"Em..có sao không? Cần anh giúp không". Anh hỏi.
"Ừm". Cô gật đầu vết thương không cầm được máu. Cô cũng không muốn nói nhiều. Anh vội bước lại mặc váy lại giúp cô. Lưng cô chằng chịt vết xẹo lớn nhỏ. Mắt anh bỗng đỏ lên tay anh rất muốn chạm vào nó, hôn lên những vết thương đó. Nhưng anh lại không thể. Anh khẽ thở dài một tiếng. Cô rốt cuộc đã trả qua một tuổi thơ như thế nào đây!
"Xong...chưa". Cô hỏi anh.
"Xong rồi..". Anh giật mình vội giúp cô khoá kéo váy lên. Ngọc Lam Ái mang đến một chiếc váy đen tay áo dài nên sẽ giúp che đi vết thương.
"Giúp tôi...". Cô nắm lấy tay anh để viên kim cương đỏ vào tay anh. "Xin...anh...". Cô đang cố gắng để bản thân mình không ngất đi. "Nếu tôi có ngất đi...hoặc chết đi thì...". Cô cắn mạnh vào môi mình máu nhanh chóng chảy ra. Cần cơn đau này mới có thể nhắn nhủ với anh ta. Anh ta giúp và biết anh là người tốt.
"Anh nhất định giúp em. Nói đi cô bé". Anh ôm cô vào lòng mình.
"Mang nó đến tổ chức sát thủ AK nói với anh ta là... tự do của tôi". Cô cũng không nói gì. Một dòng máu tươi phun ra. Tuyết Thanh cảm thấy trước mắt mình tối lại, ngã xuống nhưng được anh đỡ lấy.
"Cô bé!!! Cô bé". Anh vội thoát áo của mình lên người cô, che lại. Anh thấy viên kim cương đỏ, anh bỏ vào trong ngực cô. Vì thứ này mà cô gặp nguy hiểm nó là của cô. Khi anh bước ra thì gặp Thanh Phong.
"Lão đại". Thanh Phong thấy lão đại trong tay bế một cô gái!!! Quan trọng là che mặt rồi. "Phu nhân sao ạ". Mặt Thanh Phong vui vẻ đầy hưng phấn hỏi lão đại.
"Chuẩn bị xe. Mặt nạ của tôi". Anh nói với Thanh Phong.
"Đây ạ". Thanh Phong đưa cho anh, anh đeo lên mặt mình phút chốc anh chính là lão đại bang Hắc Phong lạnh lùng tàn nhẫn sát phạt quyết đáng.
"Đi thôi".
Khi anh cùng với Thanh Phong bước ra thì mọi người đều tránh đường cho anh. Ngay cả ngày bảo vệ cũng đang vô cùng khó xử.
"Đi báo lại với Vương Hoành tôi đã đến. Hiện tại tôi muốn đi." Anh nói với Thanh Phong.
"Rõ". Rất nhanh sau đó Vương Hoành xuất hiện, ông ta vô cùng ngạc nhiên vì sự có mặt của anh. Không phải anh không đến sau.
Nhưng ông ta cũng không lấy làm lạ vì lão đại này xưa nay không ai biết mặt thật của anh ta. Hiện tại trên tay anh đang bế một cô gái, được anh dùng áo thoát che lại.
Ông ta cũng rất nghi hoặc.
"Tôi có việc! Quà tôi đã đưa đến cho ông, ngày khác chúng ta sẽ gặp nhau."
"Được được!!!" Ông ta cười vui vẻ. "Mời lão đại ". Ông ta đưa anh ra cửa, anh nhìn xung quanh không có Lam Ái thì anh hơi nhíu mày lại. Lúc này Thanh Phong nói vào tai anh nên anh cũng thả lỏng. Về nhà rồi thì tốt. Anh vội bước đi. Hiện tại cô gái của anh đang gặp nguy hiểm.
Công cuộc tìm người vẫn còn đó. Ra đến xe anh lấy áo thoát ra thì phát hiện tay anh đã thấm đầy máu của cô.
"Thuốc cầm máu đâu". Anh hỏi Thanh Phong.
"Đây ạ". Thanh Phong đưa cho anh một số chai lọ lớn nhỏ khác nhau.
"Còn nữa không". Cô bé này vốn cần rất nhiều thuốc cầm máu.
"Dạ!????" Nhiêu đó mà không đủ à. Nhưng anh ta nhớ lại phu nhân vốn không cầm máu được!!! "Còn.." Thanh Phong đưa một chiếc hộp cho anh.
Anh nhận lấy và kéo vách ngăn lên. Hiện tại cô đã hôn mê trán đầy mồ hôi. Anh cởi váy ra.
Vết thương trên vai của cô đã không cầm được máu, tim anh như thắt lại. Anh đổ vào trước ngực cô một ít thuốc cầm máu. Sau đó anh nâng cánh tay cô lên cởi một bên váy cho cô, vết thương sau cánh tay của. Anh chỉ thở dài..cô gái này. Nếu hôm nay không được cầm máu chắc chắn sẽ chết, như vậy anh đã bỏ lỡ sao.
Sau khi cầm máu lại xong thì anh cũng lấm tấm mồ hôi. Chưa bao giờ mà anh run tay thế này! Đau lòng xót xa cho cô gái nhỏ này. Mặc đồ lại giúp cô. Anh hôn lên trán một nụ hôn đầy trân trọng yêu thương cũng như một tình yêu anh giành cho cô gái nhỏ này!
Kéttttt. Tiếng xe thắng gấp lại.
"Có chuyện gì vậy". Anh hạ tấm vách ngăn lại hỏi Thanh Phong.
"Lão đại". Thanh Phong khẽ gọi anh. "Giết không lão đại". Không biết họ đến vì mục đích gì, nhưng đã chặn đầu xe của bọn họ tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Có thể đến vì lão đại hoặc cũng có thể đến về người lão đại đang bế. Cho dù thế nào đi chăng nữa, Thanh Phong anh phải bảo vệ cho lão đại.
Có mấy chiếc xe đang bao quanh xe của bọn họ. Trước mắt anh là một đoàn người áo đen bí ẩn. Bọn họ đến khoảng ba mươi người! Chào đón cô gái nhà anh như vậy sao.
Minh Hoàng Lễ khẽ nheo mắt lại. Có lẽ bọn họ đến vì cô gái nhỏ này không thì viên kim cương đỏ đó! Anh siết chặt tay lại. Anh hôn đôi môi đã tái dần đi nhìn người con gái trong lòng hơi thở dần yếu đi.
"Các người có thể đi nhưng phải để cô gái kia lại". Một người nói. Mục tiêu của bọn họ là Thập lục chứ không phải là người khác. Chủ nhân đã có lệnh, giết chết cô ta như vậy chủ nhân mới yên lòng!
"Vậy phải xem các người là ai". Thanh Phong rút súng ra chĩa về phía bọn họ. "Đừng xem thường bang Hắc Phong của chúng tôi.
"Chúng tôi không muốn đánh với bang Hắc Phong, hiện tại chúng tôi chỉ muốn mang cô gái kia đi mà thôi". Hắn ta biết bang Hắc Phong đã mang cô ta đi, chủ nhân đã nói là phải giết không được để cô ta hoàn thành nhiệm vụ trở về!
"Vậy thì phải xem các người có bản lĩnh đưa người từ trong tay của chúng tôi đi được không đã". Thanh Phong huýt sáo một tiếng thì có một đám người bước lại.
"Giết hết tất cả". Minh Hoàng Lễ ra lệnh. Những ai mà có ý định làm hại đến cô anh sẽ không tha cho một ai.
"Rõ".
Hai bên lao vào đánh nhau, nhưng đám người áo đen bí ẩn kia lại dùng súng bắn vào người của Thanh Phong, Thanh Phong nhanh chóng tránh được và bắn trả lại anh ta hai phát đạn.
Ngoài kia tiếng súng ầm ầm, người con gái trong lòng của anh khẽ nhíu mày. Anh vỗ vỗ vai cô. Lẩm bẩm nói: "không sao không sao đâu cô bé".
Nhưng tình hình không được khả quan! Thanh Phong đã bị trúng đạn, Thanh Phong là tâm phúc của anh, bắt buộc anh phải ra tay. Tay anh cầm một khẩu súng Colt M1911, bắn một phát đạn vào đầu tên kia.
Pằng! Tên đó ngã xuống ngay tức khắc!
Sợ nguy hiểm, anh kéo kính lên. "Đợi anh nhé cô bé". Anh hôn lên trán cô một cái rồi anh mới bước xuống xe.
Pằng pằng..
Liên tiếp những phát đạn vào những tên áo đen bí ẩn kia. Nhưng anh không rời xe, phải cho cô an toàn.
Đám người kia thấy anh bước ra liền đưa súng về phía anh.
Pằng!!
Anh lách người về phía sau viên đạn lướt qua vai anh.
Nhận thấy đám người này đến rất rõ ràng nếu cô mà vào tay bọn họ chắc chắn sẽ đến, chỉ cần nghĩ đến bao nhiêu đó thôi là hai mắt anh bỗng đỏ lên. Anh giơ súng bắn liên hoàn về phía bọn họ. Bắt cô gái của anh đi sao!!!
Phải xem bản lĩnh họ có không hay chỉ là tép riu.
Anh tiên phong về phía trước, Thanh Phong và các thuộc hạ của anh cùng nhau yểm trợ anh.
Pằng! Pằng!
Pằng! Pằng!
Bỗng nhiên có một viên đạn hướng về tim anh.
"Lão đại". Thanh Phong cùng với thuộc hạ hét lên, nhưng anh lại không tránh đi vì nếu tránh đi, viên đạn sẽ đi vào cửa, mặc dù không xác định được cô có bị thương không, nhưng anh không thể.
Nhưng có một bàn tay đẩy anh nằm xuống và cô nằm đè lên anh, và các phi tiêu nhanh chóng được phóng ra hướng về phía đám người đó!
Chíu!!!
Chíu!!
Chíu!!
Sau khi bọn họ tránh đi được những phi tiêu mà cô phóng ra.
"Thập lục! Chúng tôi muốn mang cô đi". Một người nói với cô. Hắn ta chĩa súng về phía cô.
"Súng của anh nhanh! Hay là phi tiêu của tôi nhanh hơn." Cô lạnh giọng nói. "Anh có bị thương không". Cô hỏi Minh Hoàng Lễ.
"Không..không sao! Em tỉnh rồi sao". Anh vui mừng hỏi cô. Tay anh ôm lấy eo. Đỡ cô đứng dậy!
Cô không trả lời anh. "Cút! Đi về nói với cô ta. Muốn mạng của tôi thì cô ta tự mình đến mà lấy". Cô phóng ra thêm vài mũi tên vào vai tên đó.
"Còn không nhanh cút. Nếu không mũi tên tiếp theo sẽ không đơn giản vào vai anh đâu". Tay cô xoè ra thêm năm mũi tên! Những mũi tên đó được nằm trong kẽ tay của cô, chỉ cần đợi phóng ra mà thôi.
Minh Hoàng Lễ vội ôm lấy anh biết cô gái này muốn bảo vệ anh! Để cô tựa vào vai anh. Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, anh vén tóc cô về phía sau.
"Nếu còn không nhanh cút đi. Thanh Phong giết hết tất cả". Anh quay sang nói.
"Rõ". Phu nhân của bọn lão đại thật đẹp thật ngầu mà. Bị thương nặng như vậy mà cũng phóng phi tiêu bách phát bách trúng!!!
Anh ta cũng muốn học.
Phải làm sao đây.
Đúng rồi!
Anh phải giúp lão đại đưa phu nhân về, rồi sao đó lấy nhau!
Sinh con đẻ cái. Như thế anh ta không sợ không học được sao...
Như vậy sau này bản lĩnh của anh ta, anh ta sẽ truyền lại hết cho tiểu lão đại. Giúp tiểu lão đại phát triển bang Hắc Phong!
Nhận thấy tình hình không ổn. "Rút đi". Hắn ta nhìn về phía cô. "Thập lục! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Lần sao tôi sẽ lấy mạng cô". Bọn họ nhanh chóng lái xe rời đi! Khi đến vô cùng oai hùng như khi đi lại chỉ mang theo những vết thương và chỉ còn vài người.
Cô thở hắc ra. Dùng sức một chút mà cô muốn ngất đi rồi. Vết thương nặng vậy sao!
"Cảm ơn anh".
Anh không trả lời liền bế cô lên. "Anh đưa em về nơi ở của anh trị thương nhé".
"...xin lỗi! Tôi còn có việc.. tránh đi". Cô hét lên với Thanh Phong.
Pằng!!! Thanh Phong nhờ có tiếng cô cảnh báo mới tránh được một kiếp nạn.
"Anh bỏ tôi xuống đã".
"Ừm". Anh vội đặt cô xuống, nhưng tay anh vẫn ôm lấy cô.
"Thập lục!". Một người lên tiếng, anh ta bước xuống xe. Là người bên cạnh thiếu chủ.
Nhưng trước mắt là những xác chết, anh ta khẽ nheo mắt lại. Là ai muốn lấy mạng của thập lục?
Bọn họ đều là người của tổ chức AK!! Chết tiệt! Anh ta đã đến muộn một bước! Thiếu chủ đã căn dặn không được lấy mạng của Thập lục vậy những người này nghe lệnh của ai??
Ai đã ra tay nhanh hơn Thiếu chủ.! Sau khi về anh ta nhất định phải báo cáo chuyện này.
Cô nhắm mắt lại. Thiếu chủ muốn lấy mạng, hay là muốn mình không hoàn thành được nhiệm vụ lần này anh ta giao.
"Anh ta đâu". Cô hỏi trên tay cô cầm ba chiếc phi tiêu.
"..." tên đó không trả lời cô. "Chúng tôi được lệnh lấy đồ ở trong tay cô đi".
"Ồ! " cô cười. Một nụ cười lạnh nhạt. "Vậy thì để xem lấy được không ". Cô liền thay đổi sắc mặt phóng nhanh ba chiếc phi tiêu về phía anh ta.
Chíu vèo
Víu!!! Phập.
"Giết ". Minh Hoàng Lễ phất tay ra lệnh với các thuộc hạ.
"Xin lỗi". Cô nói với anh. "Làm phiền anh.! Chuyện này tôi xử lý được. Anh đi đi". Cô sẽ không liên luỵ đến người khác!
"Hửm". Anh cúi đầu nhìn cô. "Anh tìm em lâu như thế, sao nay bỏ em nguy hiểm được". Anh cười với cô.
Pằng!!
Pằng!!
"Hử???" Tên này nói gì vậy, cô chưa gặp anh ta lần nào mà.
Chíu chíu!!
Mặt cô đầy nghi hoặc nhưng cô không được phân tâm.
"Thập lục!!" Tên đó hét lên với cô. "Cô thật to gan! Ai cho cô giết hại người của tổ chức ".