Mục lục
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỷ số hòa khiến 2 bên đều trở nên thận trọng hơn. Đến lượt Song Long Phái lên đài trước.



“Vạn Lăng, ngươi lên đi” Vô Khai Phong quyết định



“Nhạc phụ, nhờ người lên giúp” Trần Lương nói với Phan Phụng, xong đến sát người hắn nói thầm “Tận lực che giấu năng lực. Chiến thắng đừng quá cách biệt. Không nên để lộ ra Bán Thần Khí”



“Đã hiểu” Phan Phụng gật đầu nói



Tử Hà Kiếm quá nổi bật, che giấu không được, còn Anh Hùng Kiếm lại không có bất luận biểu hiện gì ra ngoài. Đồ trang trí cũng không bắt mắt, giống như một vị anh hùng lấy việc nghĩa làm niềm vui mà không khoe khoang.



“Keng” trận đấu bắt đầu



Trên đầu Phan Phụng hiển hóa ra 1 thanh mộc kiếm, cùng với Anh Hùng Kiếm vẽ nên một hình bạch hùng khổng lồ



Tinh linh hóa hình của Vạn Lăng là một con nhím với vô số gai nhọn cắm quanh người. Thời điểm Vạn Lăng tấn công, toàn bộ gai nhọn của nó bắn ra như hàng trăm kiếm khí của một kiếm đạo sư. Kiếm của Vạn Lăng lại là hiển hóa ra 1 con kim ngưu to lớn như một ngọn núi, cùng với hàng trăm kiếm khí từ Tinh linh hóa hình, xông thẳng vào bạch hùng.



Phan Phụng rất tin tưởng bạch hùng sẽ phá tan lực lượng địch, hoặc cùng lắm là hòa. Vì dù đây không phải đòn tấn công mạnh nhất của hắn, cũng không phải toàn bộ năng lực của Anh Hùng Kiếm, nhưng cũng đã mạnh hơn một đòn mạnh nhất của chính bản thân hắn khi dùng cây bảo kiếm cấp bậc Thiên Thánh Khí của hắn.



Thực tế xảy ra đã làm kinh ngạc Phan Phụng. Bạch hùng của hắn không chỉ bị đánh tan, mà là bị đánh tan dễ dàng. Kiếm khí bằng lông nhím đã tan hết, nhưng kim ngưu vẫn duy trì uy áp kinh người, đánh thẳng đến Phan Phụng khiến cho hắn văng ra sau trăm bước mới có thể dừng lại.



Từng tia máu chảy khỏi áo giáp, Phan Phụng bị thương không hề nhẹ.



Khán giả phái Khai Thiên Môn bắt đầu lo lắng, và lo lắng nhất là Linh Linh. Nàng không nghĩ rằng phu quân có Bán Thần Khí trong tay lại để bị thương nặng như vậy.



Trần Lương cũng không thể ngờ điều này lại xảy ra. Rõ ràng hắn thấy được Vạn Lăng chỉ có tu vi Địa cấp sơ kỳ, ngang với Phan Phụng. Chả có nhẽ Vạn Lăng lại là dạng thiên tài vô địch cùng cấp.



Trần Lương không biết, còn Vô Khai Phong lại rất rõ ràng. Thanh kiếm trên tay Vạn Lăng chính là 1 kiện Bán Thần Khí mà Vô Khai Phong phải bỏ ra 1000 củ chỉ để mượn trong 1 ngày. Mà đấy là còn nhờ quen biết mới có thể mượn được.



Vạn Lăng lại là trưởng lão mạnh nhất trong các trưởng lão của Song Long Phái, chiến thắng là không cần phải bàn



3 Địa cấp trung kỳ, 1 Bán Thần Khí chính là 4 lí do để Vô Khai Phong tin tưởng chiến thắng đã nằm trong túi.



Không cần biết lí do là gì, Phan Phụng không thể tiếp tục kiếm chế sức mạnh, toàn bộ bộc phát, sử dụng võ kỹ mạnh nhất, triển khai toàn bộ năng lực của Anh Hùng Kiếm.



Mộc kiếm không còn nằm trên đầu Phan Phụng mà dung nhập vào Anh Hùng Kiếm, cùng hắn đánh ra một thức “Vô Nhai Kiếm”



Một trọng kiếm hiện ra, xuyên thấu tầng mây, cắt ngang thiên địa, chém xuống kim ngưu.



“Vùng vẫy vô ích” Vạn Lăng rất tự tin cho kim ngưu xông lên, uy áp thậm chí còn tăng hơn mấy phần.



“Rầm”



2 kiếm giao tranh tạo ra chấn động lan xa chục dặm. Mấy kẻ tu vi yếu bị xung kích đánh lui mấy bước, có kẻ còn ngã nhào.



Các cường giả quan chiến đều ngưng trọng chờ xem kết quả giao tranh. Một trận này đã thuộc về tầng thứ chiến đấu cấp cao nhất trong thế tục. Chiến đấu giữa các thiên nhân, không chỉ hiếm khi xảy ra, mà còn ở những nơi không người biết, hoặc không dám quan chiến sợ bị vạ lây.



Sau khi bụi mù tan đi, cảnh tượng hiện ra là 2 đối thủ đều không nhận suy tổn gì. Một kết quả hòa lại làm cho Vạn Lăng và Vô Khai Phong ngạc nhiên vô cùng. Vạn Lăng chỉ nghĩ đến đối phương đã là Địa cấp trung kỳ. Vô Khai Phong cũng tương tự cho ra suy đoán này, nhưng còn 1 ý nghĩ bất chợt hiện lên là Khai Thiên Môn còn có thêm 1 Bán Thần Khí khác.



Kết quả hòa không thể làm hài lòng bất cứ bên nào. Một lần giao tranh giữa cự kiếm và kim ngưu tiếp tục xảy ra. Kết cục vẫn là cả 2 đều nổ tung giữa không trung.



Không còn cách nào khác, Phan Phụng đành dùng đến tuyệt kỹ hi sinh Tinh linh hóa hình của mình. Cự kiếm khổng lồ lần thứ 3 hiển hóa trên trời xanh. Có điều lần này lại có 1 sự khác biệt. Mộc kiếm vốn bao bọc lấy Anh Hùng Kiếm đã thoát li ra ngoài, dung nhập vào cự kiếm.



Sự di chuyển của mộc kiếm không thoát được ánh mắt của Vạn Lăng. Hắn cũng biến chiêu. Tinh linh hóa hình nhím của hắn lần này không phóng ra gai nhọn, mà cực tốc xoay tròn, tạo ra 1 mũi khoan sắc nhọn vô cùng, cứng rắn vô cùng.



“Rầm”



Xung đột giữa 2 bên càng thêm kinh khủng, xung kích lan ra càng thêm mạnh mẽ, đẩy văng một phần ba khán giả ngã ngửa ra sau, một số còn bị thương nhẹ.



Bụi bặm tan đi, 2 kẻ địch của nhau vẫn đứng đó, không ai nhận thêm thương tích. 2 bên nhất thời dừng lại một chút lấy hơi, nghỉ ngơi. Mỗi một kích của bọn hắn đều dồn hết sức mạnh tấn công, vì vậy tuy nguyên khí chưa cạn, nhưng mệt nhọc là chắc chắn nhiều.



Một kẻ dừng nghỉ, kẻ kia cũng không thể an nhàn. Đợt tranh phong thứ tư tiếp tục nâng lên một tầng thứ mới. Cả 2 dường như đọc được suy nghĩ của nhau, cùng kích hoạt đặc kỹ của kiện Bán Thần Khí mà 2 bên đang nắm trong tay.



Anh Hùng Kiếm phát sáng, tỏa ra kim quang chói lọi mà nhu hòa, giống như vầng hào quang tôn kính mà người đời dành tặng cho các vị anh hùng hành hiệp trượng nghĩa.



Thần kiếm trong tay Vạn Lăng lại phát ra hắc khí âm u. Hắc khi ngày càng tỏa ra mạnh hơn, mang lại cho đám khán giả cách 10 dặm đều cảm thấy một nỗi sợ tận sâu trong tim. Trong đám hắc khí như có ngàn vạn u quỷ lượn quanh. Màn hắc khí đã che kín thân hình Vạn Lăng, dù là thị giác hay tinh thần lực đều không còn trông thấy được hắn.



2 cảnh tượng đối lập nhau, lại đều ẩn chứa lực lượng thôn thiên nạp địa, khiến cho khán giả toàn bộ nín thở, dõi theo cuộc chiến. Sau 2 trận đấu tẻ nhạt như trẻ con đánh trận, thì lúc này khán giả đều đã cực kỳ mãn nhãn.



Vạn Lăng cầm Anh Hùng Kiếm đâu về phía trước. Quang kiếm phát ra chói lòa ánh sáng lao vào màn hắc khí âm u. Quang kiếm đi đến đâu, hắc khí liền tản đi đến đấy. Nhưng càng tiến vào sâu, tốc độ quang kiếm càng chậm lại.



Còn cách Vạn Lăng 100 trượng, quang kiếm bị ngàn vạn u quỷ cùng nhau ngăn chặn, không thể tiến thêm. Quang kiếm không đứng yên, mà rung động liên hồi, giống như 1 vị anh hùng đang kịch liệt chống trả đám yêu ma quỷ quái.



Kim quang mà quang kiếm tỏa ra dần thu hẹp lại, bỉ hắc khí xâm chiếm. Đến cuối cùng, tưởng chừng quang kiếm bị ngàn vạn u quỷ xâm thực, thì nó bất chợt bộc phát ra kim quang chói lọi, xua tan màn hắc khí âm u.



Hắc khí tan, quang kiếm cũng tan, để lại một không gian tĩnh lặng trong toàn bộ khán giả.



“Hòa, lại hòa”

“Trận này căng thẳng quá, ta suýt chết vì quên thở”

“Tim ta sắp ngừng đập tới nơi rồi”

“Tim ta thì lại chuẩn bị bay khỏi lồng ngực vì quá hồi hộp”

“Trận này hay quá. Không uổng công ta chịch dở lão bà phi ra xem”





Phan Phụng cùng Vạn Lăng nhìn nhau. Sau một chốc, cả hai đồng thời thi triển ra võ kỹ tấn công. Chiến lực ngang nhau, vậy xem ai có nguyên khí nhiều hơn, ai đứng đến cuối cùng.



“Rầm”

“Rầm”

“Rầm”



Cả 2 liên tục tấn công, đánh đến thiên hôn địa ám, trời long đất lở mà vẫn không muốn dừng. Đáng tiếc, một kết quả khiến cả 2 đều không hài lòng được duy trì từ đầu tới cuối, bất phân thắng bại.



Cả 2 kiện Bán Thần Khí đều có đặc kỹ dùng 1 lần. Tuy nhiên 2 người đứng trên lôi đài đều không dám dùng. Với Vạn Lăng, Bán Thần Khí là đồ đi mượn, tất nhiên không thể khiến nó trở nên vô dụng trong cả chục năm được. Với Phan Phụng, hắn chỉ được Trần Lương đưa cho mượn chứ không nói rõ là của Trần Lương và có được sử dụng thoải mái không, vì vậy cũng không dám tùy tiện kích hoạt đặc kỹ dùng 1 lần.



Nguyên khí khô cạn, Phan Phụng và Vạn Lăng tiếp tục chạy đến gần nhau đánh cận chiến. Không thể không nói, 2 kẻ này trời sinh kỳ phùng địch thủ, cận chiến cũng không ai hơn kém ai một li nào.



Các vết thương trên người 2 bên dần dần hiện ra, chi chít khắp thân thể. Nhưng với Địa cấp bọn hắn thì thế này không là gì. Cả 2 tiếp tục đánh, đánh tập trung đến mức không còn nhận biết bất cứ thứ gì xung quanh. Trong đầu bọn hắn chỉ còn lại đối thủ và mục tiêu hạ gục kẻ trước mặt.



Khán giả nín thở theo dõi trận đấu. Tiếng kim loại va vào nhau là âm thanh duy nhất nghe được lúc này.



Cả 2 địch thủ đánh cho đến sức cùng lực kiệt, đứng cũng không vững mới dừng lại.



“Thôi được rồi, trận này hòa đi” Trần Lương quay qua hỏi ý kiến Vô Khai Phong



“Ta đồng ý. Bọn hắn không còn sức đánh tiếp” Vô Khai Phong trả lời



“Keng” tiếng kẻng vang lên báo hiệu trận đấu kết thúc.



Cả 2 đối thủ thở hổn hển, đứng thẳng dậy chắp tay chào nhau. Với bọn hắn, đây là một trận chiến cực kỳ sảng khoái, thậm chí cả 2 chưa từng gặp kẻ địch nào lại bất phân thắng bại với mình đến như thế.



Phan Phụng cùng Vạn Lăng đồng hành tiến về doanh trại của mình trong tiếng hô vang của toàn bộ khán giả. Bọn hắn đã cống hiến một trận đấu không thể tuyệt vời hơn.



Trần Lương tâm tình bình thường, không có vấn đề gì với 1 kết quả hòa. Nhưng Vô Khai Phong lại rất không tốt. Hắn dự tính Bán Thần Khí là một trận thắng, không phải hòa.



“Trận tiếp theo, Ngạo Thiên lên” Trần Lương xoa xoa lông Ngạo Thiên, chúc nó chiến thắng trở về.



“Công Hoan, trận tiếp theo nhờ ngươi. Trận này phải thắng” Vô Khai Phong đưa vị Địa cấp trung kỳ thứ hai lên sàn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK