Anh đến một sảnh khách sạn xa lạ.
“Đây là đâu?? Vợ ơi, em đâu rồi”. Minh Hoàng Lễ chạy tìm cô khắp nơi.
“Cháy rồi…cháy rồi…mau chạy đi”.
Tít tít.
Tít.
“Cháy rồi”.
Mọi người hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, anh men theo dòng người đi tìm vợ mình.
Nhưng….
Mẹ Hoàng?
“Bà đưa con gái chạy ra ngoài trước đi, tôi đi tìm hai đứa con trai của mình”. Ba Hoàng nói với mẹ. Trên tay bà còn ôm một đứa bé đang khóc.
Sao ba mẹ lại trẻ như vậy??
Rốt cuộc là chuyện gì??
“Ba mẹ! Con Minh Hoàng Lễ đây”. Anh nói to với họ nhưng người chạy ra vào đông đúc lại ồn ào, tiếng la hét, tiếng báo cháy vang vọng khắp nơi khiến cho lời nói của anh không ai nghe thấy được.
Cháy???
Khách sạn.
Lúc này anh mới tỉnh lại. Rõ ràng đây là quá khứ của vợ mình khi cô còn bé gặp chuyện.
Trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh nhiều năm trước mà cho anh trở lại khi cô một tuổi bị bắt cóc lưu lạc trong mấy năm.
Anh bám theo mẹ Hoàng muốn bảo vệ bà.
Cô sẽ bị một người đàn ông bắt cóc.
Anh tuyệt đối không để bi kịch vợ mình bắt cóc thêm một lần nữa, bằng mọi giá anh phải bảo vệ được cô.
Nhưng không ngờ, khi anh muốn chạy đến bà thì anh bất ngờ bị đánh lén, và cứ thế vươn mắt nhìn bé con của mình bị bế đi.
Vợ!!!
Chớp mắt lại đến một khung cảnh khác, anh đi xuyên qua một vùng núi.
“Nhất định phải giết cho được hắn, tuyệt đối không để hắn còn sống mang theo hậu hoạ về sau”.
Vũ Văn phu nhân.
Người này có hoá thành tro anh cũng nhận ra, bà ta hại vợ anh thê thảm như vậy.
Cô còn nhỏ như vậy mà có tội gì chứ.
Mụ đàn bà độc ác.
Những thuộc hạ nghe theo lệnh rồi chạy bám theo mục tiêu, lần theo vết máu mà người đàn ông để lại.
“Có trách thì trách số mày tận đầu thai vào con của Vũ Châm, đừng trách tao?”. Ha ha. Bà ta cười đầy sảng khoái rồi rời đi.
Minh Hoàng Lễ xông đến cứu giúp người đàn ông đó, nhưng hắn lại nghĩ anh muốn giết hại đứa bé trong tay mình theo lệnh người khác, nên liền nhân lúc bỏ chạy.
“Đưa em ấy cho tôi!!”. Mẹ nó! Sao lại như vậy chứ?
Đó là vợ anh. Mạng sống của anh đó.
Nhưng hắn lại không nghe, khi đến một con sông nhỏ thì liền muốn bỏ cô xuống.
“Không được”. Minh Hoàng Lễ ôm vết thương chạy đến nhưng đã muộn, hắn muốn thoát nên đã vứt cô xuống sông đó rồi bỏ chạy.
Tủm.
Minh Hoàng Lễ không suy nghĩ gì thêm mà nhảy theo dòng nước muốn cứu vợ mình.
“Oa oa…”.
“Bé con…”.
“Đừng sợ…”.
Khi đến hạ nguồn của con sông thì sóng lại ập đến, khiến cho đứa bé hất tung lên.
Bộp.
“Đừng sợ…”. Anh ôm lấy đứa bé. “Bé con, em đừng sợ, anh ở đây”. Vợ của anh, vợ anh khi cô còn bé.
Oa oa….
Đứa bé vẫn khóc vì trời lạnh, cả hai cứ như vậy mà trôi theo con sông.
Vết thương trên tay anh, càng thêm sâu khi anh va đập vào tảng đá nhưng kiên quyết không buông vợ mình ra, anh biết nếu như anh buông tay, không biết đến khi nào mới gặp lại cô được nữa. Lần này nếu cách xa, họ phải mất tận ba năm sau mới gặp lại.
Anh tuyệt đối….
Nhưng….
Trước mắt anh dần mờ đi.
Oa oa….
Đứa bé được anh ôm vẫn khóc, nhưng Minh Hoàng Lễ lại không có động tĩnh, hai mắt nhắm chặt lại.
....
Khi anh tỉnh lại đã là trời tối.
Khung cảnh ở một nơi xa lạ.
A…
Cả người anh đầy đau đớn, cánh tay không cử động được một chút nào.
“Nước…”.
“Cháu tỉnh rồi à”. Một người phụ nữ bước vào trên tay còn cầm theo một bát thuốc.
“Đây là…đứa bé của tôi đâu”. Anh bật dậy.
“Đứa bé nào? Dì không biết, mà cháu uống thuốc đi, bị rơi xuống sông bị thương nặng lắm”.
Cháu?
Anh nhìn lại bàn tay mình.
Sao nhỏ xíu vậy???
Cái này…
Anh trở lại lúc mình mười mấy tuổi rồi.
Mẹ nó.
“Nay là ngày bao nhiêu rồi ạ”. Anh chống tay đứng dậy, uống hết một bát thuốc đen thui đó.
“Ngày mười bảy rồi, năm 2005”. Người phụ nữ giải thích nhìn cậu bé với ánh mắt lạ lùng.
Ngày mười bảy năm 2005
Là ngày anh gặp cô bé con đó.
Khi này mẹ anh đã mất được mấy hôm rồi.
“Cảm ơn dì”. Anh loạng choạng đứng dậy, khó khăn rời đi, anh phải đến nơi công viên đó gặp lại cô.
Bảo vệ cô cả đời bình an.
Anh tuyệt đối không để mất cô thêm nữa.
...
Tại nhà Nhất Thiên.
Từ khi em gái mất tích, tinh thần của mẹ luôn không ổn định, nay có Vũ Dao đến chơi nên bà mới khoẻ lại.
Nhưng….
Nhất Thiên cảm thấy không đơn giản như vậy.
Đưa Vũ Dao đến cũng thật đúng lúc.
Họ muốn gì đây?
“Dì uống nước đi ạ”. Vũ Dao ân cần rót nước cho Vũ Châm.
Reng…
Nhà có điện thoại, nên Nhất Thiên nghe lấy.
“Alo, nhà Hoàng Nhất xin nghe”.
“Nhất Thiên, là tôi?”.
“Ai??”. Nhất Thiên hơi ngạc nhiên. “Cậu là ai??”.
“Tôi là Minh Hoàng Lễ, hiện tại cậu không cần biết tôi là ai, nhưng có phải nhà cậu mất tích một cô con gái đúng không?”.
“Đúng vậy. Sao cậu biết, các người muốn gì. Chúng tôi cũng sẽ đồng ý”. Nhất Thiên gấp gáp nói.
“Tôi không muốn gì cả, cậu chỉ cần biết mai này cô bé em gái của cậu sẽ là vợ của tôi?”.
“….”. Mẹ nó! Gặp phải lừa đảo rồi.
“Cẩn thận với nhà Vũ Văn, tôi phải đi cứu em gái cậu, đợi tin của tôi”.
Tít..
“Này…alo…alo”. Mẹ nó.
“Ai vậy con”. Mẹ Hoàng ngơ ngác hỏi.
“Dạ…bạn con gọi thôi ạ. Con đi ra ngoài một lúc mẹ ở nhà đừng ra ngoài nhé mẹ”.
“Ừm”.
Trước khi đi, anh không quên nhìn Vũ Dao một cái.
Cẩn thận với nhà Vũ Dao.
Rốt cuộc cậu ta là ai???
....
Minh Hoàng Lễ đón một chiếc xe đến công viên.
Anh đứng đó đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện. Không lẽ anh nhớ sai rồi sao?
Đúng lúc có một chiếc ô tô dừng lại.
Một người phụ nữ và hai đứa bé bước xuống.
Anh vui mừng nhận ra cô bé con đó.
Vợ anh!!
Bà ta đi mua đồ, bỏ cô bé đó lại một mình giữa trời nắng.
“Cho em”. Anh đưa một viên kẹo cho cô. “Cô bé”.
“Dạ??”. Cô bé ngẩng người nhìn anh. Không nhận lấy kẹo đó. “Anh là ai ạ”.
“Anh là…”. Không thể nói rõ mình là chồng của cô được rồi. “Lần đầu gặp nhau, mong em nhận lấy”.
“Bé không nhận được đâu, mẹ sẽ mắng bé đó”. Cô bé ngồi sụp xuống đất lấy cành cây vẽ lung tung.
“Sẽ không ai mắng em đâu. Bé con”. Anh cũng ngồi xuống. Xoa nhẹ đầu cô.
“Đừng xoa đầu bé, sẽ hói đó ạ”. Cô bé chu môi nói. Anh trai này thật xấu xa!
Ha ha. Khi cô lớn lên, cô cũng hay nói như vậy với anh. Những lời nói này khắc sâu vào tận tim của anh.
Không thể quên được.
Cô còn nhỏ đáng yêu như vậy, nhưng lại lưu lạc xa gia đình, gặp bao trắc trở của cuộc đời.
Khiến cho cô không còn vui tươi như ban đầu được nữa, bé con của anh đã làm gì sai chứ? Nhưng trời lại cho cô số mệnh cực nhọc như vậy.
“Em…có muốn đi với anh không? Sẽ không ai đánh hay mắng em”.
“Đi? Bé không đi đâu?”. Cô bé lắc đầu. “Ba mẹ sẽ lo cho bé lắm”.
Ba mẹ. Ha ha.
Hai vợ chồng họ Hà đó vốn không phải ba mẹ của cô.
“Con kia, mau lại đây cho tao”.
“Vâng ạ”. Cô bé đứng dậy chạy lại bên cạnh mẹ mình.