• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Hắn không nhớ nàng

Hắn đưa lưng về phía nàng , không thấy được khuôn mặt , nhưng là thân hình cao ngất đó , khí thế giống như cự thạch đó (tảng đá) , rõ ràng là hắn a.

Ở chung vài năm , đối với hắn nàng thập phần quen thuộc , nàng có thể khẳng định , là hắn

Nhưng là

Nàng vẫn sợ , muốn thấy hắn xoay người lại , nhưng lại không dám ,sợ lại là một giấc mộng , lại thêm một lần tuyệt vọng

Mà lúc này nam tử áo xanh cảm giác phía sau có một tầm mắt mãnh liệt , gắt gao nhìn chằm chằm mình , ánh mắt kia tựa hồ hiểu biết mình . Nữ tử kia sắc mặt tái nhợt như tuyết , thân thể như lá rụng run run . Giống như đang kích động cực kì . Hắn nhăn mày lại , vì sao lại là vẻ mặt này ? Hắn không biết nàng là ai

Nam tử đột nhiên xoay người lại , khuôn mặt tuấn dật tiêu sái bại lộ trước mặt Vân Tâm Nhược , ánh mắt sắc bén không nói nên lời , dáng người so với người bình thường cao lớn hơn rất nhiều , quần áo màu xanh bao vây lấy dáng người hoàn mỹ của nam tử , trên cơ thể từng khối nổi lên , hoàn mỹ hữu lực

Hắn nhìn nàng , nàng cũng nhìn hắn

Là hắn! Thật sự là hắn! Vân Tâm Nhược giống như bị điện giật , đứng đơ người ở đó , lệ trong mắt rốt cuộc nhịn không được trào ra , giống như trân châu không ngừng rớt xuống . Giống như lá hải đường rụng , đẹp mà bi thương . Đây là Lôi ca ca của nàng , nàng thật sự không có nhận sai , thân hình kia , gương mặt kia , bao gồm vết sẹo dưới mắt , hắn chính là Lôi ca ca của nàng

Nguyên lai , hắn thật sự còn sống

Thanh âm của nàng nghẹn trong cổ , không thể nói ra lời , cảm giác thống khổ khi bị mất đi , hiện tại bởi vì có được mà mừng như điên , bao nhiêu ủy khuất ngày đêm gắt gao bao chặt lấy nàng . Lôi ca ca…….

“Lôi…..Lôi ca ca……..” Rốt cục , Vân Tâm Nhược như con thú nhỏ ô ô khóc , thanh âm bộc phát , bước chân nặng nề hướng hắn đi tới

Nàng quá mức kích động , không nhìn thấy xa lạ trong mắt hắn . Nàng quá mức kinh hỉ , thậm chí không phát hiện vẻ mặt lạnh như băng của hắn

Từng bước lại từng bước , nàng vươn tay , đi tới hướng nam tử kia , nghẹn ngào kêu tên hắn “Lôi ca ca……..”

Một bước, hai bước , ba bước….

Vươn tay chạm vào ống tay áo hắn , nam tử ánh mắt âm trầm , nhẹ nhàng vung tay, liền đem tay nàng hất ra ngoài , không chút tình cảm

Hắn khóe môi một chút độ cong mỉa mai , lại là giả bộ nhận thức hắn . Mấy tháng nay hắn chỉ mất trí nhớ chứ đầu óc không có bị ngốc . Đáng tiếc , nàng biểu diễn dù chân thật thế nào , nước mắt chảy nhiều như thế nào cũng vô dụng , hắn sẽ không tin tưởng . Còn muốn chạm vào thân thể hắn , muốn chết , mũi nhọn trong mắt chợt lóe, trừ bỏ người kia , ai cũng đừng nghĩ tác động đến hắn , nghĩ đến nàng , trong mắt hắn dâng lên một tia ôn nhu , nùng hậu thâm tình , là yêu

Vân Tâm Nhược bị hất té ngã trên mặt đất , ánh mắt không thể tin nhìn phía nam tử , vết thương trên đùi đau , lại một lần nữa thấm đỏ quần áo , váy nhiễm đỏ , tâm cũng bị thương . Tại sao có thể như vậy ? Ai có thể nói cho nàng biết , nàng rốt cuộc có phải hay không đang nằm mơ? Hắn là Lôi ca ca của nàng sao? Là Lôi ca ca từng cẩn thận che chở nàng sao , là vì muốn nàng có thể thoát khỏi địa ngục kia mà làm cho bản thân cùng nó nổ tung sao?

Vì cái gì hắn hiện tại xa lạ như vậy ? Ánh mắt lạnh như băng , có xa lạ cũng có khinh thường

Hắn không nhận ra nàng sao?

“Lôi ca ca , ta là Tiểu Nhược , ta là Tiểu Nhược , ngươi không nhận ra ta sao?” Vân Tâm Nhược khàn khàn khóc rống , thanh âm tuyệt vọng . Đây không phải là sự thật …. không phải sự thật………”Lôi ca ca , ngươi không nhớ phòng thí nghiệm màu trắng ư , ngươi không nhớ tràng nổ mạnh kia ? ngươi thật sự cũng không nhớ ra ta sao?”

Nam tử chau mày , hình thành một cái xuyên tự, trên người cơ thể buộc chặt , hắn căn bản không biết cái gì Tiểu Nhược , cái tên Lôi ca ca chỉ có một nữ nhân biết ,mà nữ nhân khóc lóc thảm thiết trước mắt này , sao lại biết tên mình , rốt cuộc nàng là ai……

“Chết tiệt…….” Nam tử hung ác nham hiểm điên cuồng hét lên một tiếng , thanh âm giống như địa ngục truyền tới lặng băng truyền vào xương cốt

 

Chương 26: Chết tâm

Hắn tới gần nàng thân mình ngồi xổm xuống , ngón tay thô lỗ hung hăng nắm chặt cằm nàng , làn da non mịn nhất thời xuất hiện một mảnh hồng ngân ghê người . Tiếp theo lại truyền tới cổ nàng , từ từ bóp chặt lại

“Nói cho ta biết , tại sao ngươi biết tên của ta? Nói , nàng ở đâu?” Thanh âm lạnh lẽo từ miệng nam tử truyền ra , như băng châu giá rét làm tổn thương đáy lòng nàng . Bàn tay lại bóp chặt hơn , Vân Tâm Nhược hô hấp dồn dập , sắc mặt càng ngày càng trắng bệch

“Nói!” Lại là một tiếng gầm nhẹ

“Lôi ca ca……..” Trên cổ truyền đến đau đớn , đau nát tâm can của nàng , Vân Tâm Nhược gian nan mở miệng , lại chỉ kêu ba chữ Lôi ca ca , về phần nàng trong miệng hắn là ai . Nàng căn bản không biết a ? Không biết thì sao có thể trả lời được?

Hơn nữa , vì cái gì , vì cái gì trong trí nhớ của hắn không có nàng? Chỉ là một mảng trắng bệch , một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống tay hắn , ngón tay nam tử buông lỏng , tiếp theo lại dùng lực đạo lớn hơn nữa

Không khí trong phổi càng ngày càng ít , Vân Tâm Nhược thấy sinh mệnh của mình sắp biến mất , nàng hiện tại cảm giác được , tử vong đang tới gần mình . Tuyệt vọng , lạnh như băng . Cơn đau liên tục đánh vào lòng nàng

Người muốn đoạt đi sinh mệnh nàng lại là Lôi ca ca , người mà nàng yêu nhất…. người từng coi nàng là bảo bối . Không ! Lôi ca ca của nàng đã chết , hắn không phải , từ lúc hắn bóp chặt cổ nàng , nàng đã biết , hắn không phải là Lôi ca ca mà nàng thương , hiện tại trong lòng hắn không có nàng , nàng đối với hắn chỉ là một màu trắng xám . Hắn hoàn toàn quên nàng . Có lẽ nàng chết đi thì sẽ tốt hơn , chết đi sẽ không thống khổ nữa

Kỳ thật , đối với nàng mà nói , hiện tại sống so với chết càng khó coi . Lòng của nàng , vừa rồi đã thật sự hoàn toàn chết

Trước mắt càng ngày càng mê mang , tựa hồ xuất hiện một gian phòng màu trắng , cô gái cười , nam tử cũng cười , bọn họ tay gắt gao nắm cùng một chỗ , mười ngón giao nhau không rời

Lôi Liệt nhìn nữ nhân bị mình bóp chặt cổ trước mắt , sắc mặt nàng tái nhợt như tuyết , trong mắt lệ không ngừng trào ra , không hề giãy dụa , khóe miệng thậm chí còn có một chút ý cười

Nữ nhân chết tiệt , đây là cái biểu tình gì , Lôi Liệt cảm thấy giống như lửa thiêu cháy mình , nhiệt độ từ bàn tay trực tiếp đốt tới trong lòng hắn , vừa muốn buông tay , chợt nghe một giọng nữ nhân kêu to

“Lôi ca! Người làm cái gì vậy?”

Lôi Liệt đột nhiên buông tay ra , nhìn về hướng nữ tử , trên tay vẫn nóng bỏng như cũ , giống như bị tổn thương

“Ngàn Lan….ngươi không có việc gì chứ?” Hắn nhìn về chính tay mình , lại nhìn hướng Vân Tâm Nhược , trong mắt hiện lên một tia áy náy , hắn vừa rồi có phải hay không quá mức kích động , mà ánh mắt hướng về phía Đỗ Ngàn Lan , lại khôi phục như lúc đầu , chỉ có lo lắng đối với nàng

Vân Tâm Nhược mềm nhũn ngã xuống đất , trước ngực phập phồng , hô hấp mỏng manh , trên mặt xanh tím . Giống như sắp hít thở không thông mà chết

“Ông trời! Vân Tâm Nhược…….” Nhìn Vân Tâm Nhược trước mắt ngã xuống , Đỗ Ngàn Lan trong mắt toan sáp . Mới vừa rồi còn cùng nàng nói chuyện , nàng còn hướng mình cười , vậy mà hiện tại như nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất. Nàng thậm chí không dám đụng vào người Vân Tâm Nhược , sợ đụng vào một thân thể lạnh như băng

Nàng không thể tin được , Lôi ca của nàng , giết người……..

“A……..” Đỗ Ngàn Lan thương tâm quát to một tiếng , nước mắt đột nhiên rớt xuống

“Ngàn Lan, Ngàn Lan……” Lôi Liệt hoảng hốt vội vàng đem Ngàn Lan ôm vào trong ngực , nhưng không cách nào làm cho thân thể nàng ngừng run run . Chết tiệt , hắn vừa rồi đối với nữ nhân kia còn có một chút áy náy, hiện tại xem ra mình đoán không sai , Ngàn Lan biết nữ nhân kia , nữ nhân kia quả thực có vấn đề

“Khụ…..khụ….” Một trận ho khan từ miệng Vân Tâm Nhược phát ra

“Vân Tâm Nhược!” Đỗ Ngàn Lan đẩy Lôi Liệt đang ôm nàng ra , quỳ gối kế bên nâng nàng dậy , nước mắt rớt vào khuôn mặt tái nhợt Vân Tâm Nhược , vợ chồng bọn họ hôm nay tạo cái nghiệt gì vậy , nàng đụng người ta làm bị thương . Lôi ca của nàng thiếu chút nữa bóp chết người ta…..

Nhìn thấy Đỗ Ngàn Lan vì nữ nhân này khẩn trương như vậy , Lôi Liệt tức giận nắm chặt tay , nữ nhân khá lắm , dám đối với Ngàn Lan có ý đồ , thì ra vì vậy biết được tên hắn . Nguyên lai nàng căn bản chính là cố ý tiếp cận Ngàn Lan , bọn họ hôm nay vừa đến Hoàng thành , căn bản trước kia chưa từng gặp qua nàng

“Ngàn Lan , nữ tử đó cố ý tiếp cận nàng , mục đích là ta….” Lôi Liệt lửa giận ngập trời , thanh âm lạnh như băng “Nàng chẳng lẽ đã quên Trầm Băng sao?”

Nghe câu đó , Đỗ Ngàn Lan vẫn tiếp tục nâng Vân Tâm Nhược dậy , không buông ra .Tiếp cận Lôi ca, nàng xem cô gái sắc mặt trắng như tuyết này , nhìn thế nào cũng không nghĩ là loại người đó , nhưng là……nàng thật sự không biết nữa………

Nàng sợ hãi chuyện như vậy phát sinh trên người mình . Lôi Liệt không phải là người bình thường , thân phận cực kì phức tạp , từng có một cái nữ tử tên Trầm Băng có ý đồ thông qua mình để tiếp cận hắn , lần đó , không phải chỉ thiếu chút nữa hại Lôi ca chết , cũng hại chết đứa nhỏ mới một tháng trong bụng mình

Đỗ Ngàn Lan nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch trong lòng , thật sự không thể tin được , nàng lại là một cái Trầm Băng khác , nhưng là Lôi ca nói không thể sai . Vân Tâm Nhược , ngươi cũng là người như vậy sao? Cố ý làm cho ta đụng ngươi . Cố ý làm cho ta đối với ngươi sinh ra cảm tình, khó trách lúc ngươi nghe tên Lôi ca lại có loại sắc mặt đặc biệt . Ta thật sự nhìn lầm ngươi sao? Ngươi có biết ta thật sự thích ngươi….thích ánh mắt ngươi , nụ cười của ngươi . Vì cái gì……lại đối với ta như vậy?

“Ngàn Lan!” Lôi liệt đau lòng lau đi giọt nước mắt trên mặt Ngàn Lan “Nàng biết tên của ta , làm ta tưởng ngươi đã…….”

Hắn không dám nói tiếp nữa , hung hăng đem Đỗ Ngàn Lan ôm vào lòng

“Lôi ca ngươi nói thật chăng?” Đỗ Ngàn Lan nắm chặt quần áo trước ngực hắn . Vẫn là không thể tin , cô gái trong miệng Lôi ca nói là loại người tâm cơ sâu trầm , mục đích xuất hiện chỉ vì Lôi ca của nàng , nhưng là , nàng vẫn không thể tin được , trong cặp mắt trong suốt kia tồn tại một linh hồn đáng sợ , dơ bẩn (có mà chị dơ bẩn thì có huhu , tội nghiệp Nhược tỷ của em)

“Ngươi biết không? nàng cười rất đẹp , nụ cười rất trong sáng , ta không thể tin được nụ cười đó là giả dối!” Đỗ Ngàn Lan vừa khóc vừa nói . Đối với Vân Tâm Nhược , nàng thật sự thất vọng

Lôi Liệt đau lòng vỗ vỗ lưng Đỗ Ngàn Lan , trong mắt hiện lên đau đớn . Ngàn Lan lần này thực sự thương tâm …. mặc kệ nữ tử kia có mục đích gì? Hắn cũng không để cho nàng thực hiện được, cũng sẽ không tha thứ cho nàng. Trong mắt sát ý chợt lóe , sắc bén như lưỡi dao muốn cắt từng miếng thịt nữ tử trên mặt đất , coi nàng giống như độc xà ,mãnh thú

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK