì hắn biết, dù là cha ruột hắn hay những huynh đệ kia đều không phải đèn cạn dầu. Hắn không phải là đối thủ của bọn họ, động khẽ không bằng nhất tĩnh.]

[Nhưng đến thời của Ung Chính, vị Thập Nhị gia này bắt đầu không an phận. Còn như thế nào là không an phận, chúng ta cần phải nhìn vào thời Càn Long.]

[Càn Long là người như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ, vì không để các nhi tử uy hiếp hoàng quyền của hắn, có thể trực tiếp mắng nhi tử là phế vật, độc ác. Có thể nói là lấy lại tất cả quyền lợi của chính mình.]

[Nhưng Dận Đào, sau khi Ung Chính chết, Càn Long liền xách hắn lên làm thân vương, hắn có thể lưu lại kinh thành, thủ tướng, làm chính vụ khi Càn Long đi tuần. Thay tử thế thiên, tế xã tắc, tế trước nông chờ dã. Khi con trai độc nhất của Dận Đào qua đời, Càn Long liền đem con trai của mình là Vĩnh Thành cho hắn làm con thừa tự. Mọi người có thể nghĩ đến cái gì?]



Tinh Mộ khó có được hỏi một vấn đề. Ngay lập tức, trên màn hình có rất nhiều câu trả lời.

[Yêu yêu yêu quá: Vị Thập Nhị gia này có thủ đoạn lợi hại.]

[Đảng Tứ gia: Vị Dận Đào này chắc đã sớm nhập vào phe của Càn Long.]

[Nguyệt Nguyệt Ước: Có người nói là do Ung Chính để hắn lại làm trợ lý của Càn Long.]

[Dận Chân: Tòng long công!]

[Đúng, có người nói đúng trọng điểm. Chỉ là, Ung Chính chỉ có ba nhi tử, Công Dận Đào ở nơi nào. Phải nhớ rằng, con trai Ung Chính ít, nên căn bản là chẳng có cái gì là đoạt đích. không có người tranh cùng Càn Long thì những tòng long công kia tranh được công lao gì.]

[Yêu yêu yêu quá: Là Hoằng Thời, tôi vừa mới đi tra, Hoằng Thời chết tại nhà của Dận Đào.]

Dận Chân trừng lớn mắt, cái gì,ý tứ này của người đời sau, Hoằng Thời là bị Thập Nhị đệ hại chết.

[Sau khi Ung Chính lên ngôi, hoàng tử chỉ có ba người, Hoằng Thời, Hoằng Lịch, và Hoằng Trú. Hoằng Thời là trưởng tử, là ứng cử viên mạnh mẽ nhất cho ngôi vị hoàng đế. Nhưng, không hiểu vì sao mà vào năm Ung Chính thứ ba, lại xin tha cho Lão Bát. Vì vậy mà chọc giận Ung Chính, khiến hắn trở thành con thừa tự của Dận Tường. Phải biết rằng vào năm Ung Chính thứ hai, quan hệ phụ tử rất bình thường.]

Sắc mặt Dận Chân đen nhánh, Dận Tường cũng không biết nói gì. Bọn họ sao có thể nhìn không ra, Hoằng Thời bị người ta lợi dụng.

[Là ai đã giật dây Hoằng Thời đi cầu tình cho Dận Tự? Mục đích của những người này là gì?]

"Không phải là Bát ca." Dận Tường lập tức mở miệng.

Dận Chân gật đầu, nếu Lão Bát muốn cầu tình, tuyệt đối sẽ không bảo Hoằng Thời đi cầu tình cho hắn. Bởi vì hắn biết điều đó vô dụng. Giống như việc hắn hiểu Lão Bát, Lão Bát cũng hiểu hắn.

Nếu Lão Bát muốn lợi dụng Hoằng Thời, vậy hắn sẽ âm thầm thúc đẩy Hoằng Thời thượng vị, tòng long công, mới là cơ hội để hắn lật bàn. Mà không phải kêu Hoằng Thời đi cầu tình, việc cầu tình mới càng khiến họ thêm gian nan.

"Mục đích của bọn họ không phải Lão Bát, là Hoằng Thời, bọn họ làm vậy với mục đích khiến huynh chán ghét Hoằng Thời." Dận Chân nhíu mày, dựa theo cách nói của người đời sau, người giật dây chỉ sợ là Thập Nhị.

"Thập Nhị ca." Dận Tường có chút khó tin, dù sao thì trong mắt hắn, Thập Nhị là một ca ca vô cùng điệu thấp.

"Thập Tam, đệ không được quên mặc dù Tô Ma Lạt Cô là một nô tỳ, nhưng kiến thức của nàng sẽ không thiếu so với bất kỳ ai. Thập Nhị là do nàng dạy nên tâm cơ và thủ đoạn cũng sẽ không kém bất kỳ kẻ nào. Chỉ đáng tiếc, thành là do Tô Ma Lạt Cô mà thua cũng là vì Tô Ma Lạt Cô." Vào khoảnh khắc Thập Nhị bị đưa cho Tô Ma Lạt Cô nuôi dưỡng, hắn đã bị mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Đế vương Đại Thanh không thể bị một nô tỳ giáo dưỡng ra được. Nếu không, mặt mũi hoàng thượng để ở đâu.



[Có người nói Dận Đào là do Ung Chính để lại, giúp đỡ Hoằng Lịch, việc này không đúng, trước khi băng hà, Ung Chính để lại cho Càn Long bốn vị đại thần phụ chính, lần lượt là Trương Đình Ngọc, Ngạc Nhĩ Thái, còn có hai vị huynh đệ của hắn là Trang Thân Vương Dận Lộc, Quả Thân Vương Dận Lễ, không có Dận Đào. Còn có ba người khác là thủ lĩnh thị vệ trong các đại thần, nột thân, Hộ Bộ Thị Lang Hải Vọng, cũng không có Dận Đào.]

[Cho nên, cách nói Dận Đào là người do Ung Chính để lại, giúp đỡ Càn Long, rất không hợp lý. Dù sao trong danh sách các đại thần chiếu cố, Dận Đào không sánh bằng Dận Lộc cùng Dận Lễ. Ung Chính giáng Dận Đào từ quận vương xuống bối tử, hơn nữa chỉ có hưởng đãi ngộ bối tử, không bao lâu sau còn hạ xuống thành trấn quốc công. Một điều hiển nhiên đó là do Dận Đào chọc giận Ung Chính. Khi Lão Bát chết đi, Ung Chính lại đem Hoằng Thời giao cho Dận Đào dưỡng thiệm.]

[Vì sao? Vì sao Ung Chính lại giao Hoằng Thời cho Dận Đào không được tín nhiệm ước thúc dưỡng niệm. So sánh độ tín nhiệm, chủ kênh cho rằng Ung Chính biết người giật dây Hoằng Thời là ai, giao Hoằng Thời cho Dận Đào được xem như là một cảnh cáo, cũng để hắn tự giải quyết nghiệt của chính mình.]

[Chủ kênh cũng đã nói trước đó, Dận Đào đoạn tử tuyệt tôn là do báo ứng. Sau khi Hoằng Thời bị Dận Đào ước thúc dưỡng nhiệm hơn một năm liền buồn bực mà chết. Chủ kênh không cảm thấy Dận Đào dám hại chết Hoằng Thời, nhưng hắn cũng được xem như là nguyên do cho cái chết của Hoằng Thời. Càn Long cảm thấy đây là Tòng Long Công cũng hợp tình hợp lý. Cách nói này được xem như là lý do cho việc Dận Đào bỗng được tính nhiệm và trọng dụng trong thời Càn Long. Dù sao, Càn Long có nhiều thúc thúc như thế, nhưng Dận Đào lại đặc thù.]

[Đương nhiên, đây là ý kiến của chủ kênh, mọi người có thể cảm thấy không đúng. Mỗi người đều có ý kiến của riêng mình, chủ kênh chỉ nói ra ý kiến của mình mà thôi.]

Tinh Mộ ăn quả anh đào cuối cùng, cười chào tạm biệt mọi người.


[Thời gian không còn sớm nữa, trước tiên chúng ta nói về nơi này, ngày mai, tôi xem thời tiết cũng không tốt. Nếu tốt thì chúng ta sẽ đi dạo ở lăng Thanh Tây. Sau đó, chúng ta sẽ nói đến nhóm sủng thần ở thời Ung Chính. Hôm nay, có rất nhiều người thưởng Thiên Không Chi Thành. Tuy lý do có chút khó tin được, nhưng bắt người tay ngắn, tý nữ chủ kênh sẽ gửi những bản đồ thế giới đó cho mọi người. Kính xin các vị hãy nhận lấy, nếu không thu được, thì ngày mai hãy nói với tôi.]


[Còn có, nhiều người ib cho chủ kênh lắm, hơn nữa còn có rất nhiều điều kỳ lạ, công việc của chủ kênh ngày thường rất bận, cho nên không có thời gian trả lời từng cái một. Nói trước với mọi người một tiếng.]


Lời nói Tinh Mộ rơi xuống, trên màn hình lại hiện lên vài Thiên Không Chi Thành. Tâm can Tinh Mộ phát run.


[Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi tốt nha, cúi chào!]


"Cô nương này hình như bị giật mình, chúng ta thưởng cho nàng hẳn là chuyển thành tiền, nàng hẳn nên cao hứng mới đúng." Dận Tường nhìn màn trời biến mất, khó hiểu nói.


Một bên đầu Dận Chân sửa sang lại thông tin vừa mới nghe được hôm nay, một bên trả lời: "Nàng nói về chuyện của đời sau, rất có giá trị đối với chúng ta. Nhưng ở thời đại của nàng, những người hiểu được chuyện thế này có không ít. Nàng cũng không biết chúng ta có thể nhìn thấy, chỉ cho rằng những quà tặng kia và người nhắn ib rất kỳ quái. Một tiểu cô nương, nghe rất giống như là đi làm xa nhà, cẩn thận một chút cũng là chuyện nhân chi thường tình."


Dận Tường nghĩ một chút rồi nói: "Nghe Tứ ca nói thì rất có khả năng là thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK