Sòng bạc bất kể ngày đêm, người Venice và Bồ Hồng hừng hực khí thế, khiến 1902 không yên ổn, rõ ràng là cục phó lấy việc công báo thù tư, đùa giỡn với Trương Minh Tuấn.
Bầu không khí gươm súng sẵn sàng, tình huống không tốt lắm, phía Đông Bắc Macao lại khác hẳn, quan chức Đông Bắc không gây sự với đám xã hội đen, Macao là nơi cảnh sát và cướp bóc cộng sinh, cảnh sát trội hơn cướp bóc, vừa mới chọc vào cảnh sát trưởng Trịnh, thì hiện tại không thể làm quá đáng được.
Suy nghĩ kỹ một chút, binh đi nước hiểm, mỗi một nước cờ đều đánh sát sạt, kém nửa bước nữa thôi toàn quân bị diệt, giả sử không nhờ có Sáu Ma hàng phục cảnh sát trưởng Trịnh, người đứng thứ hai trong sở lại làm ầm ĩ thì 1902 lại bị đóng lần nữa.
Tôi chăm chú nhìn cảnh đêm lướt qua: “Ông Trịnhvà Trương Minh Tuấn nói chuyện ở đâu?"
Đầu trọc đánh tay lái sang trái: “Lầu Hạc ở Hoa Hải Đường.
Lầu Hạc là đại bản doanh của quan lớn chính khách, phủ thương hợp pháp để nói chuyện đút lót, thánh địa để nghe nhạc mua vui, nơi nhiều đàn bà thì chơi thoải mái nhưng tính mạo hiểm cũng lớn, hơn nữa xã hội đen vô cùng phát đạt, ai cũng là vua, thế nên cũng có xung đột, Lầu Hạc được che chở tầng tầng lớp lớp, thế nên đúng là sinh ra cho đám quan chức.
Cảnh sát trưởng Trịnh mời Trương Minh Tuấn đến tận đây, tôi không kinh ngạc, khiến tôi kinh ngạc là trong sân trống đậu một chiếc xe quân đội. Biển số xe là biển Macao, vấn đề là Lầu Hạc đa số đón tiếp quan chức cao cấp bàn chuyện làm ăn với tư nhân, công khai đi xe quân đội, không phải là treo đầu dê bán thịt chó, gióng trống khua chiêng ầm ĩ việc mình lợi dùng quyền hạn để mưu lợi cá nhân sao.
Vì vậy tôi đoán, chủ nhân của xe Jeep không phải quan chức Macao, không e ngại tin đồn, nói trắng ra là, không bị quản chế, hắn là nhân vật đến từ trong nước.
Duy chỉ có tham mưu trưởng Quan Lập Thành.
Nhập gia tùy tục, chôn mìn, đào tin là hành vi của anh ta ở Lầu Hạc.
Dựa theo thứ tự sắp xếp xe, Quan Lập Thành đến sau Trương Minh Tuấn không dưới nửa tiếng, haingười đều không rõ lắm về sự tồn tại của đối phương.
Tôi đẩy cửa xuống xe, đi thẳng đến bậc thang cẩm thạch, Đầu trọc bám lấy cửa xoay hỏi: “Một mình một phòng?"
Tôi tháo kính râm xuống, nhét vào ví cầm tay: “Sát vách Trương Minh Tuấn. "
Đầu trọc nói đã biết.
Tôi không bảo cậu ta đi theo bên cạnh toàn bộ quá trình, Quan Lập Thành rốt cuộc can thiệp ai, nội tình thế nào, tôi muốn tự mình thám thính, ít một người biết, thì ít đi một phần tai họa ngầm bị tiết lộ, tôi hồi hộp không biết Tổ Tông làm thế nào khống chế hành tung của Trương Minh Tuấn, vừa kịp cản lại ở bến cảng Úc. Đồ đạc có liên quan đến Tổ Tông tôi mang theo không còn nhiều, chỉ có vòng tai kỳ diệu ở trên người tay sai của anh đại B, không tiếp được tin tức gì của Tổ Tông. Kẻ phản bội của 1902 lén truyền tin ra sao? Đầu trọc mất gần mười năm trung thành gian khổ, sản nghiệp Trương Minh Tuấn làm ra nếu không có cậu ta ra sức bảo vệ đã sớm bị Bồ Hồng 1902 thâu tóm, nhưng tôi có chút nghi ngờ, Tổ Tông có thể xúi giục Kỳ Đồng, sao lại không thể xúi giục người khác chứ.
Đầu óc tôi quay cuồng, từng cảm thấy mình quyền quý có thể diện, một tay che trời, hô mưa gọi gió, nhưng đến khi bị hãm sâu vào vòng xoáy, bị vô số lực lượng dây dưa tìm giết, mới biết vách núi dựng đứng nguy hiểm.
Đầu trọc nghe lời tôi trở về trong xe chờ, tôi một mình đi vào Lầu Hạc, sào huyệt của quan to hiển hộimưa gọi gió, bồi bàn có nguyên tắc phi lễ không nói, bổn phận nhanh nhẹn, đón tôi vào không hề nháy mắt, không giống nơi thông thường, hận không thể đỉnh tròng mắt vào trên lớp hóa trang của khách hàng, nhân viên phục vụ quy củ kh người, tra chìa khóa vào ổ mà xoay: “Cô Lauren uống trà hay uống rượu a?" "Một ấm trà ngon. Bánh ngọt cậu chọn đi. " Cậu ta kh người: “Cô chờ một chút."
Tôi rút hai tờ đô la Úc: “Vất vả rồi. "
Sau khi bồi bàn lui đi, tôi ngồi ghế gỗ lim gần chửa sổ, cầm một tách trà sứ đang gác trên khay, sóng trong nước biếc, hoa văn vô cùng xinh đẹp, tôi rất có hứng thú thưởng thức, xem chán rồi thì nghe có tiếng gọi ngoài cửa sổ: “Văn Ba."
Bóng người nhoáng lên trên cửa kính thấp, bên tại không có tiếng động đã thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai kéo thấp vành an ổn đứng: “Chị dâu, nội bộ Lạc Sầu Môn không có tin tức. Nhưng như chị đã đoán, Sáu Ma cho là chị mua được Mạnh Dịch Mai, nội ứng ngoại hợp tính toán ông ta, sau khi chị ra khỏi Lầu Hạc một đoạn, người của ông ta vẫn đi theo chị. Mặt khác, sau khung cửa sổ lấy được thứ đồ chơi này, em đã tắt công tắc rồi."
Tôi cầm lấy quan sát, là một bộ khuếch đại âm thanh chân màu xanh, tiếp nhận quan sát, là một quả khuếch đại âm thanh lam nha, ở trên xe tôi là mạch, như vậy lưu ở chỗ ông ta hẳn tám, chín mươi phần trăm là điện đàm vô tuyến đồng bộ, còn việc Sáu Ma làm thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn cài đặt màthần không biết, quỷ không hay, tôi không quan tâm, mục đích đã rất rõ ràng rồi.
May mắn lòng phòng bị của tôi lớn, có kéo cửa kính.
Ngón cái và ngón trỏ của tôi nhẹ buông, ném nó vào trong tách nước, mắt mở to nhìn bộ khuếch đại âm thanh chìm xuống: “Ông ta là cái gì chứ, tôi tìm mọi cách bố trí vây giữ, ông ta còn chưa đủ tư cách bị tôi để mắt, lão già kia tự cho là khôn khéo, muốn bắt sơ suất của tôi ở bên ngoài để hãm hãi, còn phải xem tôi có phối hợp hay không, ông ta vẫn còn hơi non. Đám Sáu Ma giam giữ Mạnh Dịch Mai, cậu tìm một tên bồi bài bảo anh ta đốt một mồi lửa thiêu phòng làm việc của Sáu Ma, tại ba cửa sau Đông, Nam, Tây của Lạc Sầu Môn bố trí người của chúng ta, khi hỏa hoạn bắt đầu, lập tức giải cứu Mạnh Dịch Mai.
Văn Ba do dự: “Bố trí cứu thế nào? Hoa khôi Lạc Sầu Môn mà biến mất e là dư luận sẽ xôn xao, anh Tuấn không bảo cứu cô ấy mà." "Sáu Ma mất chỗ dựa vững chắc, ốc còn không mang nổi mình ốc, ông ta không có kiên nhẫn đuổi bắt Mạnh Dịch Mai, ông ta chỉ muốn báo thù cho hả giận, khôi phục quan hệ với cảnh sát trưởng Trịnh, đàn ông rảnh rồi, thì đàn bà là thú vui, đàn ông xong đời, thì đàn bà tính vào đầu chứ. Hoa khôi trốn đi, không bị ràng buộc điều khoản quyền lợi, Macao rộng lớn như thế, đi làm việc nơi khác không phải chỉ là chuyện bình thường sao? Tìm cớ cho Sáu Ma, trắng trợn lan truyền, ông ta sẽ không có cách nào đâu." Văn Ba gật đầu, cậu ta thả người nhảy, vịn chỗhãm bệ cửa sổ tầng hai, biến mất trong bóng đêm ôn ào.
Bồi bàn bưng lên một ấm trà ngọt, tôi ném thử, không hợp vị, ngọt đến phát ngấy, tôi cầm nĩa xiên một miếng bánh ngọt hơi thanh đạm: “Lối ngách của Lạc Sầu Môn không có camera sao? Tôi làm mất một cái khăn lụa, màu hổ phách da báo." "Không có camera, vì nguyên do thân phận khách hàng đều chú trọng riêng tư, mang theo rất ít người hộ tống, liên hệ với bạn bè nào đều không được phép tiết lộ ra ngoài.
Trong lòng tôi có cân nhắc, cười nói không có gì đáng ngại, mấy ngàn đô mà thôi, mất thì kiếm lại.
Tôi nói chuyện trời bể với bồi bàn vài câu, liền bảo cậu ta đi xuống, tôi làm vậy là để cậu ta không còn chú ý đến tôi, một phụ nữ một thân một mình, ra vào không rõ rất dễ khiến người khác sinh nghi, không bài trừ trường hợp họ sẽ theo dõi tôi.
Tôi đi ra mở cửa, nghiêng đầu nhìn xung quanh, xác định không có người đi lại tuần tra, liền rón rén bước ra.
Cửa phòng sát vách đóng kín, không lọt ra chút thanh âm nào, Trương Minh Tuấn thừa sức đối với với cảnh sát trưởng Trịnh, tôi không cần lọ, phòng xép cuối hành lang quanh co hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Tôi ẩn kín bên chân tường ở khúc quanh, hết sức chăm chú giám thị, thỉnh thoảng bồi bàn ra vào để hở một khe cửa, nhìn qua khe hở hai, ba phân, bộ dáng khôi ngô cao ngất của Quan Lập Thành như ẩn như hiện, tôi nhận ra anh ta, người ta nói cũng không sai,anh ta xuất thân từ gia đình có truyền thống quân đội, khí chất mạnh mẽ xuất chúng, đứng chỗ nào cũng như tùng bách, tư thái đẹp đẽ.
Gốc râu cắm hơi xanh, mọc ra một mảnh đen đặc cứng cáp, nhìn thoáng qua thấy mùi vị đàn ông khát máu càng thêm nồng nặc.
Tôi chưa từng thấy đàn ông râu mọc đầy căm lại không bẩn thỉu, không già nua, lại oai hùng đẹp mắt như thế.
Còn nhớ rõ Mễ Loan khuyên tôi, làm bà chủ Quan vô cùng vinh quang, là phần phúc mà phụ nữ trên đời này cầu cũng không có được, có lẽ cô ấy không sai, nhưng Quan Lập Thành rất bí hiểm, khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Tôi không cách nào sinh ra cảm xúc với anh ta.
Cũng như anh ta thích tôi, một phần là do khống chế người đàn ông khác, hứng thú và nhu cầu che trời chắn máy.
Chúng tôi quá không đơn thuần, phần không đơn thuần này, vượt qua Tổ Tông, vượt qua Trương Minh Tuấn, thậm chí vượt qua đám đàn ông đùa bỡn thân thể tôi năm xưa.
Cả đời không dài không ngắn, chớ nên sống cùng một người đàn ông mang mặt nạ.
Khi anh ta ta xé mặt nạ xuống, thì không còn là Quan Lập Thành tôi có thể chế ngự.
Macao trời cao hoàng đế xa, Quan Lập Thành không phải sợ bất kỳ đồng nghiệp nào, sự cảnh giác của anh ta được thư giãn vô cùng, bồi bàn mang tràbánh lên, anh ta cũng không dặn đóng cửa lại, khỏi nồng nặc trong phòng, bồi bàn vì để thông thoáng nên vẫn để lại một khe cửa.
Tôi nghiêng nửa thân trên, liếc vào bên trong, người đàn ông đứng đưa lưng về phía tôi, đường nét dần rõ ràng trong ánh đèn, là Kỳ Đồng.
Sau khi nghe Tổ Tông vạch trần, tôi đối mặt anh ta liền cảm thấy thâm trầm gấp bội. "Thẩm Hạo Hiện ra tay trước chế ngự, mà Trương Minh Tuấn được ăn cả ngã về không. Người sau sống lâu một ngày cũng là ăn bám, người trước ham muốn lớn, cho nên anh ta nên nóng. Trương Minh Tuấn hoành tảo thiên quân, ăn sung mặc sướng ở Macao, vượt qua dự liệu của Thẩm Hạo Hiện. Cứ đuổi theo mà không để ý, một khi anh ta trở về Đông Bắc, Thẩm Quốc Minh không thăng chức, thì anh cũng sẽ không, Tổ Tông lại mang cuộc đời ăn bữa hôm lo bữa mai.
Vẫn tiếp tục rót nước trà ra khỏi ấm, rót đầy chén sứ, một đám sương ập vào mặt, ngũ quan góc cạnh của Quan Lập Thành nhu hòa hơn rất nhiều. "Kế tại bến tàu của Thẩm Hạo Hiên là lấy lui làm tiến, mượn danh kẻ khác, khiến bản thân không còn vướng víu, cũng đã lên tiếng đồng minh với chúng ta, làm giảm đi nỗi lo của Trương Minh Tuấn về chuyện tôi và anh ta bắt tay nhau làm việc. Quyền lợi vắt chéo, chia tay cũng là hợp tình hợp lý. Cục diện chính trị bạch đạo vốn hay thay đổi. Thẩm Hạo Hiên biết rõ Trương Minh Tuấn chống đỡ sự bao vây tiễu trừ của cớm ở Đông Bắc, chỉ có hai con đường, một, mượn tử đại giúp tay sai, tiền tài, trở thành vốn liếng của mình.Bang Chính Lợi gà bay trứng vỡ, kết thúc ân oán sinh tử với Lạc Sầu Môn thì sẽ ở trận doanh đối địch, mười bốn K đã ngồi chung một chiếc thuyền, Anderson ở Venice khó đoán, Trương Minh Tuấn sẽ không tùy tiện vội vàng tiến tới, anh ta giữ thân tín ở Hanh Kinh làm quân cờ, chỉ có lợi không có hại. Quân cờ trong tay người nào, người đó liền có thể có lợi nhất thời. Thứ hai, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, cần phải bắt tay với Sở Cảnh sát Macao, anh ta khai ra anh là ưu thể bày ra của anh ta, anh ta không vội diệt trừ Trương Minh Tuấn, mà là trước ngăn chặn chúng ta, chúng ta mới là kẻ chân chính muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, kẻ địch cướp đoạt phu nhân Quan, dùng chúng ta đỡ đạn. "
Kỳ Đồng nói về bẫy rập của Thẩm Hạo Hiên, càng nói càng rộng, đoán không ra anh ta muốn làm cái gì.
Quan Lập Thành hạ thấp ánh mắt uống trà, anh ta ngắt một viên điểm tâm, ngâm vào trong nước, điểm tâm gặp nóng, cả tương ngọt cũng nhanh chóng tan chảy, càng lúc càng nhỏ: “Nếu như không có Lực Khắc Hoàng Thẩm Quốc Minh là chiều hướng phát triển, mà cứ khăng khăng tôi sẽ phải chết, dù ông ta chỉ là thùng rỗng kêu to, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong không chịu nổi một kích. Thẩm Hạo Hiện trước muốn kéo Thẩm Quốc Minh đi ngược dòng, không bị dây dưa trong tai ương tham ô to lớn, lại tiện thể khống chế ba tỉnh Đông Bắc vô cùng màu mỡ. Còn bây giờ, anh ta muốn đòi Trình Bảo Ái, anh ta thấy trước những năm tháng về sau, anh ta không thể bổ khuyết được những gì mình đã bỏ lỡ, trong tư tưởng của hắn, Trình Bảo Ái từ đầu đến cuối vẫn thuộc về anh ta.Không thể đoàn tụ thì cũng phải vật về chủ cũ. Trong khi đó, tôi và Trương Minh Tuấn đều là chướng ngại vật của anh ta, ba chúng tôi nếu không lừa gạt nhau thì đúng là nói chuyện hoang đường, chém giết sẽ không ngừng hẳn. Không bằng anh ta quậy đến rối tung rối mù, dựa vào việc chúng tôi đi chệch luật pháp nội địa Macao mà xử lý. Kim tự tháp của giới hắc bạch Đông Bắc đều sẽ đồng thời tan tác, nhất là có tôi dính vào thì sẽ bị truy cứu sâu xa, ở Macao thì ai thắng trận cũng đều bằng bản lĩnh. Tổng hợp thể lực của Thẩm Hạo Hiến ở dưới tôi, Trương Minh Tuấn đang chạy trốn cũng có hơi hướng ngóc đầu lại, anh ta liền liên tiếp ra tay."
Đầu ngón tay Quan Lập Thành chấm nước trà, viết ba chữ trên bàn rồng bay phượng múa bằng gỗ lê: “Kế vườn không nhà trống." 11 "Binh pháp Tôn Tử của Trương Minh Tuấn còn sâu xa hơn Thẩm Hạo Hiên, trong lòng anh ta biết rõ Thẩm Hạo Hiên muốn lung lạc hắn, muốn không cần bỏ nhiều công đã khiến hai bên hắc bạch xích mích đánh nhau, vớt lấy mồi của hai bên. Đáng tiếc là Thẩm Hạo Hiện đã chậm, tôi dụ rắn ra khỏi hang cũng dùng chiêu này."
Anh ta khó tin mà giễu cợt: “Trương Minh Tuấn vùng vẫy giãy chết thế mà lại thành hàng nóng, Thẩm Hạo Hiện lo tôi kết minh Trương Minh Tuấn, khiến anh ta hai mặt thụ địch, anh ta nhanh chân đến trước, Trương Minh Tuấn nhìn thấu hắn, cũng trăm phần trăm không còn tin vào hữu nghị tôi đưa ra. nữa ta cành ôliu. Hắn chấp nhận nợ nần là tốt nhất, nếu không, Thẩm Hạo Hiên cũng có thu hoạch, cắt đứtđường của tôi, tương đương với việc lấy mất quyền lực của tôi ở Macao, tôi vuột mất Trương Minh Tuấn cũng không còn cách nào báo cáo kết quả công tác, sẽ không về được Long Giang, tôi chỉ mong anh ta sớm giúp tôi lên chức, trao đổi lợi thế, là cùng Thẩm Quốc Minh cứng đối cứng, anh ta sắm vai Trưởng Viện Kiểm sát vì pháp luật chung không lưu tình, có khổ khó nói, đem hận ý của đám dư đảng Thẩm Quốc Minh dẫn đến chỗ tôi. Tôi thắng, anh ta lên cấp, tôi thua, cha anh ta không đổ, anh ta vẫn là cậu chủ nhà họ Thẩm, mà tôi, là vật hy sinh của quyền lực. Tính toán rất cao minh, cảnh nội Macao sẽ chớp mắt thay đổi, tôi không hiểu đường lối xã hội đen, không tránh khỏi bị động, tôi sẽ vô cùng lo lắng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, anh ta dễ dàng tính toán tôi. "
Tôi ngẩn ngơ tỉnh ngộ, Tổ Tông không chỉ một mũi tên hạ hai con chim, anh ta còn muốn ba thứ kết hợp, so với việc cha anh ta chỉnh chết Quan Lập Thành, anh ta càng hy vọng Quan Lập Thành cùng Thẩm Quốc Minh đồng quy vu tận, Thẩm Quốc Minh việc xấu đầy rẫy, một ngày chưa trừ diệt, bầu trời ban ngày dưới tay Tổ Tông sẽ chịu đủ liên lụy, kẻ anh ta chọn chém, không phải Quan Lập Thành thì không còn ai khác.
Diệt trừ hắn, nhược điểm giết cha của Tổ Tông trong tay Quan Lập Thành, hơi không hòa thuận, chính là b hẹn giờ, quãng đời còn lại của Tổ Tông hầu như đều bị Quan Lập Thành quản chế. Một gã quân trung ương chính bộ, cấp phó quốc, tạm thời giữ chức Tham mưu trưởng quân khu Long Giang, một gã thổ hoàng đế mới nhậm chức ở ba tỉnh Đông Bắc,cũng có hai đội cấp phó quốc, hai kẻ vì chức quyền phát sinh một chút mâu thuẫn đều sẽ nảy ra đại chiến quan trường.
Tổ Tông không thể để lại hậu hoạn.
Thái độ thong thả của Quan Lập Thành khiến anh ta sinh ra cảm giác nguy cơ, Tổ Tông sợ anh ta tính toán lối ra khác, nói riêng về đấu trí với dũng, Tổ Tông kém hơn một chút.
Quan Lập Thành buộc anh ta ra tay, Tổ Tông cũng buộc anh ta động thủ trước thời gian, đạt thành mong muốn, cá rằng dù cho thành phố này là phần mộ của Quan Lập Thành, người sát hại anh ta là ai không quan trọng, vì kết quả đều là Trương Minh Tuấn thế tội, Tổ Tông chiến thắng toàn trường.
Tôi thở ra một hơi, Quan Lập Thành bày ra thiên la địa võng, một ngày kia khi thu lưới Tổ Tông khó có thể tránh thoát.
Kỳ Đồng bỗng nhiên hiểu rõ: “Thẩm Hạo Hiến mặt ngoài là minh hữu với anh, nhưng xét đến cùng, anh ta không tin bất kỳ ai.
Quan Lập Thành thổi thổi mạt trà trên miệng chén bay đi: “Chúng ta ở Macao, cũng nghe nhìn lẫn lộn, kế hoạch Đông Bắc không được sơ suất, gióng trống khua chiêng mà tiến hành, còn Thẩm Hạo Hiên, thì toàn bộ đặt tiền cuộc ở Macao." Anh ta uống một hơi cạn sạch trà đã nguội: “Tâm phúc và phụ nữ của Thẩm Quốc Minh hơn phân nửa ở trong tay tôi, tôi chắc thắng. Đáng tiếc anh ta có một đứa con trai lợi hại, bố cục tinh xảo. "Anh ta bỏ chén trà xuống, đầu ngón tay lau sạch nướt dính trên miệng: “Kỳ phùng địch thủ gặp nhau, cũng là chuyện may mắn. Vợ tôi cùng với hai đối thủ xuất sắc đều ở Macao này, tôi cũng có chút không muốn đi rồi. "
Quan Lập Thành cười vài tiếng, rồi chỉnh lại tây trang, đứng dậy đi ra khỏi nhã gian, Kỳ Đồng đứng ở khúc quanh hành lang tiễn anh ta đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy khép lại chốc lát, không có dấu hiệu nào, anh ta xoay nghiêng người đồng thời lưng cứng đờ.
Họng súng đen như mực dí vào gáy hắn, ấn sâu nửa phân vào da đầu, độ cứng làm tay cầm bảng súng của tôi hơi đau, chân tóc anh ta bị tôi nắm đến sưng đỏ, tôi cười quỷ dị, giọng nói mềm mại không gì sánh được: “Anh Đông, quý nhân bận rộn, không quấy rầy anh chứ?"
Hắn vô ý thức từ chối: “Cô Lauren, cách chào hỏi của cô có chút mới mẻ." "Chuyên chuẩn bị cho anh Đông mà, không đặc sắc vô cùng thì cũng không được. Sao rồi, vào nhà tâm sự hả?"
Tay anh ta bồi hồi ở bên ví, tôi trượt họng súng, chế trụ động mạch trái cổ hắn: “Kỳ Đồng, anh dám giả vờ, tôi sẽ cho anh mất mạng ở Lầu Hạc. Đầu óc anh nhanh nhẹn, còn súng của tôi hung ác đấy."
Mấy năm làm tay sai không uổng phí, anh ta cố gắng thức thời chấp nhận, hắn ước lượng cũng kết luận tôi không có khả năng giải quyết mạng hằn, khi anh ta lẫn lộn với ngài Thẩm thì Trương Minh Tuấn cócũng được không có cũng được.
Tốt xấu anh ta còn biết thời biết thế giúp tôi, đương nhiên, mục đích của anh ta là lập bẫy rập cho bạch đạo Đông Bắc, tạo con đường hợp tác khoái trá cho anh đại B và Trương Minh Tuấn, từ đó khiến Trương Minh Tuấn chủ động vạch trần bộ dáng tàu ngầm buôn lậu thuốc phiện, đào móc chuyện của anh ở tam giác vàng, bạc, tăng giá dần lên đến tội chết.
Tôi ném anh ta vào lại nhã gian, anh ta quỳ một gối trên đất, nghiêm nghị không nhìn thẳng tôi.
Tôi cười quyến rũ: “Anh Đông à, anh một bên bị xúi giục, một bên liên lạc Quan Lập Thành, kỹ xảo của anh, tôi rất bội phục đấy."
Tôi nghịch nghịch cò súng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Rốt cuộc anh là ai?"
Anh ta nói như đinh đóng cột: “Tôi là người của kiểm sát trưởng Thẩm. "
Tôi lấy vòng tai xuống, ẩn kim bạc vào yết hầu hắn: “Kỳ Đồng, anh gạt đồ ngu sao? Cơ trí của Quan Lập Thành lại không nhìn ra anh sinh ra hai lòng sao?"
Anh ta mặt không đổi sắc, tròng mắt tĩnh lặng, hoàn toàn chính xác là không giả tạo: “Cô Lauren, tôi không lừa cô."
Tôi nhíu mày không nói.
Anh ta cười hỏi: “Tôi tội gì bán mạng cho quân đội Đông Bắc? Khi tôi vô cùng cần tiền tài và thể diện, Tham mưu trưởng Quan có giúp tôi không? Bây giờ thấy tôi có chỗ hữu dụng, lại vội vàng chiêu an tôi, lẽ nào tôi nên ngã hai lần cùng một chỗ? Tôi lăn lộn hắcđạo, Tham mưu trưởng Quan lại thanh liêm can đảm khác một trời một vực, anh ta sắp thành lại bại, kẻ khó coi như tôi liệu anh ta có giữ không? Ví dụ như Bí thư trưởng Tâu thần phục anh ta đi. Kiểm sát trưởng Thẩm cũng lăn lộn hắc đạo, điểm đạo nghĩa ấy của ông ta, tôi vẫn là nắm chắc. Tiền không khiến tôi thua thiệt, mạng cũng không để tôi e ngại."
Kim bạc vẫn vững vàng chĩa vào anh ta: “Trước kia Thẩm Hạo Hiện giết ai?"
Anh ta ngậm miệng không nói.
Tôi đâm vào lớp da trên yết hầu anh ta một cái không nhẹ không nặng, cũng đủ anh ta chịu, chỗ kia mềm mại, rất nhanh máu ứa ra: "Kỳ Đồng, chết đau khổ không chút máu không giống với một viên đạn đầu, như thế sẽ là dằn vặt lâu dài, con người rắn rỏi thẳng thắn cương nghị, theo thời gian cũng sẽ tiều tụy như xác khô đẩy. Tôi hứa với anh, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta chỉ gặp mặt một lần ở Lạc Sầu Môn. Anh theo Thẩm Hạo Hiến hay Quan Lập Thành, là đại phú đại quý, hay là một khi tổn thương đều cùng tổn thương, tôi không để ý, tôi chỉ muốn một đáp án, anh cho tôi, thì sẽ không sao mà đi, nếu không, Macao chết đi một kẻ vô gia cư, pháp luật sẽ đòi lại lẽ phải cho anh sao?"
Trải qua thay đổi rất nhanh, Kỳ Đồng cùng người vô gia cư thông thường có khác biệt về bản chất, anh ta quý trọng tất cả mọi thứ ở hiện tại, anh ta càng sợ hãi hơn việc phải trở về những năm tháng tối tăm không ảnh mặt trời
Anh ta chuyển động tròng mắt, thật lâu mới nói: