Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau đêm đó, Tuyết Hoài trở về muốn tìm Thanh điểu nhờ nó hỗ trợ vận chuyển dược liệu cho mình.
Cũng bởi vì cơ thể y thực sự khó chịu, lại không muốn cho Mộ Dung Kim Xuyên lo lắng, vì vậy y tìm Thái Nghệ xin nghỉ một ngày, nói là mình tu hành gặp bình cảnh, cần phải giải sầu.
Người khác xin nghỉ với lý do gặp bình cảnh, vậy khẳng định là kiếm cớ để lười, nhưng nếu là Tuyết Hoài nói mình gặp bình cảnh thì đó là một vấn đề cực khó, Thái Nghệ liền phê chuẩn cho y.
Tuyết Hoài về phòng ngủ như hôn mê bất tỉnh, một đêm không mơ mộng. Sau khi tỉnh lại tinh thần được chữa trị một chút, chỉ là ngũ tạng vẫn còn tích tụ hàn khí, thấy hoa quả trong tiên môn liền thèm ăn, sáng sớm với buổi trưa y cũng chưa ăn cơm.
Y cần phải giải sầu là thật, đi dạo tiên môn một vòng đến trước cổng dẫn tới học đường thì thấy Thái Nghệ và một vị tiên tôn khác đang khảo hạch các đệ tử học dược lý, y liền hăng hái chạy vô xem, nhìn khắp một vòng thuận tiện kiếm đồng học nấu thuốc với chuẩn bị đồ ăn đêm qua.
Không ngờ Thái Nghệ lại nhìn thấy y, hỏi y giải sầu thế nào rồi, công pháp có hoàn thiện chưa.
Tuyết Hoài nói: "Có tiến triển, con không để tâm đến chuyện công pháp nhiều đâu, ngài yên tâm."
Thái Nghệ vươn tay kéo y lại không cho đi: "Vậy là tốt rồi, Tuyết Hoài, con qua đây giúp ta ghi chép kết quả thi của các hài tử này để xét cấp bậc, viết xong cứ để tại Thảo Mộc đường, được không?"
Tuyết Hoài cũng đang rảnh rỗi nên đồng ý ngay. Y học nhiều hiểu sớm, rất nhiều phần thi được y giúp đỡ nên tiến độ bên Thái Nghệ và vị lão sư kia tiến hành rất nhanh, bỏ xa những vị lão sư khác.
Có mấy cô nương thi xong nhìn thấy y đẹp, cười hì hì tiến lên làm quen. Tuyết Hoài câu được câu không nói với các nàng, một cô nương gan dạ hỏi y: "Tuyết Hoài, có người nói ngươi và Thiếu tiên chủ Vân Thác đính hôn là thật sao?"
Tuyết Hoài buông giấy bút: "?"
"Ai ai cũng đều nói như vậy hết, ngươi không biết chứ hôm trước có người tự xưng là Thiếu tiên chủ tìm tới cửa, còn nói ngươi là người của hắn rồi, vì vậy mà ngươi không chơi cùng với những người khác hả?"
Tuyết Hoài cố gắng bắt chước thiếu niên non nớt muốn giải thích: "Không phải mà, chỉ là ta được giao quá nhiều nhiệm vụ, cho nên không có thời gian chơi với các ngươi, không phải cố ý."
"Vậy hả, mà chuyện Thiếu tiên chủ theo đuổi ngươi là thật ư?" Mấy cô nương càng thêm tò mò, hỏi y: "Vậy lần trước là hắn tới tìm ngươi đúng không? Người kia mặc đồ đen, vô cùng tuấn tú."
"Thật hả?" Tuyết Hoài nhớ lại lịch trình mấy hôm nay, có chút chần chừ: "Hắn không tới tìm ta, cũng...không nói cho ta biết chuyện này, không chừng người mà các ngươi thấy là giả mạo đó? Hắn bề bộn nhiều việc, không rảnh để nói chuyện yêu đương."
Điều y nói là sự thật, dù sao chuyện y đi tiên sơn tu hành do y gạt Vân Thác. Xung quanh Vân Thác có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, còn đang chuẩn bị đại sự vào năm sau, cho nên không có khả năng hắn chạy đến đây tìm tiểu tán tu là mình.
Nhưng mà dù sao Vân Thác khi hành sự thường điệu thấp, không thường lộ mặt, trước đây cũng không phải là không có người đem danh hiệu Gã lừa bịp gắn cho hắn - không ngoại lệ, đều bị hắn thu thập sạch sẽ.
Tuyết Hoài trái lo phải nghĩ, chuyện này thật kỳ lạ, y để chuyện này trong lòng, lần tới sẽ nhờ Thanh điểu tìm hiểu hướng đi gần đây của Vân Thác.
Mấy cô nương bên cạnh y chờ y nói tiếp, thấy y đang suy nghĩ thì nở nụ cười thâm thúy: "Tuyết Hoài, ngươi và hắn đều bận rộn quá ha! Mà ngươi còn chưa trả lời, có phải hắn theo đuổi ngươi không hả?"
Tuyết Hoài chưa từng bị nhiều người vây quanh trêu đùa như thế này, huống chi là một đám cô nương ngây thơ hồn nhiên, hung dữ cũng không được, mà trừng người cũng không xong. Y chưa từng trải qua chuyện tình ái, da mặt mỏng, đứng dậy nói lung tung vài câu cho qua, rồi bảo mình đang viết kết quả khảo thí cho Thái Nghệ, còn dặn dò: "Không có căn cứ, không được truyền lung tung, hiểu không?"
"Ai dô, nói một câu cũng đâu mất miếng thịt nào? Đừng xấu hổ mà Tuyết Hoài sư huynh."
Tuyết Hoài làm bộ không nghe không thấy, thoáng chốc chạy tới Thảo Mộc đường, người xuống chép lại kết quả khảo thí cho Thái Nghệ.
Đám cô nương kia cười hi hi ha ha.
Tuyết Hoài như có điều suy nghĩ.
Theo...đuổi?
Vân Thác đang theo đuổi mình?
Cha y tự chủ trương thay y nhận hôn thư, thế nhưng một là chưa tuyên cáo ra bên ngoài, hai là y có quyền từ chối, nhưng kỳ thực y cũng không hiểu đây rốt cuộc là có ý gì - kết quả đây không phải là làm chuyện vô dụng sao?
Y nghĩ mãi không ra.
Viết xong cho Thái Nghệ, y tính đi tìm tiên sư quản lý dược liệu để xin mấy trái sơn tra và trần bì để ăn lót dạ dày một tí, muốn khai vị nhưng vẫn cứ cảm thấy tỳ vị không thoải mái nên đành từ bỏ.
Do những thứ này có vị chua, nên dạ dày cảm thấy hơi xót, uống nước cũng không đỡ. Thuốc Trấn Hồn có tác dụng phụ là khiến tỳ vị không thỏa mái, lần trước y uống thuốc xong liền ngủ nên cảm giác không rõ ràng, lần này cảm thấy rõ hơn.
Bên ngoài mưa tí tách rơi, y cảm thấy hơi lạnh nên đến bên lò sưởi sưởi ấm, bất tri bất giác ngủ mất.
Thỉnh thoảng có người đến người đi, y cảm giác được Thái Nghệ đến lấy gì đó, nàng thấy y nhưng không nói gì, chỉ là cầm tấm chăn đắp lên cho y. Các đồng học khác dù lạ hay quen cũng đi nhẹ bước chân, rất nhanh đã đến hoàng hôn, Thảo Mộc đường không còn ai, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà chiếu rọi một căn phòng yên tĩnh.
Tuyết Hoài bị âm thanh đóng cửa sổ đánh thức.
Trong phòng không có ai, chỉ có y ở đây đốt đèn, dưới chân lốm đốm tro than. Mưa vẫn chưa ngừng, cửa sổ cách gần y nhất bị người bên ngoài đẩy lên, không có đóng kín nên lửa than bên trong bị gió thổi mấy lần.
Tuyết Hoài chậm rãi tỉnh táo, cũng lười kiểm tra xung quanh, chỉ thấy một bóng người thoáng qua, sau đó nhanh chân bỏ chạy đi mất.
Chắc là đồng học nào đó sợ nước mưa hắt vào nên thuận tay đóng cửa.
Tuyết Hoài duỗi người, muốn đứng dậy đóng cho kín cửa, cũng tiện trở về phòng luôn.
Chưa vươn tay ra, y kinh ngạc nhìn về phía mặt bàn bên kia.
Tại nơi y đặt tờ giấy lần trước, có một chén cháo còn nóng hầm hập. Phía dưới đè một tờ giấy, mặt trên dùng cách viết ngoáy rất khó để nhận ra mặt chữ: "Không cần khách khí, có phải ngươi thường xuyên không ăn cơm? Một chén cháo hải sản và một hạt ngọc vàng, còn đồ ăn lúc trước cho ngươi hết. Có thể nợ lại. không ăn thì để lại, ta bán cho người khác."
Tuyết Hoài: "..."
Y cầm tờ giấy nở nụ cười: "Còn có thể như vậy? Thì ra vị đồng học này không phải đến đây để luyện tập dược lý, mà cơ bản là muốn làm đồ ăn?"
Y rất thông cảm loại lạc thú này. Khi còn bé y rất thích dùng nồi niêu xoong chảo, giống như phàm nhân đam mê đồ ăn, y thường mời bạn học đến nhà chơi, làm được đồ ăn ngon thì vui vẻ đem cho mẫu thân ăn, món nào không ăn được thì kín đáo đưa cho phụ thân.
Tuyết Hoài nhìn chén cháo hải sản, chén đựng bằng bạc, khẳng định không có độc.
Cháo hải sản nóng hổi gợi lên sự thèm ăn, y dùng muỗng múc ăn thử, cháo vừa vào miệng liền tan, hạt gạo thơm mềm, phối đầy đủ gia vị, còn có hạt ý dĩ và hạt sen nuôi dạ dày. Mặn ngọt vừa phải, ăn cực kỳ ngon, trong chớp mắt y liền ăn sạch sẽ.
Tuyết Hoài còn chưa thỏa mãn, dùng thuật tinh lọc rửa sạch chén, sau đó đặt xuống năm hạt ngọc vàng dưới chén, dùng pháp thuật lưu lại âm thanh: "Cảm ơn."
- --
Tuyết Hoài từ trước tới nay là người ra tay hảo phóng, nhưng không nghĩ tới chính là buổi tối người nọ cư nhiên để lại tờ giấy khác cho y.
Tờ giấy đó được nhét vào khe cửa, bị con Thao Thiết móc ra, trên đó viết: "Tiền nào của nấy, ta không lấy tiền không công của ngươi, ngươi cho ta nhiều hơn bốn hạt vàng, bốn ngày kế tiếp ta sẽ làm cơm đặt lại vị trí cũ cho ngươi."
Tuyết Hoài nghĩ không ra: "Nói cách khác, bốn ngày tiếp theo ta sẽ có cơm canh nóng hổi để ăn? Không biết là được chọn món không ta."
Y lật lại tờ giấy ra mặt sau, lập tức nhìn thấy phần ghi chú: "Nếu đặc biệt muốn ăn gì, thì cứ ghi lại cho ta."
Tuyết Hoài: "..."
Xem ra vị đồng học này thực sự thích nấu cơm.
Những ngày tiếp theo, Tuyết Hoài qua lại lớp học bình thường, thế nhưng tốc độ tu luyện tu hành thủy linh căn và Quan Tâm thuật bị chậm lại. Thuốc Trấn Hồn tác dụng phụ rất lớn, y cần phải nghỉ ngơi.
Dưới tình huống như vậy, việc vị đồng học không quen biết kia làm cơm mỗi chiều cho y trở thành trụ cột tinh thần rất to lớn - bọn họ đã sớm tích cốc, đa số người muốn ăn thì cũng chỉ ăn tiên hoa hoặc tiên quả lạnh lão, y sớm đạt tới Ngân Đan kỳ, không cần tích cốc, nhưng ăn là một trong số những lạc thú trong đời không thể bỏ.
Y cũng cân nhắc qua muốn thuê bạn học này nấu cơm cho mình luôn, nhưng hiển nhiên người ta cũng xuất phát từ thú vui, cũng không có ý muốn gặp mặt, cho nên y đành phải buông kế hoạch này xuống, ngược lại bắt đầu suy nghĩ làm thế nào huấn luyện con thao thiết nấu cơm.
Mấy ngày tiếp theo, hai bên trái lại tạo nên một loại ăn ý thần bí. Mỗi hoàng hôn, Tuyết Hoài đề ngồi bên cửa sổ, bên cạnh là hộp đồ ăn đang đợi mình, đều dùng chén bạc đựng, lúc nào cũng tràn một đống, Tuyết Hoài ăn không hết, có lúc còn phải đem về làm đồ ăn khuya.
Tuyết Hoài yêu cầu không cao, chỉ cần nóng là được, vì vậy cũng chưa từng ghi chú điều gì. Người nọ cho hắn ăn càng ngày càng đa dạng, nguyên vật liệu đều là có sẵn ở Thảo Mộc đường, còn là những món Tuyết Hoài thích ăn.
Nói tóm lại, khẩu vị của người này rất hợp với y.
Tuyết Hoài nghĩ người này rất đáng để kết giao - cho dù người ta không muốn nấu cơm mỗi ngày cho mình ăn, nhưng sau này lỡ đâu lại làm cơm thì sao?
Hôm nay, sau khi rửa chén bát xong xuôi, y để lại tờ giấy cho người nọ: "Có thể làm bạn được không?"
Ngày thứ hai, không thấy tờ giấy đó nữa.
Cơm vẫn đưa tới, nhưng có chút không giống với hôm trước, hình như không ngon như những bữa cơm trước đó.
Tuyết Hoài suy nghĩ mãi, nghĩ đối phương chắc quên việc trả lời, nên viết thêm một tờ giấy nữa: "Có thể làm bạn được không?"
Kết quả ngày hôm sau vẫn không thấy trả lời, Tuyết Hoài liền hiểu, nghĩ người ta không muốn kết bạn nên dùng sự im lặng để trả lời.
Cho nên y cũng không muốn nhắc lại.
- --
Ngày thứ tư, người này làm cho y một nồi vịt tiềm măng. Tuyết Hoài nghĩ quan hệ ngắn ngủi này sắp kết thúc, không ngờ người kia để lại tờ giấy cho y, hỏi: "Còn muốn ăn nữa không? Nếu muốn ăn thì mỗi ngày một hạt ngọc vàng."
Tuyết Hoài vui vẻ để lại năm mươi hạt vàng, đồng thời bắt đầu suy nghĩ làm sao để quan hệ hữu nghị này phát triển lâu dài ổn định. Nếu không lần sau cứ đưa cho người ta một nghìn hạt vàng nhở?
Sau khi ăn xong, y làm sạch bát, đem hộp thức ăn đặt lại chỗ cũ.
Vừa ra cửa đã gặp Thái Nghệ.
Thái Nghệ thấy y liền bắt chuyện: "Tiểu Hoài, đến đây, vi sư hỏi một chuyện, sư phụ chưởng quản dược liệu bị bệnh, hiện tại thiếu một số thứ, có thể nhờ Thanh điểu của con chở hàng đến không? Chút nữa tới chỗ ta nhận tiền."
Tuyết Hoài nói: "Được, ngài muốn mua gì?"
Thái Nghệ suy nghĩ một chút: "Là ba thứ, nhân sâm, hạt trúc và măng."
"?"
Món ăn hôm nay của Tuyết Hoài là vịt tiềm măng, hôm qua chính là canh gà nhân sâm.
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, sau đó hỏi: "Sư tôn, mấy thứ này thiếu mấy ngày rồi? Có cần mua nhiều thêm một chút không ạ?"
Thái Nghệ nói: "Thiếu gần mười ngày nay rồi. Gần đây các đệ tử đã thi môn dược lý xong, không cần mua nhiều."
Tuyết Hoài nói: "Dạ, con hiểu rồi. Sư tôn, ngài đi làm việc của ngài đi."
Đệ tử trong môn có thể dùng thuốc và vật dụng theo hạn mức, Mộ Dung sơn trang còn tiếp tế định kỳ, dùng những thứ này làm cơm cũng không lạ, dùng làm cơm bán lấy tiền cũng là chuyện bình thường.
Tuyết Hoài vẫn cho là đối phương tùy tiện làm một chút, y nhân tiện ha ha vài tiếng, hai bên đắc lợi. Nhưng dưới tình trạng thiếu hàng thế này thì làm sao người kia có thể làm ra bàn mỹ thực cho y?
Người bình thường sẽ vì một hạt vàng, tiêu hao tinh lực đi tìm những nguyên liệu khó tìm này?
Hơn nữa đối phương đến quá đúng lúc.
Vừa vặn ngay khi y phát bệnh, đúng lúc cần thuốc Trấn Hồn, lại nấu nhiều như vậy.
Tuyết Hoài xoa xoa mặt, hít sâu một hơi. Không cần suy nghĩ nữa, y đã biết người làm cơm bốn ngày nay là ai rồi.
Hoàn chương 24
Tác giả kể lại:
Tin tức từ Tuyết Hoài:
Làm bạn nhé x1
Làm bạn nhé x2
Có ở đây không? Có ở đây không? Xin chào? Làm bạn nhé?
Vân Thác tâm tình phức tạp: Lão bà, em đang làm cái gì vậy T...T
Beta: RedHorn
Sau đêm đó, Tuyết Hoài trở về muốn tìm Thanh điểu nhờ nó hỗ trợ vận chuyển dược liệu cho mình.
Cũng bởi vì cơ thể y thực sự khó chịu, lại không muốn cho Mộ Dung Kim Xuyên lo lắng, vì vậy y tìm Thái Nghệ xin nghỉ một ngày, nói là mình tu hành gặp bình cảnh, cần phải giải sầu.
Người khác xin nghỉ với lý do gặp bình cảnh, vậy khẳng định là kiếm cớ để lười, nhưng nếu là Tuyết Hoài nói mình gặp bình cảnh thì đó là một vấn đề cực khó, Thái Nghệ liền phê chuẩn cho y.
Tuyết Hoài về phòng ngủ như hôn mê bất tỉnh, một đêm không mơ mộng. Sau khi tỉnh lại tinh thần được chữa trị một chút, chỉ là ngũ tạng vẫn còn tích tụ hàn khí, thấy hoa quả trong tiên môn liền thèm ăn, sáng sớm với buổi trưa y cũng chưa ăn cơm.
Y cần phải giải sầu là thật, đi dạo tiên môn một vòng đến trước cổng dẫn tới học đường thì thấy Thái Nghệ và một vị tiên tôn khác đang khảo hạch các đệ tử học dược lý, y liền hăng hái chạy vô xem, nhìn khắp một vòng thuận tiện kiếm đồng học nấu thuốc với chuẩn bị đồ ăn đêm qua.
Không ngờ Thái Nghệ lại nhìn thấy y, hỏi y giải sầu thế nào rồi, công pháp có hoàn thiện chưa.
Tuyết Hoài nói: "Có tiến triển, con không để tâm đến chuyện công pháp nhiều đâu, ngài yên tâm."
Thái Nghệ vươn tay kéo y lại không cho đi: "Vậy là tốt rồi, Tuyết Hoài, con qua đây giúp ta ghi chép kết quả thi của các hài tử này để xét cấp bậc, viết xong cứ để tại Thảo Mộc đường, được không?"
Tuyết Hoài cũng đang rảnh rỗi nên đồng ý ngay. Y học nhiều hiểu sớm, rất nhiều phần thi được y giúp đỡ nên tiến độ bên Thái Nghệ và vị lão sư kia tiến hành rất nhanh, bỏ xa những vị lão sư khác.
Có mấy cô nương thi xong nhìn thấy y đẹp, cười hì hì tiến lên làm quen. Tuyết Hoài câu được câu không nói với các nàng, một cô nương gan dạ hỏi y: "Tuyết Hoài, có người nói ngươi và Thiếu tiên chủ Vân Thác đính hôn là thật sao?"
Tuyết Hoài buông giấy bút: "?"
"Ai ai cũng đều nói như vậy hết, ngươi không biết chứ hôm trước có người tự xưng là Thiếu tiên chủ tìm tới cửa, còn nói ngươi là người của hắn rồi, vì vậy mà ngươi không chơi cùng với những người khác hả?"
Tuyết Hoài cố gắng bắt chước thiếu niên non nớt muốn giải thích: "Không phải mà, chỉ là ta được giao quá nhiều nhiệm vụ, cho nên không có thời gian chơi với các ngươi, không phải cố ý."
"Vậy hả, mà chuyện Thiếu tiên chủ theo đuổi ngươi là thật ư?" Mấy cô nương càng thêm tò mò, hỏi y: "Vậy lần trước là hắn tới tìm ngươi đúng không? Người kia mặc đồ đen, vô cùng tuấn tú."
"Thật hả?" Tuyết Hoài nhớ lại lịch trình mấy hôm nay, có chút chần chừ: "Hắn không tới tìm ta, cũng...không nói cho ta biết chuyện này, không chừng người mà các ngươi thấy là giả mạo đó? Hắn bề bộn nhiều việc, không rảnh để nói chuyện yêu đương."
Điều y nói là sự thật, dù sao chuyện y đi tiên sơn tu hành do y gạt Vân Thác. Xung quanh Vân Thác có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, còn đang chuẩn bị đại sự vào năm sau, cho nên không có khả năng hắn chạy đến đây tìm tiểu tán tu là mình.
Nhưng mà dù sao Vân Thác khi hành sự thường điệu thấp, không thường lộ mặt, trước đây cũng không phải là không có người đem danh hiệu Gã lừa bịp gắn cho hắn - không ngoại lệ, đều bị hắn thu thập sạch sẽ.
Tuyết Hoài trái lo phải nghĩ, chuyện này thật kỳ lạ, y để chuyện này trong lòng, lần tới sẽ nhờ Thanh điểu tìm hiểu hướng đi gần đây của Vân Thác.
Mấy cô nương bên cạnh y chờ y nói tiếp, thấy y đang suy nghĩ thì nở nụ cười thâm thúy: "Tuyết Hoài, ngươi và hắn đều bận rộn quá ha! Mà ngươi còn chưa trả lời, có phải hắn theo đuổi ngươi không hả?"
Tuyết Hoài chưa từng bị nhiều người vây quanh trêu đùa như thế này, huống chi là một đám cô nương ngây thơ hồn nhiên, hung dữ cũng không được, mà trừng người cũng không xong. Y chưa từng trải qua chuyện tình ái, da mặt mỏng, đứng dậy nói lung tung vài câu cho qua, rồi bảo mình đang viết kết quả khảo thí cho Thái Nghệ, còn dặn dò: "Không có căn cứ, không được truyền lung tung, hiểu không?"
"Ai dô, nói một câu cũng đâu mất miếng thịt nào? Đừng xấu hổ mà Tuyết Hoài sư huynh."
Tuyết Hoài làm bộ không nghe không thấy, thoáng chốc chạy tới Thảo Mộc đường, người xuống chép lại kết quả khảo thí cho Thái Nghệ.
Đám cô nương kia cười hi hi ha ha.
Tuyết Hoài như có điều suy nghĩ.
Theo...đuổi?
Vân Thác đang theo đuổi mình?
Cha y tự chủ trương thay y nhận hôn thư, thế nhưng một là chưa tuyên cáo ra bên ngoài, hai là y có quyền từ chối, nhưng kỳ thực y cũng không hiểu đây rốt cuộc là có ý gì - kết quả đây không phải là làm chuyện vô dụng sao?
Y nghĩ mãi không ra.
Viết xong cho Thái Nghệ, y tính đi tìm tiên sư quản lý dược liệu để xin mấy trái sơn tra và trần bì để ăn lót dạ dày một tí, muốn khai vị nhưng vẫn cứ cảm thấy tỳ vị không thoải mái nên đành từ bỏ.
Do những thứ này có vị chua, nên dạ dày cảm thấy hơi xót, uống nước cũng không đỡ. Thuốc Trấn Hồn có tác dụng phụ là khiến tỳ vị không thỏa mái, lần trước y uống thuốc xong liền ngủ nên cảm giác không rõ ràng, lần này cảm thấy rõ hơn.
Bên ngoài mưa tí tách rơi, y cảm thấy hơi lạnh nên đến bên lò sưởi sưởi ấm, bất tri bất giác ngủ mất.
Thỉnh thoảng có người đến người đi, y cảm giác được Thái Nghệ đến lấy gì đó, nàng thấy y nhưng không nói gì, chỉ là cầm tấm chăn đắp lên cho y. Các đồng học khác dù lạ hay quen cũng đi nhẹ bước chân, rất nhanh đã đến hoàng hôn, Thảo Mộc đường không còn ai, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà chiếu rọi một căn phòng yên tĩnh.
Tuyết Hoài bị âm thanh đóng cửa sổ đánh thức.
Trong phòng không có ai, chỉ có y ở đây đốt đèn, dưới chân lốm đốm tro than. Mưa vẫn chưa ngừng, cửa sổ cách gần y nhất bị người bên ngoài đẩy lên, không có đóng kín nên lửa than bên trong bị gió thổi mấy lần.
Tuyết Hoài chậm rãi tỉnh táo, cũng lười kiểm tra xung quanh, chỉ thấy một bóng người thoáng qua, sau đó nhanh chân bỏ chạy đi mất.
Chắc là đồng học nào đó sợ nước mưa hắt vào nên thuận tay đóng cửa.
Tuyết Hoài duỗi người, muốn đứng dậy đóng cho kín cửa, cũng tiện trở về phòng luôn.
Chưa vươn tay ra, y kinh ngạc nhìn về phía mặt bàn bên kia.
Tại nơi y đặt tờ giấy lần trước, có một chén cháo còn nóng hầm hập. Phía dưới đè một tờ giấy, mặt trên dùng cách viết ngoáy rất khó để nhận ra mặt chữ: "Không cần khách khí, có phải ngươi thường xuyên không ăn cơm? Một chén cháo hải sản và một hạt ngọc vàng, còn đồ ăn lúc trước cho ngươi hết. Có thể nợ lại. không ăn thì để lại, ta bán cho người khác."
Tuyết Hoài: "..."
Y cầm tờ giấy nở nụ cười: "Còn có thể như vậy? Thì ra vị đồng học này không phải đến đây để luyện tập dược lý, mà cơ bản là muốn làm đồ ăn?"
Y rất thông cảm loại lạc thú này. Khi còn bé y rất thích dùng nồi niêu xoong chảo, giống như phàm nhân đam mê đồ ăn, y thường mời bạn học đến nhà chơi, làm được đồ ăn ngon thì vui vẻ đem cho mẫu thân ăn, món nào không ăn được thì kín đáo đưa cho phụ thân.
Tuyết Hoài nhìn chén cháo hải sản, chén đựng bằng bạc, khẳng định không có độc.
Cháo hải sản nóng hổi gợi lên sự thèm ăn, y dùng muỗng múc ăn thử, cháo vừa vào miệng liền tan, hạt gạo thơm mềm, phối đầy đủ gia vị, còn có hạt ý dĩ và hạt sen nuôi dạ dày. Mặn ngọt vừa phải, ăn cực kỳ ngon, trong chớp mắt y liền ăn sạch sẽ.
Tuyết Hoài còn chưa thỏa mãn, dùng thuật tinh lọc rửa sạch chén, sau đó đặt xuống năm hạt ngọc vàng dưới chén, dùng pháp thuật lưu lại âm thanh: "Cảm ơn."
- --
Tuyết Hoài từ trước tới nay là người ra tay hảo phóng, nhưng không nghĩ tới chính là buổi tối người nọ cư nhiên để lại tờ giấy khác cho y.
Tờ giấy đó được nhét vào khe cửa, bị con Thao Thiết móc ra, trên đó viết: "Tiền nào của nấy, ta không lấy tiền không công của ngươi, ngươi cho ta nhiều hơn bốn hạt vàng, bốn ngày kế tiếp ta sẽ làm cơm đặt lại vị trí cũ cho ngươi."
Tuyết Hoài nghĩ không ra: "Nói cách khác, bốn ngày tiếp theo ta sẽ có cơm canh nóng hổi để ăn? Không biết là được chọn món không ta."
Y lật lại tờ giấy ra mặt sau, lập tức nhìn thấy phần ghi chú: "Nếu đặc biệt muốn ăn gì, thì cứ ghi lại cho ta."
Tuyết Hoài: "..."
Xem ra vị đồng học này thực sự thích nấu cơm.
Những ngày tiếp theo, Tuyết Hoài qua lại lớp học bình thường, thế nhưng tốc độ tu luyện tu hành thủy linh căn và Quan Tâm thuật bị chậm lại. Thuốc Trấn Hồn tác dụng phụ rất lớn, y cần phải nghỉ ngơi.
Dưới tình huống như vậy, việc vị đồng học không quen biết kia làm cơm mỗi chiều cho y trở thành trụ cột tinh thần rất to lớn - bọn họ đã sớm tích cốc, đa số người muốn ăn thì cũng chỉ ăn tiên hoa hoặc tiên quả lạnh lão, y sớm đạt tới Ngân Đan kỳ, không cần tích cốc, nhưng ăn là một trong số những lạc thú trong đời không thể bỏ.
Y cũng cân nhắc qua muốn thuê bạn học này nấu cơm cho mình luôn, nhưng hiển nhiên người ta cũng xuất phát từ thú vui, cũng không có ý muốn gặp mặt, cho nên y đành phải buông kế hoạch này xuống, ngược lại bắt đầu suy nghĩ làm thế nào huấn luyện con thao thiết nấu cơm.
Mấy ngày tiếp theo, hai bên trái lại tạo nên một loại ăn ý thần bí. Mỗi hoàng hôn, Tuyết Hoài đề ngồi bên cửa sổ, bên cạnh là hộp đồ ăn đang đợi mình, đều dùng chén bạc đựng, lúc nào cũng tràn một đống, Tuyết Hoài ăn không hết, có lúc còn phải đem về làm đồ ăn khuya.
Tuyết Hoài yêu cầu không cao, chỉ cần nóng là được, vì vậy cũng chưa từng ghi chú điều gì. Người nọ cho hắn ăn càng ngày càng đa dạng, nguyên vật liệu đều là có sẵn ở Thảo Mộc đường, còn là những món Tuyết Hoài thích ăn.
Nói tóm lại, khẩu vị của người này rất hợp với y.
Tuyết Hoài nghĩ người này rất đáng để kết giao - cho dù người ta không muốn nấu cơm mỗi ngày cho mình ăn, nhưng sau này lỡ đâu lại làm cơm thì sao?
Hôm nay, sau khi rửa chén bát xong xuôi, y để lại tờ giấy cho người nọ: "Có thể làm bạn được không?"
Ngày thứ hai, không thấy tờ giấy đó nữa.
Cơm vẫn đưa tới, nhưng có chút không giống với hôm trước, hình như không ngon như những bữa cơm trước đó.
Tuyết Hoài suy nghĩ mãi, nghĩ đối phương chắc quên việc trả lời, nên viết thêm một tờ giấy nữa: "Có thể làm bạn được không?"
Kết quả ngày hôm sau vẫn không thấy trả lời, Tuyết Hoài liền hiểu, nghĩ người ta không muốn kết bạn nên dùng sự im lặng để trả lời.
Cho nên y cũng không muốn nhắc lại.
- --
Ngày thứ tư, người này làm cho y một nồi vịt tiềm măng. Tuyết Hoài nghĩ quan hệ ngắn ngủi này sắp kết thúc, không ngờ người kia để lại tờ giấy cho y, hỏi: "Còn muốn ăn nữa không? Nếu muốn ăn thì mỗi ngày một hạt ngọc vàng."
Tuyết Hoài vui vẻ để lại năm mươi hạt vàng, đồng thời bắt đầu suy nghĩ làm sao để quan hệ hữu nghị này phát triển lâu dài ổn định. Nếu không lần sau cứ đưa cho người ta một nghìn hạt vàng nhở?
Sau khi ăn xong, y làm sạch bát, đem hộp thức ăn đặt lại chỗ cũ.
Vừa ra cửa đã gặp Thái Nghệ.
Thái Nghệ thấy y liền bắt chuyện: "Tiểu Hoài, đến đây, vi sư hỏi một chuyện, sư phụ chưởng quản dược liệu bị bệnh, hiện tại thiếu một số thứ, có thể nhờ Thanh điểu của con chở hàng đến không? Chút nữa tới chỗ ta nhận tiền."
Tuyết Hoài nói: "Được, ngài muốn mua gì?"
Thái Nghệ suy nghĩ một chút: "Là ba thứ, nhân sâm, hạt trúc và măng."
"?"
Món ăn hôm nay của Tuyết Hoài là vịt tiềm măng, hôm qua chính là canh gà nhân sâm.
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, sau đó hỏi: "Sư tôn, mấy thứ này thiếu mấy ngày rồi? Có cần mua nhiều thêm một chút không ạ?"
Thái Nghệ nói: "Thiếu gần mười ngày nay rồi. Gần đây các đệ tử đã thi môn dược lý xong, không cần mua nhiều."
Tuyết Hoài nói: "Dạ, con hiểu rồi. Sư tôn, ngài đi làm việc của ngài đi."
Đệ tử trong môn có thể dùng thuốc và vật dụng theo hạn mức, Mộ Dung sơn trang còn tiếp tế định kỳ, dùng những thứ này làm cơm cũng không lạ, dùng làm cơm bán lấy tiền cũng là chuyện bình thường.
Tuyết Hoài vẫn cho là đối phương tùy tiện làm một chút, y nhân tiện ha ha vài tiếng, hai bên đắc lợi. Nhưng dưới tình trạng thiếu hàng thế này thì làm sao người kia có thể làm ra bàn mỹ thực cho y?
Người bình thường sẽ vì một hạt vàng, tiêu hao tinh lực đi tìm những nguyên liệu khó tìm này?
Hơn nữa đối phương đến quá đúng lúc.
Vừa vặn ngay khi y phát bệnh, đúng lúc cần thuốc Trấn Hồn, lại nấu nhiều như vậy.
Tuyết Hoài xoa xoa mặt, hít sâu một hơi. Không cần suy nghĩ nữa, y đã biết người làm cơm bốn ngày nay là ai rồi.
Hoàn chương 24
Tác giả kể lại:
Tin tức từ Tuyết Hoài:
Làm bạn nhé x1
Làm bạn nhé x2
Có ở đây không? Có ở đây không? Xin chào? Làm bạn nhé?
Vân Thác tâm tình phức tạp: Lão bà, em đang làm cái gì vậy T...T