Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau khi Tuyết Tông trở về không lâu liền bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi tân khách tứ hải tiên châu đến Tuyết gia dự tiệc, rầm rầm rộ rộ như muốn mời tất cả nhân vật quyền quý ở Tiên giới, thậm chí như chúng tiên Thiên Đình trình diện vậy.
Nguyên nhân là sắp đến sinh thần của Tuyết Hoài.
Hằng năm sinh thần của y đều được Tuyết gia tổ chức vô cùng long trọng, giới quyền quý của lục giới đều hội tụ đầy đủ. Tuyết Tông luôn là một người khéo léo, đừng nói đến bản thân Tuyết Hoài cũng không thua kém ai, chỉ cần dựa vào lượng nhân mạch này, dù bốc đại một người thường trong nhóm đó thôi thì nửa đời sau cũng là vô tư vô lo.
Đây chính là phương thức mà Tuyết gia cưng chìu Tuyết Hoài - ngoài điểm này ra, sinh thần làm rầm rộ như vầy cũng có một nguyên nhân, đó là sinh thần của Tuyết Hoài cũng chính là ngày sinh thần của mẫu thân họ Mộ Dung đã mất của y.
Năm ấy mẫu thân Tuyết Hoài được gả vào Tuyết gia, sinh hạ Tuyết Hoài xong chưa tới mười năm đã bệnh nặng qua đời. Mộ Dung gia là thế gia vọng tộc, cũng là tiên môn thế gia danh tiếng, ông bà ngoại của Tuyết Hoài tới tận bây giờ vẫn chưa cho Tuyết Tông một sắc mặt tốt, cho rằng chính ông hại chết nữ nhi bảo bối của mình.
Thế nhưng đôi lão nhân bướng bỉnh cứng ngắc lại đối xử với Tuyết Hoài rất tốt. Từ khi Liễu thị gả vào Tuyết gia, Mộ Dung gia không cho phép Tuyết Tông bước chân về tiên môn nửa bước, nhưng Tuyết Hoài vẫn thương xuyên qua lại chăm sóc các lão nhân, bọn họ cũng yêu thương y đến tận xương tủy.
Mọi người đều biết, sau này muốn Tuyết Hoài đồng kế thừa sự nghiệp của hai gia tộc.
Y chạy đi nói với cha mình: "Năm nay sinh thần của con đừng làm tiệc nữa, chỉ là sinh thần mười bảy tuổi thôi mà, không quan trọng đâu."
Tuyết Tông kiên trì nói: "Vậy sao được? Năm nào cũng làm, năm nay đột nhiên không làm, người khác còn tưởng ta đây là một người cha thiên vị con cái, rồi lại hoài nghi này nọ chúng ta. Mẫu thân con trên trời có linh thiêng nếu mà biết cũng sẽ tới trách cứ cha."
Tuyết Hoài cười: "Nào có ai nghĩ như vậy? Huống chi mẫu thân thích nhất là thoải mái tự do, mẫu thân thấy sinh thần của con không có lễ nghi phiền phức, vậy mới là yêu thương."
Tuyết Tông từ chối cho ý kiến.
Tuyết Hoài bình tĩnh nói: "Con muốn vào ngày sinh thần có thể thắp cho mẫu thân nén nhang, rồi đi qua thăm ông bà ngoại, được không ạ?"
Cuối cùng kết quả sau cuộc thương nghị là, tiệc sinh thần vẫn làm, nhưng chỉ là bữa tiệc nhỏ, chỉ là gia yến. Buổi trưa cả nhà tập hợp ăn một bữa cơm là coi như xong.
Tuyết Hoài truyền Thanh điểu đến cổng nhà ông bà truyền tin, hỏi lúc nào có thể đến.
Mộ Dung gia ở ngoài tiên châu, Thanh điểu vừa bay vừa về cũng phải mất ba ngày, thời gian còn lại, Tuyết Hoài tập trung vẽ lại bức tranh trong đồ phổ.
Thâm Hoa Đài vạn hoa nở rộ, mùa đông ấm áp như xuân, ngày đêm không phân biệt được, Tuyết Hoài ngẩn ngơ hồi lâu quên cả thời gian.
Lão nô cười nói: "Mấy ngày nay thiếu gia không về nhà, bạn ngài mỗi ngày đều tặng quà tới."
Tuyết Hoài nghi hoặc: "Ai? Vân Thác sao?"
Lão nô nói: "Là thiếu gia Chư gia, hôm kia đưa tới một bó hoa Nguyệt Quang, hôm qua lại đưa tới một hộp cao hoa Long đài, hôm nay lại tặng một túi gấm kim tuyến thêu đôi uyên ương, bên trong còn có một bài thơ."
Tuyết Hoài há miệng không nói lời nào, phụ thân Tuyết Tông đứng bên cạnh nghe được, cười hì hì cảm thán: "Nhi tử thực sự đã trưởng thành rồi! Nhìn vậy thôi mà đã mười bảy, biết nói chuyện yêu đương rồi."
Tuyết Hoài không nhịn được tranh luận: "Con còn chưa cập quan, gấp gì chứ?"
Tuyết Tông trừng y: "Cha và nương con, ở tuổi này đã sinh ra con rồi, con nói thử xem?"
Sau đó lại nói bóng nói gió hỏi y: "Mà nè, là cô nương nhà nào vậy, hay là thằng nhóc nhà nào ngưỡng mộ con? Mặc kệ loại nào, cha nghĩ được đấy, con xem có thích không."
Tuyết Hoài nhịn cười: "Không có mà. Khi nào con có người thích thì sẽ nói cho cha ngay."
Lúc này Tuyết Tông mới yên lòng, cảnh cáo y: "Không nên chọn sai người nhé! Ánh mắt là thứ nhất, thứ nhì là địa vị thế lực tiền tài, quan trọng là...Phải đối xử tốt với con, không được tâm tà bất chính. Cái tên Chư tiểu thiếu gia kia cha thấy được đấy, nhưng mà nghìn vạn lần con không được để ý cái tên Vân tiểu tử kia, tuổi còn nhỏ mà một thân lệ khí. Huynh đệ kết nghĩa thì có hàng nghìn hàng vạn, nhưng đạo lữ là độc nhất vô nhị, nhất định phải cẩn thận."
Tuyết Hoài cười ra tiếng: "Hắn sẽ không thích ta. Cha à, cha đừng thay con suy nghĩ nhiều, mau mau nhìn lửa kìa, thanh kiếm của cha muốn bị nấu chảy luôn rồi."
Có điều nốt nhạc đệm nhỏ này lại nhắc nhở Tuyết Hoài, nhắc y phải nhớ về quá khứ một cái.
Tuyết Hoài từ nhỏ đã rất xinh đẹp, người theo đuổi nhiều như mây. Khi y học ở nhà trẻ Kiêm Viên, một đám phượng hoàng cao ngạo chảnh chọe đều buông bỏ tư thái, một đám tròn vo bông xù chưa biết biến hình chen chúc nhau chạy tới chiếp chiếp cùng chơi với y.
Sau này lớn thêm một chút thì trở về Tiên châu cũng có bạn cùng lứa xem trọng y.
Không biết kể từ lúc nào, quà mang đến nhà đã chất thành núi, Lão nô sẽ giúp y phân loại đơn giản, nếu là vật thì trả về. Nếu là túi gấm cùng thư, có lẽ đây là của người khác tự mình làm, thì Tuyết Hoài sẽ gửi một lá thư cảm ơn và từ chối để cùng gửi trả về.
Tuyết Hoài trở về nhà một chuyến, đem mấy thứ này xử lý tốt, sau đó lấy quần áo sạch và đồ dùng hằng ngày của y và phụ thân.
Y không nghĩ tới là, vừa ra khỏi cửa y gặp ngay Chư Tinh, là thiếu niên tặng quà cho y mấy hôm nay.
"Ngươi, người rốt cục cũng về rồi, mấy hôm nay ta thấy ngươi không ở nhà, nghĩ muốn thử vận khí một chút." Chư Tinh không dám nhìn y, đỏ mặt lấy ra một cái ngọc bội tinh xảo trong tay áo ra: "Ta nghe nói sắp tới sinh thần của ngươi, đây là lễ vật."
Từ nhỏ Tuyết Hoài đã có khả năng nhận thức được các loại pháp bảo tiên giới, chỉ nhìn thoáng qua miếng hồng ngọc, màu sắc tự nhiên, trong sáng vô cùng, liền biết là trân phẩm quý hiếm, có thể là đồ gia truyền.
Y lắc đầu: "Cái này ta không thể nhận, quá quý giá, nếu ngươi thật sự muốn tặng quà sinh thần cho ta thì thay vì tặng linh thạch thì đến Hải Yêu mua tiểu lung bao cho ta, ta sẽ rất vui."
Y nhìn sắc mặt Chư Tinh từ cao hứng chuyển sang thất vọng, nghĩ thầm quả nhiên vẫn còn con nít.
Tuyết Hoài cầm ngọc bội trả về tay hắn, định chào tạm biệt thì Chư Tinh khẩn trương nói: "Chờ một chút, Tuyết công tử...Tuyết Hoài."
Tuyết Hoài dừng chân, chợt nghe tiếng nói lắp bắp của hắn vang lên: "Ta...Trước đó, cướp pháp khí của nhà ngươi, không phải cố ý, ta...ta..."
Tuyết Hoài kiên trì nghe hắn nói.
Chư Tinh quá khẩn trương, nói mãi cũng chưa vào trọng tâm, nói tới nói lui một hồi thì nói: "Ngươi, ngươi có thể cùng ta song, song tu không?"
Sau khi nói xong, chính Chư Tinh cũng sửng sốt, gương mặt phồng lên như con lợn, nóng như lửa đốt vội vàng sửa lại: "Ta không có, ta không có ý đó! Ý của ta là muốn hỏi ngươi có dự định tìm một đạo lữ để song tu hay không, ta thật không có ý đó..."
Tuyết Hoài nhìn hắn muốn khóc, liền ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười: "Ta biết, không sao. Nhưng mà tạm thời ta không có quyết định này, cũng không có người thích, Chư công tử."
Chư Tinh lăng lăng nhìn y nửa ngày.
Bị cự tuyệt, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là đau khổ, mà là...
Người này cười rộ lên thật là đẹp!
Mặt mày cong cong, như nắng ấm mùa xuân, tan rã sông băng vạn năm.
Tuyết Hoài là một người thường xuyên đeo nụ cười giả tạo trên mặt, bởi vì ở trên cao, cho nên cười rộ lên cũng có chút lãnh đạm và khó gần, tuy nhiên hiện tại nụ cười này lại không giống trước đây, như một người ở nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời tìm kiếm hương hoa, trong mắt thiếu chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra chút ánh sáng và ấm áp.
Hắn không biết Tuyết Hoài đang cười cái gì.
Tuyết Hoài đang cười - y cười vì tuổi 17 ở kiếp này vậy mà có cơ hội nhìn thấy một thiếu niên hoạt bát mà khí phách và tình cảm chân thành. Dư âm của tử vong và phản bội vẫn luôn quẩn quanh đầu óc của y cho đến nay, như dây cung căng cứng, vì thế không dễ dàng thả lỏng trước một thiếu niên khẩn trương luống cuống thế này được.
Sinh mệnh này là chân thật, y đang hô hấp không khí, nhìn mỗi người đều là sống sờ sờ. Giấc mộng lớn trọng sinh này, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật.
Vì vậy, y mới thoải mái mà bật cười, không cần nhớ đến tử vong, y muốn nghĩ gì thì nghĩ, yêu thì cứ yêu thôi.
Chư Tinh ngơ ngác nhìn y, Tuyết Hoài vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt!". Sau đó phất tay áo đi đến Thâm Hoa Đài,
***
"Y cười rộ lên thật đẹp!"
Ở phía bờ tường không xa kia, các thiếu niên lén lút thò người đi ra, đón thằng bạn thân của họ.
Chư Tinh là bị bọn họ giật dây đi tỏ tình. Mặc dù kết quả không như ý, nhưng thái độ của Tuyết Hoài so với dự đoán của mọi người đã là tốt lắm rồi.
Có người vỗ mạnh vai hắn: "Cố gắng một chút! Còn cơ hội, Tuyết thiếu chủ rất tốt."
Cũng có người đầy bụng nghi vấn: "Mà câu tuổi trẻ thật tốt kia có ý gì? Trong chúng ta chỉ có Vân đại ca lớn tuổi nhất, nhưng chỉ ít hơn y hai ba tháng, y nghĩ Chư Tinh còn quá nhỏ hả?"
Chư Tinh lầu bầu nói: "Không biết."
Vân Thác vẫn giữ nguyên tư thế, ôm kiếm đứng tựa bên tường, không tham dự vào, cũng không rời đi, con mèo màu xám bạc ngồi xổm trên đầu vai hắn, thường thường nghiêng cái đầu nhỏ ngây ngô nhìn xung quanh.
Tầm mắt hắn đang đuổi theo hướng Tuyết Hoài rời khỏi.
Tựa hồ mỗi khi gặp chuyện gì liên quan đến Tuyết Hoài, hắn vẫn giữ thái độ đó, không tham dự, chỉ đứng xa xa nhìn. Hắn và Tuyết Hoài kết bái huynh đệ, tại bữa tiệc trước cũng không có lời nào để nói, Tuyết Hoài cùng đám thanh niên kia thoạt nhìn còn thân thiết hơn cả Vân Thác.
Không ai hỏi qua hắn cảm thấy thế nào về Tuyết Hoài, yêu thích, bình thường hay cảm thấy thú vị?
Hắn cũng nhìn y, nhưng vì cái gì chưa bao giờ nói tên của hắn? Đây là chuyện không thể nói sao?
Chư Tinh nhìn Vân Thác, trong đầu không khỏi nhớ lại mấy hôm trước bọn họ động viên hắn theo đuổi Tuyết Hoài, khi đó Vân Thác cũng ở đó.
Bọn họ cũng đã từng hỏi qua, mỗi người đều đảm bảo không ai có ý gì với y hết, sẽ không "Cùng huynh đệ cướp người."
Vân Thác lúc đó...Vân Thác lúc đó nói như thế nào?
Hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi thật lòng thích y, sau đó đối xử với y thật tốt, thử theo đuổi một lần cũng không sao." Và không nói thêm gì khác nữa.
Một ý tưởng mơ hồ xuất hiện trong suy nghĩ Chư Tinh khiến hắn giật nảy mình.
Là không theo đuổi, hay là...không dám?
Hắn nhìn Vân Thác, dò hỏi: "Vân Thác, người...tặng Tuyết Hoài, quà sinh thần gì chưa? Muốn cùng bọn ta cùng chuẩn bị không?"
Vân Thác liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời trở về, cúi người ôm con mèo Dưa Ngốc của mình.
Chưa có chuẩn bị.
Hoàn chương 11
Beta: RedHorn
Sau khi Tuyết Tông trở về không lâu liền bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi tân khách tứ hải tiên châu đến Tuyết gia dự tiệc, rầm rầm rộ rộ như muốn mời tất cả nhân vật quyền quý ở Tiên giới, thậm chí như chúng tiên Thiên Đình trình diện vậy.
Nguyên nhân là sắp đến sinh thần của Tuyết Hoài.
Hằng năm sinh thần của y đều được Tuyết gia tổ chức vô cùng long trọng, giới quyền quý của lục giới đều hội tụ đầy đủ. Tuyết Tông luôn là một người khéo léo, đừng nói đến bản thân Tuyết Hoài cũng không thua kém ai, chỉ cần dựa vào lượng nhân mạch này, dù bốc đại một người thường trong nhóm đó thôi thì nửa đời sau cũng là vô tư vô lo.
Đây chính là phương thức mà Tuyết gia cưng chìu Tuyết Hoài - ngoài điểm này ra, sinh thần làm rầm rộ như vầy cũng có một nguyên nhân, đó là sinh thần của Tuyết Hoài cũng chính là ngày sinh thần của mẫu thân họ Mộ Dung đã mất của y.
Năm ấy mẫu thân Tuyết Hoài được gả vào Tuyết gia, sinh hạ Tuyết Hoài xong chưa tới mười năm đã bệnh nặng qua đời. Mộ Dung gia là thế gia vọng tộc, cũng là tiên môn thế gia danh tiếng, ông bà ngoại của Tuyết Hoài tới tận bây giờ vẫn chưa cho Tuyết Tông một sắc mặt tốt, cho rằng chính ông hại chết nữ nhi bảo bối của mình.
Thế nhưng đôi lão nhân bướng bỉnh cứng ngắc lại đối xử với Tuyết Hoài rất tốt. Từ khi Liễu thị gả vào Tuyết gia, Mộ Dung gia không cho phép Tuyết Tông bước chân về tiên môn nửa bước, nhưng Tuyết Hoài vẫn thương xuyên qua lại chăm sóc các lão nhân, bọn họ cũng yêu thương y đến tận xương tủy.
Mọi người đều biết, sau này muốn Tuyết Hoài đồng kế thừa sự nghiệp của hai gia tộc.
Y chạy đi nói với cha mình: "Năm nay sinh thần của con đừng làm tiệc nữa, chỉ là sinh thần mười bảy tuổi thôi mà, không quan trọng đâu."
Tuyết Tông kiên trì nói: "Vậy sao được? Năm nào cũng làm, năm nay đột nhiên không làm, người khác còn tưởng ta đây là một người cha thiên vị con cái, rồi lại hoài nghi này nọ chúng ta. Mẫu thân con trên trời có linh thiêng nếu mà biết cũng sẽ tới trách cứ cha."
Tuyết Hoài cười: "Nào có ai nghĩ như vậy? Huống chi mẫu thân thích nhất là thoải mái tự do, mẫu thân thấy sinh thần của con không có lễ nghi phiền phức, vậy mới là yêu thương."
Tuyết Tông từ chối cho ý kiến.
Tuyết Hoài bình tĩnh nói: "Con muốn vào ngày sinh thần có thể thắp cho mẫu thân nén nhang, rồi đi qua thăm ông bà ngoại, được không ạ?"
Cuối cùng kết quả sau cuộc thương nghị là, tiệc sinh thần vẫn làm, nhưng chỉ là bữa tiệc nhỏ, chỉ là gia yến. Buổi trưa cả nhà tập hợp ăn một bữa cơm là coi như xong.
Tuyết Hoài truyền Thanh điểu đến cổng nhà ông bà truyền tin, hỏi lúc nào có thể đến.
Mộ Dung gia ở ngoài tiên châu, Thanh điểu vừa bay vừa về cũng phải mất ba ngày, thời gian còn lại, Tuyết Hoài tập trung vẽ lại bức tranh trong đồ phổ.
Thâm Hoa Đài vạn hoa nở rộ, mùa đông ấm áp như xuân, ngày đêm không phân biệt được, Tuyết Hoài ngẩn ngơ hồi lâu quên cả thời gian.
Lão nô cười nói: "Mấy ngày nay thiếu gia không về nhà, bạn ngài mỗi ngày đều tặng quà tới."
Tuyết Hoài nghi hoặc: "Ai? Vân Thác sao?"
Lão nô nói: "Là thiếu gia Chư gia, hôm kia đưa tới một bó hoa Nguyệt Quang, hôm qua lại đưa tới một hộp cao hoa Long đài, hôm nay lại tặng một túi gấm kim tuyến thêu đôi uyên ương, bên trong còn có một bài thơ."
Tuyết Hoài há miệng không nói lời nào, phụ thân Tuyết Tông đứng bên cạnh nghe được, cười hì hì cảm thán: "Nhi tử thực sự đã trưởng thành rồi! Nhìn vậy thôi mà đã mười bảy, biết nói chuyện yêu đương rồi."
Tuyết Hoài không nhịn được tranh luận: "Con còn chưa cập quan, gấp gì chứ?"
Tuyết Tông trừng y: "Cha và nương con, ở tuổi này đã sinh ra con rồi, con nói thử xem?"
Sau đó lại nói bóng nói gió hỏi y: "Mà nè, là cô nương nhà nào vậy, hay là thằng nhóc nhà nào ngưỡng mộ con? Mặc kệ loại nào, cha nghĩ được đấy, con xem có thích không."
Tuyết Hoài nhịn cười: "Không có mà. Khi nào con có người thích thì sẽ nói cho cha ngay."
Lúc này Tuyết Tông mới yên lòng, cảnh cáo y: "Không nên chọn sai người nhé! Ánh mắt là thứ nhất, thứ nhì là địa vị thế lực tiền tài, quan trọng là...Phải đối xử tốt với con, không được tâm tà bất chính. Cái tên Chư tiểu thiếu gia kia cha thấy được đấy, nhưng mà nghìn vạn lần con không được để ý cái tên Vân tiểu tử kia, tuổi còn nhỏ mà một thân lệ khí. Huynh đệ kết nghĩa thì có hàng nghìn hàng vạn, nhưng đạo lữ là độc nhất vô nhị, nhất định phải cẩn thận."
Tuyết Hoài cười ra tiếng: "Hắn sẽ không thích ta. Cha à, cha đừng thay con suy nghĩ nhiều, mau mau nhìn lửa kìa, thanh kiếm của cha muốn bị nấu chảy luôn rồi."
Có điều nốt nhạc đệm nhỏ này lại nhắc nhở Tuyết Hoài, nhắc y phải nhớ về quá khứ một cái.
Tuyết Hoài từ nhỏ đã rất xinh đẹp, người theo đuổi nhiều như mây. Khi y học ở nhà trẻ Kiêm Viên, một đám phượng hoàng cao ngạo chảnh chọe đều buông bỏ tư thái, một đám tròn vo bông xù chưa biết biến hình chen chúc nhau chạy tới chiếp chiếp cùng chơi với y.
Sau này lớn thêm một chút thì trở về Tiên châu cũng có bạn cùng lứa xem trọng y.
Không biết kể từ lúc nào, quà mang đến nhà đã chất thành núi, Lão nô sẽ giúp y phân loại đơn giản, nếu là vật thì trả về. Nếu là túi gấm cùng thư, có lẽ đây là của người khác tự mình làm, thì Tuyết Hoài sẽ gửi một lá thư cảm ơn và từ chối để cùng gửi trả về.
Tuyết Hoài trở về nhà một chuyến, đem mấy thứ này xử lý tốt, sau đó lấy quần áo sạch và đồ dùng hằng ngày của y và phụ thân.
Y không nghĩ tới là, vừa ra khỏi cửa y gặp ngay Chư Tinh, là thiếu niên tặng quà cho y mấy hôm nay.
"Ngươi, người rốt cục cũng về rồi, mấy hôm nay ta thấy ngươi không ở nhà, nghĩ muốn thử vận khí một chút." Chư Tinh không dám nhìn y, đỏ mặt lấy ra một cái ngọc bội tinh xảo trong tay áo ra: "Ta nghe nói sắp tới sinh thần của ngươi, đây là lễ vật."
Từ nhỏ Tuyết Hoài đã có khả năng nhận thức được các loại pháp bảo tiên giới, chỉ nhìn thoáng qua miếng hồng ngọc, màu sắc tự nhiên, trong sáng vô cùng, liền biết là trân phẩm quý hiếm, có thể là đồ gia truyền.
Y lắc đầu: "Cái này ta không thể nhận, quá quý giá, nếu ngươi thật sự muốn tặng quà sinh thần cho ta thì thay vì tặng linh thạch thì đến Hải Yêu mua tiểu lung bao cho ta, ta sẽ rất vui."
Y nhìn sắc mặt Chư Tinh từ cao hứng chuyển sang thất vọng, nghĩ thầm quả nhiên vẫn còn con nít.
Tuyết Hoài cầm ngọc bội trả về tay hắn, định chào tạm biệt thì Chư Tinh khẩn trương nói: "Chờ một chút, Tuyết công tử...Tuyết Hoài."
Tuyết Hoài dừng chân, chợt nghe tiếng nói lắp bắp của hắn vang lên: "Ta...Trước đó, cướp pháp khí của nhà ngươi, không phải cố ý, ta...ta..."
Tuyết Hoài kiên trì nghe hắn nói.
Chư Tinh quá khẩn trương, nói mãi cũng chưa vào trọng tâm, nói tới nói lui một hồi thì nói: "Ngươi, ngươi có thể cùng ta song, song tu không?"
Sau khi nói xong, chính Chư Tinh cũng sửng sốt, gương mặt phồng lên như con lợn, nóng như lửa đốt vội vàng sửa lại: "Ta không có, ta không có ý đó! Ý của ta là muốn hỏi ngươi có dự định tìm một đạo lữ để song tu hay không, ta thật không có ý đó..."
Tuyết Hoài nhìn hắn muốn khóc, liền ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười: "Ta biết, không sao. Nhưng mà tạm thời ta không có quyết định này, cũng không có người thích, Chư công tử."
Chư Tinh lăng lăng nhìn y nửa ngày.
Bị cự tuyệt, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là đau khổ, mà là...
Người này cười rộ lên thật là đẹp!
Mặt mày cong cong, như nắng ấm mùa xuân, tan rã sông băng vạn năm.
Tuyết Hoài là một người thường xuyên đeo nụ cười giả tạo trên mặt, bởi vì ở trên cao, cho nên cười rộ lên cũng có chút lãnh đạm và khó gần, tuy nhiên hiện tại nụ cười này lại không giống trước đây, như một người ở nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời tìm kiếm hương hoa, trong mắt thiếu chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra chút ánh sáng và ấm áp.
Hắn không biết Tuyết Hoài đang cười cái gì.
Tuyết Hoài đang cười - y cười vì tuổi 17 ở kiếp này vậy mà có cơ hội nhìn thấy một thiếu niên hoạt bát mà khí phách và tình cảm chân thành. Dư âm của tử vong và phản bội vẫn luôn quẩn quanh đầu óc của y cho đến nay, như dây cung căng cứng, vì thế không dễ dàng thả lỏng trước một thiếu niên khẩn trương luống cuống thế này được.
Sinh mệnh này là chân thật, y đang hô hấp không khí, nhìn mỗi người đều là sống sờ sờ. Giấc mộng lớn trọng sinh này, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật.
Vì vậy, y mới thoải mái mà bật cười, không cần nhớ đến tử vong, y muốn nghĩ gì thì nghĩ, yêu thì cứ yêu thôi.
Chư Tinh ngơ ngác nhìn y, Tuyết Hoài vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt!". Sau đó phất tay áo đi đến Thâm Hoa Đài,
***
"Y cười rộ lên thật đẹp!"
Ở phía bờ tường không xa kia, các thiếu niên lén lút thò người đi ra, đón thằng bạn thân của họ.
Chư Tinh là bị bọn họ giật dây đi tỏ tình. Mặc dù kết quả không như ý, nhưng thái độ của Tuyết Hoài so với dự đoán của mọi người đã là tốt lắm rồi.
Có người vỗ mạnh vai hắn: "Cố gắng một chút! Còn cơ hội, Tuyết thiếu chủ rất tốt."
Cũng có người đầy bụng nghi vấn: "Mà câu tuổi trẻ thật tốt kia có ý gì? Trong chúng ta chỉ có Vân đại ca lớn tuổi nhất, nhưng chỉ ít hơn y hai ba tháng, y nghĩ Chư Tinh còn quá nhỏ hả?"
Chư Tinh lầu bầu nói: "Không biết."
Vân Thác vẫn giữ nguyên tư thế, ôm kiếm đứng tựa bên tường, không tham dự vào, cũng không rời đi, con mèo màu xám bạc ngồi xổm trên đầu vai hắn, thường thường nghiêng cái đầu nhỏ ngây ngô nhìn xung quanh.
Tầm mắt hắn đang đuổi theo hướng Tuyết Hoài rời khỏi.
Tựa hồ mỗi khi gặp chuyện gì liên quan đến Tuyết Hoài, hắn vẫn giữ thái độ đó, không tham dự, chỉ đứng xa xa nhìn. Hắn và Tuyết Hoài kết bái huynh đệ, tại bữa tiệc trước cũng không có lời nào để nói, Tuyết Hoài cùng đám thanh niên kia thoạt nhìn còn thân thiết hơn cả Vân Thác.
Không ai hỏi qua hắn cảm thấy thế nào về Tuyết Hoài, yêu thích, bình thường hay cảm thấy thú vị?
Hắn cũng nhìn y, nhưng vì cái gì chưa bao giờ nói tên của hắn? Đây là chuyện không thể nói sao?
Chư Tinh nhìn Vân Thác, trong đầu không khỏi nhớ lại mấy hôm trước bọn họ động viên hắn theo đuổi Tuyết Hoài, khi đó Vân Thác cũng ở đó.
Bọn họ cũng đã từng hỏi qua, mỗi người đều đảm bảo không ai có ý gì với y hết, sẽ không "Cùng huynh đệ cướp người."
Vân Thác lúc đó...Vân Thác lúc đó nói như thế nào?
Hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi thật lòng thích y, sau đó đối xử với y thật tốt, thử theo đuổi một lần cũng không sao." Và không nói thêm gì khác nữa.
Một ý tưởng mơ hồ xuất hiện trong suy nghĩ Chư Tinh khiến hắn giật nảy mình.
Là không theo đuổi, hay là...không dám?
Hắn nhìn Vân Thác, dò hỏi: "Vân Thác, người...tặng Tuyết Hoài, quà sinh thần gì chưa? Muốn cùng bọn ta cùng chuẩn bị không?"
Vân Thác liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời trở về, cúi người ôm con mèo Dưa Ngốc của mình.
Chưa có chuẩn bị.
Hoàn chương 11