"Reng....reng....."
Storm lười biếng ngóc đầu ngó vào màn hình điện thoại, nhìn thấy cái tên Trần Sở Sở nhấp nháy trên màn hình.
Nhìn thấy cái tên này trong lòng Storm cảm thấy vui vẻ hẳn lên, thời gian quay trở lại Thành Phố S vì quá bận rộn nên cô đã quên mất người bạn thân này.
Storm cong môi cười nhẹ, vươn tay cầm lên cái điện thoại.
Tay vừa ấn vào nút nhận cuộc gọi, giọng nói trông trẻo của cô gái trẻ vang lên.
- An Nhi, chị rất nhớ em.
Trần Sở Sở không cần suy nghĩ liền nói, từ khi biết Mạnh An Nhi quay trở về Thành Phố S để gia nhập vào quân đội, cô đã muốn đi theo.
Suy nghĩ kĩ cô âm thầm nạp đơn xin gia nhập vào quân đội của Thành Phố S, nhưng vẫn chưa được phê duyệt, nên cô đành phải ở lại Paris với mẹ thêm một thời gian.
Storm đưa cái điện thoại di động ra xa khỏi tai mình, đợi đến khi Trần Sở Sở nói xong cô mới cười tươi đáp.
- Em cũng vậy, khi nào chị mới quay trở về?
Trần Sở Sở hớn hở nói.
- An Nhi, tuần sau mẹ và chị sẽ về Thành Phố S.
Chị sẽ tạo cho em sự ngạc nhiên.
Trần Sở Sở và Storm là bàn thân lớn lên cùng nhau, mặc dù Trần Sở Sở lớn hơn An Nhi vài tháng nhưng đối với An Nhi cô luôn tỏ ra cung kính và bảo vệ hết mình.
Chắc có lẽ vì sự ảnh hưởng của ba cô Trần Siêu, khi cô vừa sinh ra đời Trần Sở Sở đã được ba mình dạy bảo.
Cả đời này nhà họ Trần của cô phải theo bảo vệ người nhà họ Mạnh.
Đối với Mạnh An Nhi, Trần Sở Sở phải luôn tôn kính và xem Mạnh An Nhi là Tiểu thư của mình.
Mặc cho thời thế có thay đổi, bảo vệ người nhà họ Mạnh là trách nghiệm của người nhà họ Trần cô.
Storm nghi ngờ trong lòng, Trần Sở Sở tính tình tinh nghịch, y trang như mẹ của chị ấy Thiết Sang Sang.
- Khoan đã!
Ngạc nhiên?
Chị định tạo ngạc nhiên gì cho em?
Nghe Mạnh An Nhi nói trong lòng Trần Sở Sở càng vui vẻ.
- Bí mật!
Tuần sau em sẽ biết.
Thôi bye em.
Trần Sở Sở nói xong, không cho Storm cơ hội để nói gì thêm liền cúp máy.
Trần Sở Sở cầm điện thoại trên tay, trong lòng sung sướng bước nhanh đi thu dọn đồ dùng cá nhân, chờ ngày quay trở về Thành Phố S để gặp mặt Mạnh An Nhi.
Storm nhìn vào cái điện thoại trên tay mình, trong lòng còn đang thắc mắc.
Không biết Trần Sở Sở định giở trò gì?
Suy nghĩ một chút Storm quyết định,
ngủ một giấc rồi hãy tín, vì cô biết dù có nghĩ nát óc cũng sẽ không ra.
Hôm nay là lần đầu tiên có chính thức xông pha ngoài trận, nói không căng thẳng chỉ là gạt người.
Lúc này cô thật sự rất mệt, chỉ muốn buông xuôi mọi chuyện ngủ một giấc thật sản khoái.
Đôi mắt lung linh của Storm đang chăm chú nhìn lên trần nhà từ từ khép lại, hơi thở đều đều chìm vào giấc mộng.
Tại phòng riêng của Lôi Lạc Thần, anh mới vừa tắm xong trên eo quấn qua loa một chiếc khăn tắm màu trắng.
Từ trong phòng tắm anh ung dung bước ra ngoài.
Lôi Lạc Thần không hề kinh ngạc, khi anh nhìn thấy Kỳ Sơn ở trong phòng mình.
Không cần suy nghĩ Lôi Lạc Thần cũng biết Nhất Minh đã nói cho Kỳ Sơn biết về việc vai anh bị thương.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần từ trong phòng tắm bược ra, Kỳ Sơn lo lắng nói.
- Lạc Thần vai em có sao không?
Lôi Lạc Thần không để ý đến vẻ mặt khẩn trương của Kỳ Sơn, anh bước đi thông thả đến tủ quần áo lãnh đạm đáp.
- Tôi không sao chỉ là vết thương nhỏ, Nhất Minh khẩn trương quá độ mà thôi.
Kỳ Sơn biết Lôi Lạc Thần là một người với sức chịu đựng khiếp người, dù là vết thương chí mạng anh cũng sẽ nói là không sao.
Kỳ Sơn bước tới mạnh tay kéo Lôi Lạc Thần ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ đặt ngay chính giữa phòng.
Một tay Kỳ Sơn cầm chặt cánh tay của Lôi Lạc Thần, tay còn lại ấn vào bả vai của anh.
Ngón tay của Kỳ Sơn vừa mới ấn mạnh vào xương vai của Lôi Lạc Thần, sắc mặt anh liền thay đổi.
Lôi Lạc Thần nhíu chặt đôi lông mày trán toát mồ hôi hột, nhưng miệng vẫn khép chặt không hề kêu đau.
Kỳ Sơn nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của Lôi Lạc Thần, liền biết vết thương này không nhẹ như lời nói của anh.
- Lạc Thần xương vai của em đã bị trật khớp, cơ bắp bị tổn thương nặng.
Em hãy uống vào thuốc này, và cố gắng dưỡng thương tránh dùng sức ở vai.
Kỳ Sơn vừa nói vừa đưa cho Lôi Lạc Thần một hộp thuốc kháng viêm.
Lôi Lạc Thần dường như không để tâm với lời nói của Kỳ Sơn.
Anh đứng lên tay thản nhiên cầm lấy cái áo sơ mi màu xanh trong tủ mặc vào, ngón tay thong dài thành thạo gài lại từng cái nút một.
Nhìn thấy thái độ dững dưng của Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn đặt hộp thuốc trên bàn bên cạnh, lắc đầu trong vẻ bắt lực.
- Lạc Thần em đừng xem nhẹ vết thương này, nếu không được chữa trị thích đáng thì sau này sẽ để lại di chứng, em sẽ thường xuyên cảm thấy bả vai bị đau.
Lôi Lạc Thần thật sự không thể nào chịu nổi ông cụ non này, từ lúc anh biết chuyện đến nay lúc nào Kỳ Sơn cũng theo bên cạnh bảo vệ anh quá mức, nhiều lúc còn khiến anh cảm thấy bực mình, thế nhưng trong lòng Lôi Lạc Thần biết Kỳ Sơn cũng vì nghĩ tốt cho anh.
Lôi Lạc Thần nhìn Kỳ Sơn trả lời một câu ngắn gọn.
- Tôi biết!
Nói xong Lôi Lạc Thần ung dung khom tới cầm lấy cái quần quân đội mặc vào.
Sau khi mang vào đôi giày ống quân đội màu đen cứng như thép, anh chuẩn bị rời khỏi phòng.
Bàn tay rộng lớn vừa chạm vào tay cầm cửa đột nhiên anh nhớ đến điều gì đó, Lôi Lạc Thần xoay lại nhìn thẳng vào mặt của Kỳ Sơn nói với giọng nghiêm túc.
- Anh về nói với Nhất Minh.
Tôi không muốn cho Storm biết về chuyện tôi bị thương.