Nhìn thấy Lôi Lạc Thần rời khỏi Kỳ Sơn lập tức để lại trên bàn một túi thuốc rồi bước nhanh theo anh.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
- Lạc Thần, em định đi đau?
Đây là các Kỳ Sơn xưng hô với Lôi Lạc Thần khi không có người ngoài.
Lôi Lạc Thần lạnh lùng đáp.
- Đến phòng làm việc của Trung Tá.
Anh biết La Thành vừa cho người gọi Storm đến phòng làm việc của mình, không biết vì sao anh lại cảm giác bất an khi La Thành và Storm ở riêng rẽ cùng nhau.
Kỳ Sơn không rõ vì sao Lôi Lạc Thần muốn đến tìm Trung Tá nhưng anh vẫn đi theo, đi được vài bước Kỳ Sơn thận trọng nói.
- Chuyện em bảo anh điều tra đã có kết quả.
Chút nữa anh sẽ chuyển tài liệu qua cho em.
Lôi Lạc Thần nghe Kỳ Sơn nói vậy, anh gật đầu.
Mong rằng mọi chuyện không như anh dự đoán.
Trên đường đến phòng làm việc của Trung Tá La Thành, họ đi ngang qua khu huấn luyện, Lôi Lạc Thần nhanh mắt quan sát bên trong.
Nhìn tấy đám thuộc hạ đang xuyên năng luyện tập, anh mới chợt nhớ lại hôm nay là thứ năm.
Thứ năm hàng tuần họ đều phải tập leo núi, muốn có được một đội binh bách chiến bách thắng, thì từng thành viên trong đội phải thành thạo mọi thứ, từ bơi lội, leo núi trợt băng cho đến nhẩy dù.
Nhìn thấy họ luyện tập, trong lòng anh chợt hiện lên ý niệm.
Nếu Storm cũng được huấn luyện như bọn họ, vậy cô sẽ không gặp nguy hiểm khi đối đầu với bọn tội phạm.
- Vào trong!
Lôi Lạc Thần nói xong liền bước vào trong xem.
Nhìn thấy Thiếu Tá, tất cả đều đứng nghiêm chỉnh làm động tác chào anh.
- Thiếu Tá Lôi.
Lôi Lạc Thần đứng chấp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh nhìn họ gật đầu một cái cất giọng trầm trầm.
- Tiếp tục.
Nghe Lôi Lạc Thần nói vậy tất cả đều quay trở về vị trí của mình.
Lúc này đến phiên Thẩm Thanh và Nhất Minh thi đấu, trên người hai người đã mang vào trang bị leo núi, tay nắm chặt sợi dây thừng sẵn sàng chiến đấu.
Tiếng cồi vừa vang lên, hai người lập tức dùng sức leo lên trên.
Ai đến đỉnh cao trước sẽ là người chiến thắng.
Mặc dù Thẩm Thanh là phụ nữ nhưng sự kiên trì và sức lực không thua gì với đàn ông.
Bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài bám chặt vào những hòn đá nhỏ nhô lên trên bức tường.
Cũng vì Thẩm Thanh sở hữu một thân hình mảnh mai, nên khi leo núi cô đã chiếm lấy ưu thế.
Nhất Minh nhìn thấy Thẩm Thanh di chuyển một cách nhanh gọn, anh lập tức dùng hết sức đuổi theo cô.
Mình không thể thua, sẽ mất mặt chết!
Nhất Minh tự nói với bản thân mình, anh là một người hiếu thắng không thể để người khác cười sau lưng.
Nghĩ đến điều này hành động của Nhất Minh càng lúc càng nhanh hơn.
Trong lúc hai người đang cực lực leo lên, đột nhiên Thẩm Thanh xoay đầu lại nhìn Lôi Lạc Thần.
Cô phải chứng minh cho anh thấy, năng lực của cô không thua gì với Storm.
Thẩm Thanh chợt trầm mặc suy ngẫm vài giây khi cô nhìn thấy điều gì đó, tia độc ác lộ rõ trong ánh mắt sắc bén của cô.
Cô âm thầm tháo bỏ kẹp an toàn trên người, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Thanh buông sợi dây thừng ra, thân thể mảnh mai từ trên không trung rơi xuống mặt đất với tốc độ kinh hoàng.
"Ahhhhhhhh......."
Thẩm Thanh hốt hoảng kêu lên.
Lôi Lạc Thần tinh mắt, anh không có ý định đỡ lấy Thẩm Thanh, nhưng thật không ngờ người đứng gần cô nhất chính là anh.
Biết rằng không ai lao đến kịp, anh bất đắc dĩ phải cứu cô.
Lôi Lạc Thần sải bước tới giăng hai tay ra, đón lấy thân thể mềm mại của Thẩm Thanh.
Sắc mặt của Lôi Lạc Thần khó coi chưa từng có khi cô chạm vào người anh, sự bài xích hiện lên rõ trong ánh mắt của anh.
Thẩm Thanh từ trên cao rơi vào vòng tay vạm vỡ của Lôi Lạc Thần, theo phản ứng tự nhiên cô choàng hai tay qua cổ ôm anh thật chặt, gương mặt xinh đẹp cố tình nép sát vào lồng ngực săn chắc của Lôi Lạc Thần.
Đôi môi hồng hào chợt hiện lên một nụ cười đắc ý.
Thẩm Thanh từ trên cao rơi xuống, sức lực vô cùng mạnh khiến thân thể của Lôi Lạc Thần chịu không nổi, hai chân bị sụm, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất.
Nếu là ngày thường thì chút ít sức lực này không đáng là gì, nhưng vì trong người đang bị trọng thương nên không thể chịu nổi.
Lôi Lạc Thần nhíu chặt đôi lông mày, trán lắm tắm mồ hôi.
Trên đường đi đến phòng của Trung Tá La Thành, Storm nghe hai quân nhân nói chuyện với nhau.
Họ nói mình vừa nhìn thấy Thiếu Tá đi đến nơi tập luyện.
Không biết vì sao trong đầu cô muốn đến phòng của Trung Tá, nhưng chân lại vô tình đi đến nơi luyện tập.
Đứng trước cánh cửa lớn của phòng tập luyện, Storm kinh ngạc không thôi.
Sao mình lại đi đến đây?
Nhiều lúc cô cũng không hiểu bản thân mình muốn gì.
Cô càng muốn tránh xa anh ra, thì trái tim cô lại càng nhớ đến anh.
Hazzzzz......
Storm thở dài trong vẻ bất lực, dù sao cũng đã đến nơi, vào trong xem một chút cũng không sao.
Không phải cô muốn gặp mặt của Lôi Lạc Thần, mà chỉ muốn xem bọn họ luyện tập.
Nhưng thật không ngờ vừa bước chân vào cô liền nhìn thấy một màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn thấy hai người thân mật bên nhau trái tim cô đau nhói.
Đã bốn năm, anh vẫn quan tâm cho cô ta như ngày nào, tình cảm của hai người đã tiến triễn đến mức anh không quan tâm đến mình đang ở trước mặt của đám thuộc hạ mà ôm ấp cô ta.
Sau khi Lôi Lạc Thần thành công đỡ lấy Thẩm Thanh, anh lập tức quăng cô xuống sàn nhà lạnh tanh.
Cảm giác kinh tởm khi chạm vào người cô, khiến anh chỉ muốn quay trở về phòng để tắm và thay ra bộ quân phục trên người.
Sau một màn kinh ngạc, tất cả mọi người đều bước nhanh tới xem.
Một tên quân nhân khom người đỡ Thẩm Thanh từ dưới mật đất lên.
- Thẩm Thanh cô có sao không?
Thẩm Thanh nhìn hắn lắc đầu, tay chỉnh lại quân phục trên người.
Kỳ Sơn và Nhất Mình bước tới đỡ Lôi Lạc Thần đứng lên.
Hai người biết Lôi Lạc Thần vì cứu Thẩm Thanh nên đã động đến vết thương trên vai của mình.
Kỳ Sơn lo lắng nói.
- Thiếu Tá anh có sao không?
Một tên quân nhân lo lắng nói vào.
- Thiếu Tá, hình như tay anh đã bị thương?
Lôi Lạc Thần nhìn họ nghiêm mặt nói.
- Không sao, các người cứ tiếp tục.
Trong lúc mọi người vay quanh Lôi Lạc Thần, tầm mắt độc ác của Thẩm Thanh lại chú ý đến Storm.
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Storm, trong lòng cô vui vẻ vô cùng.
Thẩm Thanh nghiếng răng trợn mắt, hai tay đang đặt bên hông bắt giác cuộn tròn lại thành nắm đấm.
Cô tự nói với lòng.
Storm cô đừng vội, sau này còn nhiều màn hay dành cho cô.
Nhìn thấy đám quân nhân tản ra, Kỳ Sơn và Nhất Minh dìu Lôi Lạc Thần trở về phòng, vì họ biết với tính khí của Lôi Lạc Thần anh nhất định không chịu đến phòng y tế.
Ba người vừa xoay lại lập tức chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của Storm.
Cô đứng yên tại cửa lớn nhìn Lôi Lạc Thần, ánh mắt bình lặng không gợn sống của cô khiến Kỳ Sơn và Nhất Minh cảm thấy không yên trong lòng, giống như câu " sự yên tĩnh chết người."
Lôi Lạc Thần cố tỏ ra không có chuyện gì, anh đẩy tay Kỳ Sơn và Nhất Minh ra, đứng một cách uy nghiêm ngực ưỡng lên cao, không muốn Storm biết anh đang bị thương.
Trước ánh mắt ngỡ ngành của Kỳ Sơn và Nhất Minh, Storm nhìn Lôi Lạc Thần rồi nhìn sang Thẩm Thanh lúc này đang đứng phía sau anh.
Cô không thể dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng, liền xoay người lại rời đi.
Nếu còn ở lại nơi này nữa, chắc cô sẽ đánh mất lòng tự tôn của bản thân mình.
Kỳ Sơn nhìn thấy liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn Lôi Lạc Thần.
- Tôi ngửi thấy mùi giấm chua.
Một ngươi thì cố chấp, một người thì kiêu ngạo thật khó có thể khiến cả hai từ bỏ tôn nghiêm của chính mình.
Nhất Minh hít hít mũi nhìn Kỳ Sơn.
- Hít.......hít.......Ở đâu sao tôi không ngửi thấy.
Lôi Lạc Thần nghe Kỳ Sơn nói vậy anh mới hiểu, thì ra vừa rồi Storm đã nhìn thấy Thẩm Thanh ôm anh.
Lôi Lạc Thần nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo quật cường của cô, trong lòng phiền muộn.
"Hazzzzzz... phải giải thích như thế nào bây giờ?"